CHƯƠNG 7.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Jimin đã thành công trong việc đặt chân vào nhà Jungkook. Ánh mắt cậu không ngừng quan sát xung quanh. Lúc nhìn từ xa, cậu rất bất ngờ vì ngôi nhà thật nguy nga tráng lệ, nhưng bên trong còn lộng lẫy gấp bội phần. Không biết có bao nhiêu phòng, chỉ riêng việc ngó nghiêng để xem cho hết cũng khó rồi. Trên trần phòng khách có gắn chùm đèn vô cùng bắt mắt. Mọi thứ trông thật cao cấp. Những đồ vật xưa cũ và hiện đại tương xứng hoà hợp với nhau đến không ngờ. Jimin biết anh là người giàu có, nhưng cậu không ngờ lại đến mức độ này. Cứ như một thế giới, một không gian hoàn toàn khác với thế giới cậu từng sống. Jimin quyết tâm: "Tôi sẽ sống với chú ở đây"

  Nhìn Jimin rạng ngời ngồi trên sofa hạ quyết tâm như vậy, Jungkook liền giở giọng trách mắng

- Cậu bảo tôi tầm thường, cực kỳ tầm thường đấy thôi

- Lúc đó tôi nói linh tinh ấy mà. Chú cực kỳ đẹp trai. Giống Won Bin lắm

  Để mặc Jungkook á khẩu không nói lại được câu nào, Jimin bắt đầu huyên thuyên: "Chú nhìn thấu được tấm chân tình của tôi, thật tốt quá"

  - Nhìn thấy ở đâu cơ?

- À, cái suy nghĩ "Won Bin có tội tình gì cơ chứ" thì bỏ đi nhé. Trong đầu tôi lúc nào cũng có hàng tấn suy nghĩ ấy mà

- Cái đấy là tôi bịa ra đấy

- Bi... bịa ra á? Lúc ấy chú bảo chú nghe thấy suy nghĩ của tôi mà

- Từ đoạn đó trở đi là bịa ra hết

- Vậy lúc tôi bị bắt cóc, làm sao chú biết mà tìm tôi?

- Chỉ là cảm giác thôi. Tôi không biết chính xác, nhưng có lẽ là do cái nốt ruồi trên cổ cậu

- Oa, đúng là lừa đảo mà. Tôi cứ sợ suy nghĩ của mình bị chú nghe thấy nên chỉ dám nghĩ đến chú một chút thôi, phải chia nhỏ ra để nghĩ, hát một bài rồi mới dám nghĩ. Nhìn lá phong cũng nghĩ đến chú, rồi tự viện cớ không phải đến chú mà chỉ nghĩ đến lá phong thôi. Suy nghĩ là chuyện của tôi, thế mà chỉ vì sợ chú nhìn thấu nên mới phải thế này đấy !

  Jimin bùng nổ. Dù anh có nghĩ Jimin thật mạnh mẽ thì cậu vẫn chỉ là một cậu nhóc ngây ngô, nghĩ gì nói đó mà thôi. Những hành động hay lời nói của Jimin đều là những thứ mà một yêu tinh sống gần ngàn năm như anh lần đầu tiên trải qua. Chưa từng có ai nói hay làm những điều tương tự với anh. Jungkook đứng bật dậy như cái lò xo, muốn giấu đi vẻ ngỡ ngàng của mình

...

  Khách sạn cao cấp là nơi không lý nào một học sinh mười chín tuổi bình thường như cậu có thể trông thấy được, vậy mà Jimin đến khách sạn như vậy đã là lần thứ hai. Lần đầu tiên ở Canada, lúc đó cậu chỉ được nhìn bên ngoài và vào trong sảnh chính của khách sạn khổng lồ. Lần này là khách sạn ở Hàn Quốc, nhưng cậu không chỉ đứng nhìn nữa. Jimin không thể ngờ rằng mình đang được bước vào căn phòng cao cấp nhất trên tầng thượng. Cậu cứ đi vòng vòng quanh căn phòng rộng mênh mông, rồi nhảy bổ lên giường năm duỗi thẳng hai chân. Đây là cái giường mềm mại nhất mà cậu từng nằm. Jimin thầm nghĩ, chắc nằm trên thiên đường cũng chỉ tới mức này là cùng

  Jimin cứ đinh ninh mình sẽ được ngủ ở căn nhà đó. Jungkook bảo cậu đúng là Cô Dâu, sau đó lập tức bắt cậu đến nơi này cho bằng được. Nhờ vậy cậu có cơ hội diện kiến những người trong gia tộc họ Jung đã theo hầu Jungkook cả ngàn năm nay. Chủ tịch Jung trịng trọng chào hỏi Jimin. Cậu cứ ngỡ ông chỉ là một ông cụ bình thường, liền chào hỏi cẩn thận, cho đến khi nhìn vào tấm danh thiếp ông ta đưa thì hai tay run lẩy bẩy. Cậu thật sự đã gặp được tài phiệt rồi. Chủ tịch Jung giới thiệu HoSeok với cậu rồi bảo: "Nếu cậu cần gì, xin cứ nói với cháu trai của tôi". Jimin và HoSeok tròn mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Anh chàng tự xưng là tài phiệt đời thứ ba mà cậu gặp ở hiệu sách hoá ra đúng là tài phiệt thật. Nhân duyên quả là thần kỳ

- Phòng cao cấp... thích thật đấy... Phòng tốt thế này mà lại chỉ có một mình...

  Không phải định đuổi Jimin đi đấy chứ? Anh bảo "trước tiên" hãy chờ ở đây mà. Phòng cao cấp như thế này mà cậu lại chỉ có một mình. Căn phòng quá rộng nên có chút đáng sợ. Jimin ghì chặt cái gối vào lòng, nằm nghiêng sang một bên tưởng tượng ra những chuyện say này. Lúc nào Jimin cũng làm vậy, nhưng cậu không thể biết trước cuộc đời mình dù chỉ một chút

  Chuẩn bị đến trường xong xuôi, Jimin đẩy cửa chính của khách sạn, bước ra ngoài. Mới sáng sớm nhưng mây đã giăng kín, chẳng nhìn thấy mặt trời đâu cả. Bầu trời từ phía tầng thượng của khách sạn trông có vẻ u ám, hay phải nói là khác hoàn toàn ngày thường, những giọt mưa đang tuôn rơi. Jimin đưa tay ra cảm nhận chúng. Tách, tách, những giọt nước mưa nối đuôi nhau rơi đầy trên tay cậu. Jimin lấy chiếc ô từ trong cặp rồi mở bung ra. Nỗi tức giận bỗng chốc dâng trào, cậu quắc mắt nhìn về phía bầu trời bằng vẻ mặt vô cùng bất mãn

- Buồn cười thật đấy, chú không thích thì cứ nói là không thích. Đường đến trường đã mệt mỏi lắm rồi, lại còn mưa là làm sao?

  Hễ Jungkook buồn thì trời sẽ đổ mưa. Có vẻ ông chú đó giờ đang vô cùng ưu tư sầu muộn. Tâm trạng vốn đã ủ ê từ đêm hôm qua của cậu lại càng buồn hơn. Jimin ấm ức bặm môi. Bỗng một chiếc xe đột nhiên dừng trước mặt cậu - một chiếc xe thể thao có kiểu dáng vô cùng bắt mắt. HoSeok ở trên xe bấm còi inh ỏi, nháy mắt với cậu. Cậu ta vẫy tay chào cậu. Jimin cũng e dè cúi đầu chào

  Chủ tịch Jung đã dặn dò HoSeok phải phục vụ cậu cho tốt. Ông dặn đi dặn lại rằng cậu là nhân vật vô cùng quan trọng. Nếu hỏi rằng quan trọng đến mức nào, thì đến mức liên quan tới thẻ tín dụng của HoSeok. Theo chỉ thị của ông, cậu phải đưa Jimin đến trường cẩn thận. Đi một chiếc xe thể thao nổi bần bật, anh chàng HoSeok còn cho xe chạy vào tận trong sân trường và ga lăng mở cửa xe cho cậu, mặc cho Jimin kêu xấu hổ. Cậu cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên nhìn ai

  Đám học sinh nhìn cậu chằm chằm đầy ngờ vực. Những tiếng xì xầm bàn tán cũng lọt vào tai HoSeok. Thế nhưng đây không phải bầu không khí mà cậu dự tính. Họ không hề ganh tỵ với Jimin mà là đố kỵ và ganh ghét. Nghe những câu mỉa mai như :"Làm sao thằng bé đó lại được đại gia bao nuôi thế không biết" là có thể đoán được đại khái cuộc sống ở trường của Jimin. Hoá ra một "Park Jimin" tội nghiệp, không phải Lọ Lem nhưng lại bị dì và hai đứa em họ bắt nạt, đã thế ở trường còn bị đồn đại là thằng bé quái dị nhìn thấy ma quỷ mà ông chú Jungkook nhờ cậu điều tra mấy hôm trước chính là cậu, HoSeok khẳng định chắc chắn

  Khi HoSeok đến ngôi nhà, Taehyung và Jungkook đang ngồi ở hai đầu bàn ăn to tướng, trệu trạo nhai bữa sáng muộn. Chỉ nhìn hai ông chú đã thấy ngay một bầu trời không khí lạnh lẽo và u ám. Dạo này, Jungkook lúc nào cũng ở trong tình trạng kỳ quái. Anh vốn sáng nắng chiều mưa, tâm trạng thường xuyên lên xuống thất thường, nhưng từ lúc nào lại cư xử như người bị bệnh suy nhược thần kinh thế kia? HoSeok đoán, ông chú của cậu chắc đang định đi ra nước ngoài, song đột nhiên chỉ vì một cậu trai tự xưng là Cô Dâu của Yêu Tinh xuất hiện, vậy là bị nắm thóp. Tình cảm trớ trêu này có khác nào mấy bộ phim truyền hình buổi sáng chứ? Ông chú Jungkook không thèm quan tâm cậu đi hay đến, HoSeok liền quay sang hỏi ông chú Taehyung trông có vẻ đỡ hơn một chút

- Cậu ta đúng thật là Cô Dâu của chú nhà cháu ư? Sao lại vậy ạ?

- Chẳng biết, chắc là trò đùa của Thần chăng?

- À, thì ra là vậy, nên chú ấy mới buồn bã đến thế. Ra là vì cậu ta không phải hình mẫu lý tưởng của chú ấy. Thần đùa dai thật đấy

#tui mới đi có một thời gian thi học kì thôi mà các bạn đã bỏ tui rồi 😭

Các cậu vẫn ủng hộ tui chứ??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro