CHƯƠNG 7.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cảm trớ trêu này có khác nào mấy bộ phim truyền hình buổi sáng chứ? Ông chú Jungkook không thèm quan tâm cậu đi hay đến, HoSeok liền quay sang hỏi ông chú Taehyung trông có vẻ đỡ hơn một chút

- Cậu ta đúng thật là Cô Dâu của chú nhà cháu ư? Sao lại vậy ạ?

- Chẳng biết, chắc là trò đùa của Thần chăng?

- À, thì ra là vậy, nên chú ấy mới buồn bã đến thế. Ra là vì cậu ta không phải hình mẫu lý tưởng của chú ấy. Thần đùa dai thật đấy

  Khi ký hợp đồng lần đầu tiên, Taehyung đã giấu HoSeok, nhưng chỉ cần nghe Taehyung nói chuyện với Jungkook là cậu biết ngay, chú "Phòng Cuối" có gương mặt trắng như tuyết này là thần chết. Từ khi HoSeok còn nhỏ, Jungkook đã bảo cậu gọi anh bằng chú, có lẽ trong tương lai xa sẽ bảo cậu coi chú ấy như con cũng nên. HoSeok trước mặt Taehyung vẫn vô cùng thản nhiên

  Tâm trạng của Taehyung cũng rối tinh rối mù chẳng kém gì Jungkook. Trên đường đi, anh ta đã gặp một cô gái và bật khóc. Vừa mới gặp người ta có một lần mà lại rơi nước mắt là cái chuyện quái quỷ gì không biết. Nhưng đằng nào Taehyung cũng đã khóc. Anh ta và cô gái đó đôi co với nhau tại một quầy bán hàng chỉ vì một chiếc nhẫn. Taehyung đã bỏ nó sang một bên. Chiếc nhẫn thật sự rất đẹp. Dù chỉ thoáng qua nhưng hễ nhớ đến mối nhân duyên đó, nước mắt lại muốn trào ra và trái tim nhói đau, thật là một chuyện không thể tin nổi

  Một khi Taehyung u sầu thì bầu không khí xung quanh liền trở nên buốt giá. Cái đĩa đựng sa lát vô tội đang bị đóng băng. Hai người đàn ông trong ngôi nhà này, một người thì tùy tâm trạng mưa sẽ rơi, một người thì làm đông cứng mọi thứ xung quanh. HoSeok cảm thấy quá đỗi mệt mỏi

- Chú nghĩ kỹ lại xem. Không phải là gặp lần đầu đúng không? Đàn ông đàn ang mà như thế là không được. Phải chịu trách nhiệm đi chứ. Có thể chú không nhớ gì về ngày hôm đó, nhưng không chừng cô gái đó lại nhớ được điều gì cũng nên

  Ông tướng HoSeok chẳng biết gì mà cứ nói như đúng rồi. Trong quá khứ, Taehyung chua từng gặp cô gái nào rực rỡ chói loà đến như thế. Cô gái ấy chính là Sunny. Cô duyên dáng vuốt tóc sang một bên, viết số điện thoại của mình vào tờ giấy note cho anh ta, đã vậy còn để lại dấu son môi trên đó. Thật quá đỗi rực rỡ. Cái đĩa không thể đóng băng thêm nữa, bắt đầu nứt toác ra

  HoSeok tặc lưỡi

- Cái đĩa đó là do chú Jungkook tự tay mua từ thời Louis XIV đấy, chú ấy rất quý nó...

...

  Taehyung thử đến cây cầu nơi lần đầu tiên họ gặp nhau, hy vọng sẽ gặp lại cô gái tên Sunny đó, nhưng rốt cuộc đành phải ra về vô ích. Anh ta vừa lủi thủi đi về nhà liền nhìn thấy Jungkook vật vờ mất mấy hôm vừa rồi đang mặc một bộ vest đứng ở phòng khách, đeo một chiếc cà vạt màu đen. Đến cả Taehyung nhìn vào cũng thấy bộ dạng anh đang cực kỳ nghiêm túc

  Chính vào bước ngoặt giữa sinh và tử của một ai đó, Jungkook liền tỉnh táo lại, tạm gác việc của mình sang một bên

- Bộ quần áo đấy là sao thế? Anh chuẩn bị tham dự tang lễ à? Cũng phải, người ta bảo hôn nhân là nấm mồ của tình yêu còn gì

- Tôi đang nghiêm túc đấy. Tôi có chuyện muốn hỏi, mong anh hãy trả lời trung thực

  Jungkook hỏi vẻ vô cùng nghiêm túc. Taehyung không mỉa mai anh nữa. Đôi mắt Jungkook lúc nhìn xuống đồng hồ đeo tay có chút gì đó nặng nề. Jungkook hỏi anh ta: "Tôi có thể gặp một người chết ở nước ngoài được không? Có thể để ông ta lưu lại một lúc ở quán trà của thần chết được không?" Jungkook cảm thấy rất rõ sinh mệnh của một con người đang dần lụi tàn. Trong quá khứ, Jungkook từng là thần hộ mệnh của ông ta

  Người đàn ông đó giờ đã trở thành một ông lão, sinh mệnh như ngọn đèn leo lét trước gió. Thời niên thiếu, ông ta đã gặp được Jungkook. Lúc bấy giờ, đang đi bộ trên một con đường ở nước ngoài, bỗng một cậu bé chạy ùa ra va vào Jungkook. Trong khoảnh khắc đó, anh đã nhìn thấy cuộc đời cậu lướt qua trước tầm mắt mình. Không thể chống lại sự bạo hành của bố dượng, cậu bé đành phải bỏ nhà đi bụi. Thật khổ sở làm sao! Thế nhưng nếu bỏ nhà đi, một cuộc sống còn khá khăn hơn sẽ chực chờ cậu ngoài kia. Giờ hãy ráng chịu đựng một chút, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên

  Jungkook khuyên nhủ cậu bé: "Nói với bố dượng cậu rằng nếu đã nhận nuôi con thì bố chính là bố của con, phải đường đường chính chính mà nói. Với lại hãy làm bài thi thật tốt nhé". Người bố dượng đuổi theo cậu ta rồi bị ngã gãy xương đòn, nên không thể dùng vũ lực với cậu ta được nữa. Cậu ta hết nhìn ông bố dượng ngã lăn trên nền đất đang rên rỉ vì đau, rồi lại nhìn sang Jungkook bằng đôi mắt sững sờ

- Anh từng làm cả việc đó nữa ư?

  Taehyung ngờ vực, tại sao Jungkook lại làm việc đó. Về cơ bản, giống loài yêu tinh có vẻ thích con người

  Cậu thiếu niên năm ấy suốt cả cuộc đời đã giữ trong ký ức hình ảnh người quân tử hào hiệp mình tình cờ gặp gỡ. Anh chính là người đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đời cậu. Đến tận bây giờ, cậu vẫn nhớ mãi chiếc bánh mỳ sandwich ấm áp mà người ấy trao cho mình. Cậu đã trưởng thành, trở thành một người tốt. Jungkook muốn nhìn cậu một lần cuối

- Ta đã trao bánh mỳ sandwich cho hàng ngàn người, nhưng rất hiếm người có thể trở thành người tốt như cậu. Con người bình thường chỉ dừng ở khoảnh khắc kỳ tích đó, rồi lại đòi hỏi ta giúp thêm. Họ muốn có thêm những khoảnh khắc phép màu giống như thế. Thế nhưng cậu đã tự thay đổi cuộc đời mình. Vì vậy ta mới luôn ủng hộ cuộc đời cậu

  Jungkook không can thiệp quá sâu vào cuộc đời của con người. Nhưng thỉnh thoảng anh lại trở thành thần hộ mệnh của ai đó như thế này

...

  Trong căn phòng cao cấp ở khách sạn, Jimin ngồi ở bàn phòng khách, chuyên tâm giải đề thi. Kỳ thi đại học chẳng còn bao lâu nữa là đến rồi. Cậu lại là học sinh năm ba. Jimin vừa làm một học sinh học hành chăm chỉ vừa đợi anh. Chờ đợi một mình trong không gian rộng lớn lạnh lẽo này

  Thế nhưng trời không chiều lòng người. Thời tiết càng lúc càng u ám hơn, còn nổi cả giông bão, khiến Jimin hết chịu đựng nổi. Cuối cùng, cậu đành tìm đến nhà Jungkook gõ cửa. Rốt cuộc tâm trạng anh xấu đến mức nào cơ chứ? Vì tâm trạng Jungkook tệ hại như thế nên tâm trạng Jimin cũng chạm đáy theo

- Chú mở cửa đi, tại sao chú lại tránh mặt tôi, thổi nến gọi chú đến thì tổn thương lòng tự trọng nên tôi không gọi đâu. Nhưng giờ tôi sẽ thổi nến bắt nạt chú xem sao

  Thế nhưng bên trong căn nhà vẫn im lìm không một tiếng động. Anh bảo mình đang tìm Cô Dâu, tìm thấy rồi lại bỏ mặc thế này, rốt cuộc là ý gì?

  Ngày tiếp theo, Jungkook vẫn bặt vô âm tín. Cuối cùng, Jimin đành bày một đống nến lên kệ tủ rồi châm lửa. Cậu sẽ thổi nến để gọi Jungkook. Nếu anh biến mất, cậu lại tiếp tục gọi, biến mất lại tiếp tục gọi, cứ thế cho anh biết tay. Jimin chu môi, phù, cậu thổi tắt nến. Trái tim đang uất ức đến phát khóc

  Chỉ trong chớp mắt, Jungkook đã đứng trước mặt cậu. Cậu có thể gọi anh đến dễ dàng như thế này, bản thân anh cũng có thể, nhưng anh lại không đến. Gương mặt Jungkook thoáng mỏi mệt. Bộ vest đen rất hợp với anh, nhưng không hiểu sao trông càng đáng ghét hơn

- Chú đã ở đâu vậy? Tại sao lại tránh mặt tôi?

  Jimin nhìn Jungkook, quyết tâm hỏi cho ra lẽ

- Cậu đã đến nhà tôi à? Không phải tránh mặt mà tôi bận việc

- Vì tránh mặt tôi nên chú mới bận còn gì. Nhìn là biết chú đâu có đi làm. Không lẽ tôi bị như vậy rồi sao?

  Xem ra Jimin vô cùng tức tối, cậu hít một hơi rồi nói

- Bị hắt hủi ấy?

- Gì cơ?

- Thế thì tại sao? Bảo là yêu tinh thì tránh mặt, bảo không phải cũng tránh mặt. Bảo không nhìn thấy kiếm thì tránh mặt. Chú thật xấu xa. Người lớn đúng là đồ xấu xa! Chỉ biết trốn tránh là giỏi thôi. Tôi sẽ thổi tắt hết chỗ nến này cho mà xem!

  Jimin không làm thế thì Jungkook cũng định đến đây rồi. Jimin không hề hay biết, nhưng để đến gặp cậu anh đã phải lấy hết dũng khí của bản thân. Jungkook vẫn luôn nghĩ mình chỉ đợi đến ngày được chết, nhưng hoá ra anh lại lưu luyến kiếp sống này nhiều đến vậy. Thời gian càng dài, lưu luyến càng tăng, chứ tuyệt nhiên không hề giảm đi. Nhìn cậu bé thiếu niên năm nào giờ trở thành một ông lão già nua, bước lên bậc thang dẫn đến thiên đường, thêm một cái chết nữa mà anh không thể quên, cảm giác chân thật chưa từng thấy bỗng bùng lên trong anh. Lúc đó anh nghĩ, chết đi thì tốt hơn. Kết thúc kiếp sống này, kết thúc cả việc nhìn những người mình yêu thương lần lượt ra đi. Jungkook khẽ gật đầu, anh phải chấp nhận cái chết này thôi

  Jimin uất ức gào lên. Phía sau cậu, những ngọn nến đang toả sáng lấp lánh. Thật nhiều, thật đẹp, thật ấm áp

- ... Cậu đẹp thật đấy

- Tôi đang nghiêm túc đấy nhé!

- Tôi cũng thế

  Anh nói nhẹ nhàng, Jimin cũng im lặng. Ánh mắt của hai người giao nhau. Đôi mắt Jungkook không hiểu sao trông thật buồn. Đôi mắt anh vốn dĩ luôn buồn như thế sao? Trông thật cậu đơn. Dù vậy, lúc này đôi mắt anh đang buồn... hình như là vì cậu, Jimin cũng trở nên buồn bã

- Để tôi sống ở nhà chú không được sao? Phòng trống nhiều thế cơ mà

- Làm sao cậu biết có phòng trống?

- Anh Jung HoSeok nói cho tôi

  Jungkook cười khẩy một tiếng, nhưng Jimin vẫn không lùi lại, mà thật sự cũng chẳng còn chổ nào cho cậu lùi nữa

- Chú bảo tôi trước tiên cứ chờ ở đây. "Trước tiên" mà người ta nói thường chỉ trong vòng một tiếng thôi, nhiều nhất cũng nửa ngày là cùng. Thế mà đã mấy ngày rồi. Đã thế suốt mấy ngày qua, hôm nào trời cũng mưa. Chú buồn lắm à? Là tại tôi sao?

- ... Không phải đâu

  Cũng may là anh bảo không phải, nhưng lòng Jimin đã tổn thương từ lâu rồi. Vì anh buồn nên cậu không thể làm Cô Dâu của Jungkook

- Không sao, chú cứ nói đi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần suốt mấy ngày nay rồi. Dù chú có nói gì đi nữa, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận

- Sao cậu lại phải chuẩn bị tinh thần hả? Tôi mới phải đi làm điều đó chứ

  Jungkook nở nụ cười vô hồn, né tránh ánh mắt đang nhìn mình chòng chọc của Jimin như muốn hỏi "Vậy là ý gì?". Anh bước đến chỗ tủ lạnh. Đây là chuyện Jimin không cần biết. Chẳng có gì tốt đẹp cả. Jungkook lấy một lon bia từ trong tủ lạnh, uống liền một hơi

  Jimin đứng lặng. Anh bảo không phải tại cậu mà anh buồn, nhưng vẫn không cho cậu câu trả lời. Jimin không thể hiểu được lòng anh

- Cậu ăn tối chưa?

- Từ lúc tôi nói tôi nhìn thấy kiếm thì chẳng thấy chú đâu nữa. Bây giờ đâu phải lúc hỏi chuyện ăn tối?

  Bia mát lạnh trôi xuống cổ họng Jungkook. Cảm giác thật buốt giá

- Phải chuẩn bị tinh thần như thế nào mới được? Chứ đừng có làm một mình nữa, chúng ta hãy làm cùng nhau đi

- Cậu ăn bò bít tết không? Tôi gọi phục vụ phòng cho cậu nhé?

- ... Vì chú đổi đề tài nên tôi sẽ bỏ qua cho chú

  Jimin thở dài một hơi, mặc áo khoác vào. Nghĩ lại thì từ lúc gặp Jungkook, cậu luôn trăn trở mình phải làm thế nào mới được, hẳn anh cũng có nhiều suy nghĩ về Cô Dâu bỗng nhiên xuất hiện này lắm. Dù không phải suy nghĩ của cậu đang chuyển biến theo chiều hướng tốt, nhưng dù sao bản thân đã lớn, nên có quyết tâm thử hiểu người lớn này xem sao. Jimin cố ý nở nụ cười bí hiểm: " Hôm nay tôi không muốn ăn thịt bò, chúng ta đi ăn cái khác đi"

  Jungkook lại uống thêm một ngụm bia nữa. Nụ cười đó của Jimin làm anh thấy đau nhói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro