CHƯƠNG 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Từ lần đầu tiên đã nhìn thấy, vậy tại sao suốt thời gian qua cậu lại vờ như mình không thấy?

- Lần đầu tiên vì phép lịch sự, lần tiếp theo là vì tôi sợ

- Nói rõ ra xem

  Khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy Jungkook, khoảnh khắc hai người nhìn vào mắt nhau trên con đường ấy, cậu đã nhìn thấy thanh kiếm rồi. Những con ma tìm đến Jimin hầu như đều giữ nguyên bộ dạng lành lặn như lúc còn sống, nhưng thỉnh thoảng cũng có những con ma có bộ dạng lúc chết, họ thường bị chảy máu hoặc bị bỏng, trông rất khủng khiếp

  Lần đầu tiên Jimin gặp Jungkook, cậu đã nhìn thấy một thanh kiếm rất to đâm xuyên qua ngực anh, và tưởng anh cũng là một trong những trường hợp đó. Hoá ra anh chết vì bị kiếm đâm xuyên qua ngực. Chỉ nhìn thấy thôi cũng thấy đau rồi, giây phút cái chết ập đến hẳn anh phải vô cùng đau đớn. Vậy nên vì phép lịch sự, cậu chỉ hơi nhăn mày, vờ như không thấy

  - Mới gặp nhau lần đầu tiên đã động đến nỗi đau của người khác hình như hơi bất lịch sự, thế nên tôi mới im lặng. Lần gặp tiếp theo, nếu tôi nói mình nhìn thấy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nên tôi lại im lặng. Không phải chú sẽ nói mấy câu như "Chúng ta kết hôn ngay lập tức" đấy chứ? Vậy thì chuyện học hành của tôi phải làm sao? Có phải tôi cũng sẽ biến thành yêu tinh không? Quan trọng nhất là, chú có tiền không ....? Sợ là sợ vậy đó....

  Sau đó, lúc Jungkook bảo "Cậu phải nhìn thấy cái gì đó", cậu rất muốn hỏi có phải ý anh là thanh kiếm ấy hay không. Nhưng nếu cứ nói tuột ra như thế, có phải Jimin sẽ trở thành Cô Dâu của Jungkook không, cậu lo lắng những chuyện sẽ xảy ra sau đó. Vậy nên cậu muốn biết thêm anh rốt cuộc là loại yêu tinh như thế nào mà lại mang dáng vẻ khiến người ta đau lòng như vậy

  Lần đầu tiên anh đã bảo mình không phải yêu tinh. Lần tiếp theo anh có hơi do dự, nhìn cậu rồi bảo cậu không phải Cô Dâu của yêu tinh, còn bảo cậu không có giá trị gì, rằng cuộc đời cậu chỉ là biến số được thêm vào, hình như cậu rất giận. Kể cả sau khi cậu biết được anh chính là người đã cứu sống mình, cậu cũng không thể nói ra được. Jimin muốn giữ chặt lấy anh, người đã bảo cậu không phải Cô Dâu của anh, người chuẩn bị rời đi

- Bây giờ với tư cách là Cô Dâu, tôi phải làm gì?

  Jimin hồi tưởng lại, nét mặt vừa căng thẳng vừa có chút trông chờ. Jungkook nuốt khan

- Việc đầu tiên của cậu với tư cách Cô Dâu là chờ ở đây

....

Để mặc Jimin đứng ngoài cửa, Jungkook một mình đi phăm phăm vào nhà, mở yoang cánh cửa phòng Taehyung. Taehyung đã nằm xuống giường, chuẩn bị nhắm mắt ngủ liền bị giật bắn mình, bật dậy

- Cậu ấy nhìn thấy kiếm rồi. Còn chỉ chính xác vào kiếm nữa!

- Phải rồi. Cậu ấy là Cô Dâu của anh mà. Tôi biết rồi nên anh đi ra ngoài mau lên

  Taehyung thản nhiên như không, trong khi Jungkook bàng hoàng như người mất hồn rồi mếu máo, hét ầm lên

- Cậu ấy bảo cậu ấy nhìn thấy thanh kiếm! Cậu ấy là Cô Dâu của tôi. Tôi sắp chết rồi đấy!

- Thế thì có vấn đề gì à? Không phải anh tìm kiếm Cô Dâu để được chết hay sao?

  Phải. Đúng thế. Dù sau khi trở về từ cõi chết, Jungkook đã có một cuộc đời bình yên, có những giờ phút vui vẻ được gặp gỡ con người và cả những lúc buồn đau vì phải rời xa họ, nhưng phần lớn thời gian chờ đợi cái chết. Taehyung trưng ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi anh: "Vậy thì có vấn đề gì nữa?" Đúng thế, chẳng có vấn đề gì cả. Quãng thời gian luôn phải sống trong đợi chờ mòn mỏi đã đến hồi kết thúc. Đối với Jungkook, cái chết tới thật đột ngột và nghiệt ngã

- .... Tôi cũng cho rằng "sự bất tử chán chường giờ đây đã có thể kết thúc rồi, thật may mắn làm sao", nhưng mỗi ngày trôi qua đâu phải chỉ toàn là chán ghét? Tôi cũng có ý nghĩ muốn sống thêm mà...

  Cuối cùng khi thật sự phải chết, anh lại tiếc nuối ư? Kết thúc cuộc sống mà anh đã nghĩ không khác nào địa ngục này

  Đúng là lạ thật. Bởi anh tưởng mình đã vốn không còn lưu luyến kiếp sống này nữa

  Taehyung cất tiếng, vẻ như muốn an ủi anh: "Nếu anh nói một tiếng, tôi sẽ đưa Jimin đi". Jungkook liền tỏ ra chấp nhận ngay phương án đấy. Taehyung quả nhiên không muốn Jungkook phải chết như thế này. Mà hình như Jungkook cũng biết tấm lòng đó của Taehyung. Thỉnh thoảng hai người còn đùa vui với nhau, xem ra tình bạn thật sự đã nảy sinh. Giờ cả hai đều nghĩ bộ dạng của nhau thật tức cười

  Hai người cùng cười một lát. Chuông lại lần nữa réo ầm lên. Lần này thì rõ là Jimin đang chờ đợi bên ngoài

- Cái chết đang vẫy gọi tôi kìa... !

- Nếu ở mức độ nhấn chuông cửa thì vẫn còn thân tình chán. Bình tĩnh đi. Bình thường anh không làm chuyện gì gây thù chuốc oán hay buông lời độc địa với cậu ta đấy chứ?

  Buông lời độc địa với Jimin ư? Hình như chưa đến lần thứ mười cũng ngót nghét chín, Jungkook tim đập chân run. Có lẽ dù thế nào anh cũng phải chết. Đúng vậy rồi

  Cả hai cùng đi ra khỏi phòng, đến chỗ cái chết của Jungkook

- Bảo cậu chờ một chút mà cũng làm không nổi à? Sức chịu đựng của cậu kém thật đấy!

  Có vẻ như sắp phải về với cõi vĩnh hằng nên Jungkook bắt đầu không kiểm soát được lời nói, anh vừa nhăn mặt nói

- Xin lỗi chú nhưng tôi không thể chờ thêm nữa. Từ khi biết mình là Cô Dâu của chú cho đến tận bây giờ, lúc nào tôi cũng phải chờ đợi, chờ mỗi mình chú thôi. Đã rất rất lâu rồi

  Thực ra không phải chỉ có mỗi Jungkook chờ đợi. Người được lũ ma quỷ gọi bằng cái tên "Cô Dâu" là cậu cũng đã chờ đợi anh ngày nay sang ngày khác. Nếu có người kết hôn, tức là cậu sẽ có một gia đình, phải không? Điều đó giống như tia sáng soi rọi cuộc đời tối tăm mù mịt của Jimin. Chỉ tiêng việc ấy thôi đã an ủi trái tim Jimin trong những giờ phút khó khăn

  Jimin vừa nhìn Jungkook vừa suy nghĩ. Có vẻ như anh không muốn, nên Jimin sẽ không bám lấy anh nữa, cậu thật sự định để anh đi. Nhưng biết làm thế nào, hiện thực thật phũ phàng. Còn phải quan tâm đến tâm tư tình cảm của Jungkook thì khó khăn quá. Hiện tại, anh là cái cọc duy nhất mà người sắp chết đuối như cậu có thể bám vào

- Nhà dì bỏ đi rồi, cuỗm luôn cả tiền đặt cọc nhà. Giờ tôi là kẻ không nơi nương tựa. Thế nên, tôi sẽ đến sống trong căn nhà này và vững vàng lớn lên, như cây xương rồng ấy. Tôi sẽ tự nuôi lớn bản thân

  Jungkook đã sống 939 năm bỗng cảm thấy thương cảm cho một Jimin mười chín tuổi đang phải mạnh mẽ nói ra những lời này. Cho dù đó là số phận mà cậu bé phải gánh chịu thì cũng quá nặng nề. Đang trong tình cảnh đứng trước cái chết, anh không còn nghĩ được gì nhưng vẫn thấy thương cho cậu. Bàn tay anh vô thức cử động. Anh muốn đưa tay xoa lên cái đầu nhỏ nhắn của cậu bé ấy - người vừa nói sẽ mạnh mẽ sống như một cây xương rồng dù có khổ đau đi chăng nữa

- Tôi xin phép tự giới thiệu. Tôi là một học sinh năm ba bình thường của Đại Hàn Dân Quốc, sắp sửa bước vào kỳ thi đại học. Từ lúc chín tuổi đã mồ cô cả cha lẫn mẹ, không nơi nương tựa, bị dì ruột và anh em họ bắt nạt từ lúc nào không biết, nhưng đến nay cũng đã được mười năm. Cuộc đời tôi không khác nào nồi canh thập cẩm được nêm đủ loại gia vị bất hạnh. Giữa lúc đó tôi lại gặp được chú, đúng là định mệnh!

"Hãy để tôi sống ở ngôi nhà này", "Hãy rủ lòng thương tôi", tràng mặt dày của cậu vẫn tiếp tục dâng trào, đến nỗi Taehyung trước mặt cũng phải vừa gật đầu lia lịa vừa thốt lên: "Đáng thương quá!"

- Vậy nên xin hãy cứu tôi với!

- Xin hãy cứu tôi

  Jungkook từng nghe thấy giọng nói này rồi. Giọng nói ai oán, khẩn thiết của một người nào đó, cầu xin anh cứu giúp. Bản thân Jungkook cũng từng là con người, anh cũng đã phải cầu xin tha thiết như vậy. Lời cầu xin "hãy cứu tôi với" chỉ được thốt ra khi cái chết đang kề cận. Dù giả vờ như không phải, nhưng Jungkook thật sự là một vị thần dễ mủi lòng. Và anh đã không ít lần như vậy, vì Jimin

- Cậu biết nhà này có những ai sống không mà dám xin vào ở hả?

- Đằng nào nếu không chết ở ngôi nhà này thì tôi cũng chết bờ chết bụi ở đâu đó hoặc chết đói thôi, không thể này thì thế kia. Vậy thà chết trong ngôi nhà đẹp thế này còn hơn. Người ta chẳng nói "dưới chân đèn thường tối" đấy thôi. Chú hãy trở thành cây đèn của tôi đi

  Jimin đến đây với một quyết tâm sắt đá không hề do dự. Jungkook bực bội, nhưng cuối cùng vẫn phải mở cửa cho Jimin. Mở cửa cho cái chết của anh bước vào nhà

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro