CHƯƠNG 7 : Cảnh Báo Mưa To ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đêm cuối cùng trước khi Jungkook rời đi lặng lẽ trôi qua. Jungkook và Taehyung ngồi ở phòng khách, vẻ mặt cả hai đều u ám như nhau. Mặc dù cứ hở ra là cãi nhau như chó với mèo, nhưng Jungkook đi rồi, Taehyung cũng thấy tiếc. Căn nhà này trở thành của riêng mình, đáng ra anh ta phải thoải mái tận hưởng mới đúng, nhưng sao tâm trạng lại không vui vẻ gì hết thế này? Cùng là những kẻ có sự tồn tại gần với Thần, giữa họ đã nảy sinh tình cảm thật rồi

  Tiếng chuông cửa bỗng réo vang, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trầm lắng. Jungkook và Taehyung ngay lập tức ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào khoảng không rồi lại quay sang nhìn nhau. Tiếng chuông cửa. Căn nhà này vốn là nơi ở của những kẻ đi ra đi vào chưa bao giờ phải nhấn chuông cơ mà. Hai người họ chỉ đi xuyên qua tường thôi. Người phục vụ Jungkook là những con người duy nhất tìm đến ngôi nhà này. Sáu mươi năm qua đều như thế. Cả hai đồng loạt đứng bật dậy

  Cánh cửa được mở hé ra một nửa. Là Jimin. Cậu là người đầu tiên nhấn chuông cửa ngôi nhà này suốt sáu mươi năm qua. Vì không nghe thấy phản ứng từ bên trong nên cậu cứ nghĩ không có ai ở nhà. Jimin bước lên một bậc, thò đầu vào. Trên đầu cậu thình lình xuất hiện một cái bóng. Cậu đã nghĩ đó là Jungkook, nhưng rồi ngay lập tức nhận ra gương mặt của Taehyung. Jimin giật nảy mình, nhanh chóng lùi lại

- Đây... có phải nhà của Jungkook không ạ?

- Đây là nhà tôi mà? Cậu đến tìm tôi đấy à? Còn tìm tận cửa nữa cơ đấy?

- À, à không. Chắc tôi nhầm

  Jimin tiếp tục bước lùi về phía sau. Bộp một tiếng, hình như cậu va phải thứ gì đó, vội quay đầu lại nhìn thì đã thấy Jungkook đứng đó. Sự xuất hiện bất ngờ của anh lúc nào cũng làm cậu vừa giật mình vừa vui mừng, nhất là lúc đang ở trước mặt Taehyung thế này

  Cậu bé này thật là... Đi theo anh vào cánh cửa của Jungkook, giờ còn nhấn chuông cửa nhà anh nữa. Còn không biết anh có nhà hay không, vậy mà không biết sợ tìm đến tận nơi có thần chết thế này. Jungkook xua tay với Taehyung, ý bảo anh ta mau vào nhà, rồi chợt nghĩ, đến lúc anh quay trở lại Hàn Quốc, chắc Jimin cũng chẳng còn trên đời này nữa. Số mệnh của con người thật sự vô cùng ngắn ngủi. Vậy nên lần gặp trước anh đã coi như lần gặp cuối, thế mà giờ Jimin lại đang đứng sờ sờ trước mặt anh

- Cậu là ai thế hả? Làm sao cậu tìm được đến đây?

- Tôi hỏi mấy con ma nhà Jungkook ở đâu. Nhưng sao Taehyung cũng ở nhà này vậy? Hai người ở chung à?

- Chỉ hết hôm nay thôi. Cậu đến đây làm gì?

  Anh đã bảo cậu không phải Cô Dâu của anh, nhưng xét đến việc cậu tìm được đến tận nhà anh như thế này, chẳng lẽ cậu đúng thật là Cô Dâu ư? Taehyung buông một câu mỉa mai: "Giải quyết chuyện vợ chồng cho êm đẹp nhé!" Rồi vụt cái xuyên qua tường vào trong nhà

- ... Vì tôi có chuyện vẫn chưa nói với chú. Chú từng hỏi tôi có nhìn thấy cái gì không đấy thôi. Nếu tôi nhìn thấy thì sẽ như thế nào?

- Sao lại hỏi tôi? Đằng nào cậu cũng có nhìn thấy đâu

- Ai bảo là tôi không nhìn thấy?

- Gì cơ?

- Thứ nhất, nếu tôi nhìn thấy, có phải chúng ta sẽ lập tức kết hôn không? Thứ hai, nếu tôi nhìn thấy, chú sẽ cho tôi năm triệu chứ? Thứ ba, nếu tôi nhìn thấy... chú sẽ không đi nữa chứ?

  Rốt cuộc Jimin đang nói cái gì vậy. Jungkook như hiểu lại như không hiểu, giống câu hỏi cuối cùng còn sót lại: "Chú sẽ không đi nữa chứ?"

- Chua đừng đi mà, ở lại Hàn Quốc đi. Không được sao?

- Cậu nhìn thấy thật à?

  Không đời nào cậu nhìn thấy. Cậu đã nói cậu không thấy cơ mà. Vậy tại sao bây giờ lại đùng đùng nói có, bảo anh làm sao tin ngay được. Jungkook bảo cậu: "Chứng minh đi." Jimin lắc đầu quầy quậy. Cậu muốn nghe câu trả lời cho ba câu hỏi lúc nãy đã

- Cậu không nhìn thấy rồi

- Tôi thấy mà. Thật đấy

  Nét mặt Jimin tràn ngập vẻ oan uổng. Cậu đưa tay lên chỉ thẳng vào anh. Ngón tay Jimin chỉ chính xác vào giữa ngực anh. Có lẽ nào, ánh mắt Jungkook bắt đầu dao động

- Thanh kiếm này

  Ký ức về khoảnh khắc bị đâm kiếm vào lồng ngực chợt ùa về trong tâm trí anh. Cứ như thể ngón tay Jimin đang đâm một nhát xuyên qua ngực anh vậy. Jungkook bàng hoàng, cùng lúc đó một tia chớp xẹt qua, rạch ngang bầu trời. Tiếng chớp ầm ầm làm Jimin hơi giật mình, dù vậy ngón tay cậu vẫn một mực chỉ chính xác vào thanh kiếm đang cắm giữa ngực anh. Thanh kiếm mà chỉ có Cô Dâu của Yêu Tinh mới rút ra được

  Anh đã sống những năm tháng như địa ngục, sống mà không thể quên đi cái chết của bất cứ ai, chịu đựng những tháng ngày chỉ có sự buồn bã và nỗi cô đơn giày vò. Cuối cùng anh có thể trở về với hư vô. Jungkook sắp được giải thoát rồi

- Từ lần đầu tiên gặp chú, tôi đã nhìn thấy thanh kiếm này. Vậy bây giờ tôi là ai? Tôi vẫn không phải Cô Dâu của chú ư?

  Cậu đúng là  Cô Dâu của Yêu Tinh. Cái chết mà Jungkook luôn khẩn thiết mong cầu giờ đang đứng ngay trước mặt anh

- ... Hình như đúng rồi

  Jungkook chậm rãi mở miệng. Đến lúc đó Jimin mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nở nụ cười tươi rói

- Thật không? Vậy tôi có giá trị với chú rồi đúng không? Bây giờ chú sẽ không đi nữa chứ?

- Không biết chừng còn phải chuẩn bị đi tới một nơi xa hơn

  Jimin không hiểu được ý anh. Đôi mắt cậu mở to nhìn anh, nhưng Jungkook không giải thích thêm. Dù sao cũng thật may vì cậu đúng là Cô Dâu của Yêu Tinh. Thế nhưng sao nét mặt anh lại u ám thế kia? Jungkook vẫn không tin cậu là Cô Dâu, hay vì cậu là Cô Dâu nên anh không vui? Có vẻ đúng phần nào. Jimin lặng im không nói, để mặc Jungkook chìm trong dòng suy tư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro