Dreamer - Kẻ mộng mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hyojin...Hyojin à..."

"Sao vậy, unnie?"

Solji nhìn sang bên cạnh mình và mỉm cười khi thấy LE đang nằm nửa tỉnh nửa mê trên chiếc giường bên cạnh giường nàng.

"Ngủ với chị đi." - Nàng nói, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình.

"Hở?"

"Chị muốn em ôm chị." - Solji xụ mặt, mở rộng vòng tay mình.

LE nhìn Solji trân trân rồi gật đầu tiến lại giường nàng.

"Vâng, unnie."

LE nằm xuống cạnh Solji, ôm lấy nàng trong tư thế úp thìa, và Solji dần dần thả mình chìm đắm trong vòng tay cô, nàng nở một nụ cười hạnh phúc.

"Hyojin...."

Solji thức dậy, ngồi lên vươn vai và ngáp thật dài trên giường mình. Nhớ lại giấc mơ đêm qua và cảm nhận được hơi ấm còn vương lại, nàng không kìm được nụ cười trên gương mặt mình.

"Unnie, chị dậy rồi à?"

Solji quay qua và thấy LE đi vào phòng.

"Chào buổi sáng, LE!"

Trong tích tắc, một cái nhíu mày thoáng hiện lên trên gương mặt LE, trước khi nó dãn ra và được thay thế bởi một nụ cười, làm cho Solji không khỏi thắc mắc liệu có phải nàng tưởng tượng ra cái nhíu mày đó không.

"Chào buổi sáng, unnie. Chị ngủ ngon chứ?"

"Tất nhiên!" - Solji gật đầu. - "Chị đã có một giấc mơ rất đẹp mà!"

"Giấc mơ đó như thế nào vậy?" - LE tò mò hỏi.

"Bí mật!" - Solji mỉm cười nháy mắt.

—————————————————————

Solji chắc chắn bản thân mơ về LE ít nhất một lần mỗi tuần, thường vào buổi đêm. Nàng yêu LE, nhưng nàng chưa từng dám thổ lộ. Chỉ là nàng không thể. Lỡ như LE từ chối nàng thì sao? Cô chưa từng biểu hiện gì giống như mình thích con gái cả. Nếu LE từ chối, chắc nàng sẽ chẳng thể nào chịu nổi mất. Vì vậy nên cách duy nhất để nàng có thể làm điều mình muốn với LE là thực hiện nó trong giấc mơ của mình, nơi mà mọi thứ đều như ý muốn của nàng, và là nơi mà trái tim nàng sẽ được an toàn khỏi mọi sự chối từ có thể xảy ra.

"Xem nào...đêm nay mình nên mơ gì đây nhỉ?"

Solji thầm tự hỏi và liếc qua nhìn LE đang ngủ trên chiếc giường bên cạnh. Mỉm cười, nàng nằm xuống sau khi đã đưa ra quyết định của mình.

Nghe thấy tiếng sột soạt, Solji mở mắt và thấy LE đang trèo lên giường.

"Hyojin."

Nàng mỉm cười hơi buồn ngủ khi LE giật mình quay sang.

"Unnie."

Solji dang tay ra. - "Ôm ôm i~." - Nàng nói với toàn bộ aegyo mà bộ óc buồn ngủ của nàng lúc này có thể tạo ra.

"Sao tự nhiên chị đòi hỏi quá vậy?" - LE khúc khích cười trong khi nằm xuống cạnh Solji và ôm lấy nàng như nàng mong muốn.

"Vì đây là khoảng thời gian duy nhất chị có thể tự do khi ở cạnh em. Khi thức, chị chẳng bao giờ làm thế này được cả."

"Sao lại không được?" - LE hỏi.

"Bởi vì em chỉ thuộc về chị trong những giấc mơ của chị thôi, Hyojin yêu dấu à." - Solji trả lời thật ngắn gọn, hôn chóc lên môi LE một cái, rồi rúc vào ngực cô và chìm vào giấc ngủ.

—————————————————————

Solji chỉ cần nghĩ về điều nàng muốn mơ thấy, và để tâm trí mình làm phần còn lại. Vậy nên những điều nàng gặp trong giấc mơ luôn luôn thay đổi, và LE-Trong-Mơ luôn luôn rất khó lường. Mỗi đêm là một câu chuyện khác nhau để nàng trải nghiệm, và nàng yêu thích từng câu chuyện đó nhiều như câu chuyện cuối cùng vậy.

Solji ngồi dậy trong phòng tối, lim dim mắt nhìn xung quanh. Giường của LE trống trải và lạnh lẽo, chứng tỏ cô đã ra ngoài được một lúc rồi. Ra khỏi phòng, nàng bắt gặp một thân ảnh ngồi trên ghế sofa.

"Hyojin?"

"Unnie, sao chị lại thức vậy?" - LE rời mắt khỏi điện thoại, mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.

Solji mỉm cười bước đến ngồi vào lòng cô, dang hai chân ôm lấy người cô.

"Em không nằm trên giường nên chị thấy cô đơn lắm." - Solji xụ mặt, choàng tay quanh cổ LE, vùi mặt vào cần cổ cô. LE rùng mình khi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Solji trên da mình, cô đưa tay ôm lấy eo nàng.

"Em xin lỗi, unnie. Em không cố ý để chị một mình. Em không ngủ được, mà em cũng không muốn làm phiền chị nên mới ra đây ngồi."

"Em cũng nên gọi chị theo chứ. Chị lúc nào cũng muốn ở bên cạnh em, Hyojin à." - nàng nói thật nhỏ.

"Tụi mình hầu như lúc nào cũng ở cạnh nhau mà." - LE nói.

"Không giống. Khi thức, chị phải giấu hết mọi cảm xúc của mình. Còn ở đây, chị có thể làm bất kì điều gì chị muốn. Và bất kể chị có làm gì chăng nữa, em cũng ở dưới sự kiểm soát của chị. Em không thể đẩy chị ra hay chối từ chị. Chỉ có ở đây, chị mới được an toàn."

Nàng nói với đôi mắt long lanh rồi chiếm lấy đôi môi LE. LE không chống cự, mà để Solji làm chủ và đẩy lưỡi vào miệng cô. Cô thậm chí còn đáp lại nụ hôn của nàng nữa. Khi Solji cuối cùng cũng rời ra khỏi nụ hôn nồng say đó, gương mặt LE đã hơi phiếm hồng, và cô chỉ hít thở được vài giây trước khi Solji lại chiếm lấy đôi môi cô lần nữa.

—————————————————————

"Chị ngủ trước đây, LE." - Solji nói và thả mình xuống chiếc giường mềm mại.

"Vâng, unnie. Chị ngủ ngon." - LE đáp bâng quơ, mắt vẫn dán vào thứ gì đó trên laptop.

Họ vừa diễn xong một buổi concert, thứ tự chia phòng được quyết định bằng trò oẳn tù xì và cuối cùng LE là người ở chung phòng với nàng. Ngay khi trở về khách sạn, Solji mệt đến mức chìm vào giấc ngủ ngay sau vài giây đặt lưng xuống giường.

Tiếng nước chảy đã đánh thức Solji. Ngay khi nhận ra LE không ở trên giường, nàng lười biếng lê chân đi vào phòng tắm.

"Unnie!" - LE giật mình nhảy dựng lên khi Solji mở cửa và đi thẳng vào.

"Em lại không gọi chị nữa rồi." - Solji nhíu mày, bắt đầu cởi quần áo.

"Em đã gọi chị." - LE đáp. - "Nhưng chị ngủ say quá, em gọi mấy cũng không trả lời."

Solji ngáp trong khi bước vào bồn tắm ngồi cùng LE.

"Vậy thì em cũng nên ngồi lại tới khi chị thức chứ. Chị ghét việc không có em bên cạnh." - nàng nói và chồm người tới đến khi nàng ở trên LE. - "Chị đã nói là chị luôn muốn ở cạnh em mà."

"Em biết, unnie. Em xin lỗi." - LE khẽ đáp. Cô gái cục súc, lạnh lùng thường ngày lúc này trở nên thật ôn nhu trước mặt người chị lớn của mình.

"Đừng bỏ chị một mình." - Giọng Solji bỗng nhỏ dần, nghe gần giống như tiếng thổn thức vậy. - "Đừng bỏ chị một mình. Đừng bỏ chị...."

"Không đời nào!"

LE giật mình lắc đầu, với tay kéo Solji về phía cô làm nàng bật ra tiếng thét bất ngờ khi nàng ngã vào người cô. Nàng ngẩng đầu lên và nhận ra trán của họ đã gần như chạm nhau. LE vươn tới một chút để trán họ chạm nhau và mỉm cười với Solji.

"Em sẽ không bao giờ rời bỏ chị, chị biết mà. Em sẽ theo chị đến chân trời góc bể, cho dù có chuyện gì xảy ra."

Solji mỉm cười, nối hai đôi môi vào một nụ hôn. Nàng vươn tay xuống dưới và ngừng lại khi LE rùng mình bởi những ngón tay nàng đang cọ xát vào cô.

"Em ổn với chuyện này chứ?"

LE nhìn nàng với một chút do dự và một chút lo lắng. Solji gật đầu lùi lại.

"Em không muốn cũng không sao đâu, Hyojin. Chị sẽ không ép em." - nàng nói.

LE lắc đầu, choàng tay qua cổ nàng kéo nàng lại.

"Không phải em không muốn, unnie. Em không mong muốn gì hơn là được trao thân mình cho chị. Chỉ là...." - Solji nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô nói hết câu. - "Em...em chưa làm chuyện này bao giờ, và....em không biết phải làm gì cả."

Solji mỉm cười bò lại nằm lên LE và hôn nhanh lên môi cô.

"Không sao. Đây cũng là lần đầu của chị. Mình sẽ từ từ thôi, nhé." - nàng nói, rồi nhu tình hôn lấy LE thật sâu, tay lần mò xuống dưới.

"Chị yêu em, Hyojin." - nàng nói ngay khi rời ra.

"Chị yêu em." - nàng thở gấp rồi hôn lấy LE lần nữa.

"Chị yêu em." - nàng lặp lại với một nụ hôn khác.

"Ưn....Unnie.....từ từ thôi....." - LE rên rỉ thở gấp khi mà Solji cứ chiếm lấy môi cô hết lần này đến lần khác, chỉ chừa cho cô những khoảng nghỉ rất ngắn để thở.

"Un-" - một tiếng rên nữa của cô bị cắt ngang bởi một nụ hôn nữa.

Đêm đó, trong giấc mơ đó, Solji đã hoàn toàn phớt lờ tiếng rên rỉ của LE.

"Chị yêu em, Hyojin."

Thức dậy trên giường mình, Solji vươn mình ngồi lên, cảm thấy hơi nóng và khó chịu từ giấc mơ đêm qua.

"Unnie! Dậy đi! Tụi mình sẽ đi ăn sáng sớm đó!" - Jeonghwa gọi và gõ cửa.

Nằm bên cạnh nàng là LE, người đang rền rĩ đầy buồn ngủ. Khi thấy LE nằm cạnh mình, Solji ngay lập tức đỏ mặt nhớ lại điều nàng đã làm với cô trong giấc mơ.

"Chị xin lỗi em, LE."

Nàng nhẹ nhàng xin lỗi cô gái đang nằm cạnh mình và tự rủa thầm tâm trí mình vì đã nghĩ ra điều đó thay vì hàng tá thứ khác có thể xuất hiện trong giấc mơ của nàng, cái điều mà vẫn còn đọng lại trong tâm trí nàng một cách sống động.

"Vì sao chứ, unnie?" - LE ngái ngủ hỏi lại.

"Không có gì đâu, LE. Đừng bận tâm."

Solji không thể nào nói cho LE biết nàng đã làm gì cô trong giấc mơ được. Không đời nào nàng nói được.

—————————————————————

Không nói thì không nói, nàng vẫn tiếp tục mơ về LE. Đặc biệt là vào đêm trước ngày LE về nhà đi chơi với gia đình, Solji thấy mình lượn ngay sau khi tập xong và đi thẳng đến studio của LE. Nằm xuống ghế sofa, nàng thấy thoải mái lạ kì khi cảm nhận được sự hiện diện của LE còn vương vấn trong căn phòng, và từ từ nhắm mắt lại. Nàng sẽ lại mơ về cô, để nén xuống sự cô đơn khi nghĩ đến việc không gặp cô trong 5 ngày tới.

Solji mở mắt và nhìn thấy LE đang ngồi trước bàn làm việc cạnh chiếc sofa, mắt nhìn vào màn hình máy tính.

"Hyojin."

"Vâng, unnie?"

"Em có yêu chị không?"

"Sao cơ?" - LE cứng đờ, quay ghế lại đối diện với nàng.

Solji ngồi lên, nhìn cô với đôi mắt lim dim buồn ngủ. - "Em có yêu chị không?" - Nàng lặp lại.

"Đương nhiên là có, nhưng sao đột nhiên chị lại hỏi vậy?"

"Chị chỉ muốn biết thôi. Lại đây nào." - Solji mở rộng vòng tay mình.

LE ngoan ngoãn đứng dậy, đi lại ngồi cạnh nàng.

"Ngồi vào lòng chị cơ." - Solji xụ mặt.

Ngay khi LE ngồi lên đùi Solji, nàng vòng tay ôm lấy eo cô và tựa đầu vào vai cô. Nàng thở dài mãn nguyện, hít lấy mùi hương của LE khi họ duy trì tư thế đó trong im lặng.

"Hyojin, chị yêu em."

"Em biết mà."

Solji mỉm cười ôm LE chặt hơn.

"Em có yêu chị không?" - nàng hỏi lại.

"Có, Solji unnie."

"Thật chứ? Em sẽ là của chị chứ?"

"Chị có muốn em không?" - LE hỏi và Solji nhanh chóng gật đầu.

"Chị muốn em. Chị chỉ muốn một mình em. Chị không muốn ai khác nữa." - nàng nói và hôn lên gáy LE, làm cô rùng mình.

"Vậy chị nói đi." - LE mềm mại rên rỉ. - "Cầu xin em trở thành của chị đi."

Solji ấn môi lên cần cổ LE.

"Hãy là của chị đi, Hyojin. Chị muốn em là của chị mãi mãi. Hãy là của chị và của mình chị thôi. Thuộc về chị và đừng thuộc về ai khác nữa."

LE hít một hơi khi cảm nhận Solji mút lên cổ mình, để lại một dấu hickey hơi nhạt, vừa đủ để nhận ra.

"Vâng, unnie."

Ngày hôm sau, các thành viên tập hợp ở ngoài để tiễn LE đi. Cô mặc một chiếc hoodie, thả tóc và trùm mũ áo lên, làm Solji không khỏi tò mò về cách ăn mặc của cô hôm đó.

"Chị đi cẩn thận, đến nơi thì gọi tụi em để tụi em biết là chị đã đến đó an toàn nhé, LE unnie." - Hyelin dặn dò và LE gật đầu.

"Tau biết rồi mà Xăng."

"Đi chơi với gia đình vui nhé!" - Hani nói.

"Đương nhiên ở bên gia đình tau sẽ vui rồi Hói."

"Đừng có quên tụi em nhé!" - Jeonghwa thêm vào.

"Tau ước gì tau quên được tụi bây, Bồ nông à." - cô than thở.

"Đừng có cục súc thế chứ LE." - Solji đánh nhẹ vào cánh tay cô. - "Hãy mua quà nhé."

"Em sẽ mua." - LE nói, mỉm cười nhẹ. - "Chị cần gì nào?"

Chị cần em. Solji đã kìm được lòng trước khi nàng nói gì không ổn và cười.

"Gì cũng được. Tuỳ em, LE."

"Được rồi." - LE gật đầu. - "Ừm thì, chị sẽ về sớm. Mấy đứa đừng có gây rắc rối gì cho chị Solji khi chị đi vắng đấy."

Cô 'cảnh cáo' mấy đứa em mình, những người đã hứa là sẽ không gây rối, trước khi lên xe và đi.

—————————————————————

Solji thở dài tiến vào giấc mơ của mình. LE chỉ ngồi trước mặt nàng, nhìn nàng trân trân.

"Hyojin."

LE chỉ ngồi đó và im lặng nhìn nàng, làm nàng thở dài thêm một lần nữa. LE-Trong-Mơ có vẻ khác đi khi cô ấy biết LE thật không có ở đây. Cô không chân thực và khó đoán như mọi khi nữa. Cô lúc này như một con rối vô hồn, chịu sự điều khiển của tâm trí nàng trong giấc mơ vậy.

"Thôi, không có gì đâu."

Nàng lầm bầm rồi tỉnh khỏi giấc mơ. Nằm trên giường, Solji trùm chăn lại để che đi những giọt nước mắt.

"Chị nhớ em, Hyojin...."

Trong vài ngày sau đó, Solji không mơ về LE nữa. Cho đến đêm trước khi LE trở về. Đêm đó, nàng nằm trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Nàng rất háo hức về việc được gặp lại LE vào ngày hôm sau, nhưng song song đó, nỗi cô đơn từ sự thiếu vắng cô 5 ngày qua đang dâng trào. Ngón tay Solji vờn vờn quanh nút gọi  khi nàng phân vân không biết có nên nhấn vào nó hay không. Nếu nàng gọi LE, nàng biết nói gì? Nàng có thể nói gì, để LE không nghi ngờ về cảm xúc của nàng? Solji thở dài, nàng quyết định bỏ cuộc và chờ LE trở về thay vì gọi cô, và bắt đầu chuẩn bị mơ về viễn cảnh đó.

Thay vì lề đường như nàng đã tưởng tượng, Solji đã tỉnh dậy trong căn phòng tối của mình. Trên bàn là điện thoại của nàng, ngay chỗ nàng đã để nó. Cầm nó lên và mở khoá, đập vào mắt nàng là mục danh bạ, với số của LE trên màn hình.

Nàng tự hỏi trong khi nhìn chằm chằm vào màn hình, có phải nàng đang mơ là mình sẽ gọi LE không? Nàng có nên gọi LE không? Nàng nhớ cô nhiều lắm. Chỉ cần nghe giọng cô, kể cả trong mơ thôi, nàng cũng vui lắm rồi. Nghĩ vậy, nàng bấm nút gọi rồi đưa điện thoại lên tai khi nó bắt đầu đổ chuông.

"Solji unnie?"

Solji còn không nhận ra mình nhớ LE nhiều đến mức nào. Chỉ giọng nói của cô thôi đã làm hai mắt nàng dâng đầy nước, và nàng phải che miệng lại, cố gắng nén tiếng thổn thức của mình.

"...unnie?" - Nàng có thể tưởng tượng ra LE ở đầu dây bên kia đang nhíu mày khó hiểu. - "Unnie, sao vậy? Sao chị lại khóc? Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Hyojin..." - Solji nức nở, cố gắng nói thành lời. - "Hyojin... Hyojin... Hyojin...."

"Chuyện gì vậy, unnie?"

"Hyojin... Hyojin à..."

Solji có thật nhiều điều muốn nói với LE, nhưng trong khoảnh khắc đó, nghe được giọng LE, nàng chỉ có thể nghĩ đến em rapper mình thầm thương, nghĩ đến việc nàng muốn gặp lại cô và ôm cô trong vòng tay đến mức nào. Phải xa nhau thực sự làm nàng nghẹt thở.

"Unnie, em ở đây. Em ở đây rồi. Chị cần gì nào?"

Câu hỏi thật quen thuộc, nó làm Solji nhớ đến câu hỏi mà LE đã hỏi nàng trước khi đi.

"Em."

Và lần này, Solji đã có thể nói ra điều mình cần với cô mà không do dự.

"Chị nhớ em. Chị nhớ em rất nhiều, Hyojin. Chị không thể chịu được. Chị không thể chịu được thêm một ngày không có em. Không có em chị cô đơn lắm." - nàng thổn thức.

"Unnie...mai là em về rồi. Chỉ một đêm nữa thôi. Em sẽ về đến nhà vào sáng mai."

"Chị muốn em ngay bây giờ, Hyojin. Chị cần em. Chị chỉ cần được ở bên em một lần nữa."

"Unnie..."

"Chị biết mình đang ích kỷ." - nàng nói tiếp. - "Chị biết mình thật sự rất ích kỷ. Nhưng...

"Unnie, chị ích kỷ cũng không sao. Chị nhớ em cũng không sao. Em cũng nhớ chị lắm. Em cũng đã rất cô đơn. Em cũng không thể đợi để được về nhà với chị vào ngày mai."

"Thật sao? Em cũng nhớ chị ư?" - Solji ngạc nhiên. LE cũng nhớ nàng sao?

Sự ngạc nhiên của nàng nhanh chóng được thay thế bởi một nụ cười cay đắng khi nàng nhớ ra rằng mình chỉ đang mơ thôi. Mọi thứ LE vừa nói đều là do tâm trí nàng tạo ra, vì chúng đều là những điều nàng muốn nghe. LE thật đâu có nghĩ như vậy. Nhưng đây là mức gần nhất nàng có thể đến với LE rồi, nên cho dù đây chỉ là mơ, cho dù tất cả chỉ là những gì tâm trí nàng tạo ra dựa trên cảm xúc và suy nghĩ của riêng nàng, thì cũng vẫn còn tốt hơn là chẳng có gì, và nàng sẽ chấp nhận nó, còn hơn là không thể nói chuyện với LE ở thực tại.

"Em cũng đã rất nhớ chị, chị à. Em thực sự rất vui vì chị đã gọi. Nghe giọng chị thôi cũng làm em thấy rất vui."

"Chị cũng vậy. Chị yêu em, Hyojin." - Solji mỉm cười.

"Em cũng yêu chị. Em có nên giữ máy không? Chúng ta có thể tâm sự cả đêm. Em muốn nghe giọng chị lâu hơn chút nữa. Nên hãy nói chuyện với em nhé, unnie."

Solji gật đầu, dù LE không thể thấy được.

"Sao chị chỉ có thể dũng cảm như thế này trong mơ chứ? Chị đã muốn gọi em từ rất lâu rồi. Kể từ đêm đầu tiên em đi, chị nhớ em nhiều tới mức chị cảm thấy như mình đang rơi vào một cái hố sâu không đáy vậy. Chị rất muốn gọi cho em và nói chuyện với em, nhưng không muốn làm phiền em. Chị cũng đã cố mơ về em, nhưng mọi thứ lại không giống bình thường khi em không ở đây. Kể cả trước chuyện này chị cũng đã muốn gọi em, nhưng chị không dám. Suốt thời gian qua, chị chỉ có thể nói những điều mình muốn nói trong giấc mơ như thế này thôi. Chị chỉ có thể yêu em trong giấc mơ, như thế này thôi. Vì thực tại quá tàn nhẫn với chị. Chị không thể yêu em như trong mơ được. Chị phải hài lòng với thực tại của chúng ta bây giờ. Chị không muốn phá hỏng điều gì cả. Điều chúng ta đang có bây giờ là đủ tốt rồi. Nó phải đủ tốt."

"Mọi thứ không cần phải vậy, unnie." - LE nhẹ nhàng nói. - "Mọi thứ không cần phải đủ tốt. Chúng ta có thể tiến xa hơn nữa, chỉ cần chị nói với em thôi. Em sẽ cho chị bất kì điều gì chị muốn. Chỉ cần là chị mong muốn, em đều nguyện ý."

"Chị biết em sẽ làm vậy." - Solji gật đầu, rồi rơi vào im lặng một lúc trước khi nói tiếp. - "...Em sẽ trở về, đúng không? Và em sẽ chỉ là của riêng chị thôi?

"Vâng, unnie." - LE cười khúc khích.

Solji mỉm cười, cảm thấy thoải mái lạ thường nhờ giọng nói của LE, dù tất cả chỉ là mơ. Mi mắt nàng bắt đầu trĩu xuống và nàng bắt đầu ngáp.

"Hyojin, chị yêu em..."

—————————————————————

Solji ngồi dậy trên giường với một nụ cười. Nhớ lại giấc mơ đêm qua và việc LE sẽ về vào hôm nay làm nàng không thể kìm được niềm hạnh phúc dâng trào trong tim. Nhưng khi nàng kiểm tra điện thoại, nàng cứng đờ. Tiếng hét của nàng triệu hồi 3 cô gái còn lại vào phòng. Họ xông vào như điên và nhìn quanh để tìm ra nguyên do cho tiếng hét đó.

"Gì vậy? Chuyện gì vậy, Solji unnie?"

Họ hét lên và bình tĩnh lại khi không thấy mối nguy nào. Nhưng họ cũng đã thấy Solji nhìn trân trân vào điện thoại mình với đôi mắt và miệng mở to.

"Solji unnie?" - Hyelin gọi, và không nhận được sự đáp hồi nào cả.

"Không đời nào. Không không không không không!" - Solji lắc đầu. Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thứ đang hiển thị tên LE, và một cuộc gọi được thực hiện vào tối qua. - "Không phải là mơ sao?"

"Chị nghe Solji unnie hét! Chuyện gì vậy?" - LE xông vào phòng và hét lên.

"LE." - Solji quay sang nhìn cô.

"Chuyện gì vậy, unnie?" - LE nhíu mày khó hiểu.

"Nói cho chị... tối hôm qua... Chuyện đó có thực sự xảy ra không?" - Solji lắc đầu, run rẩy nói.

LE rùng mình, nhìn xuống chiếc điện thoại trên tay Solji, và thở dài. Thay vì trả lời nàng, cô lấy điện thoại của mình ra và quay nó sang nàng để cho nàng thấy nhật ký cuộc gọi. Có một cuộc gọi vào tối hôm qua, từ Solji. Solji ngã xuống giường, nàng vẫn đang sốc.

"Vậy... ý em là... suốt thời gian qua... mọi thứ không phải là mơ sao?" - LE do dự, rồi gật đầu.

"Kể cả... kể cả chuyện đó ư? Cái đêm ở khách sạn... cả chuyện đó nữa sao?" - LE đỏ mặt nhìn xuống, rồi từ từ gật đầu.

"Ôi... trời ạ..." - Solji rền rĩ, chôn gương mặt đỏ lựng của mình vào hai bàn tay. - "Ôi trời... Em có biết không, LE?"

"Dần dần em cũng đã nhận ra. Rằng chị không hoàn toàn tỉnh táo. Như thể chị đang mộng du vậy." - LE ôn nhu nhìn nàng.

"Chị tưởng tất cả chỉ là giấc mơ!" - giờ nàng chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống thôi. - "Aigoo... babo..."

Sau một lúc, nàng dời bàn tay khỏi mặt mình và hỏi khẽ.

"Sao em lại để mặc chị làm tất cả những điều đó với em? Tất cả những đòi hỏi ích kỉ đó... cái đêm trong khách sạn... rồi cả cuộc gọi tối qua nữa.... Sao em không nói cho chị biết?"

"Làm sao em có thể nói cho chị biết những điều mà chị nghĩ là mơ chứ? Em biết nói thể nào đây?" - LE đáp.

"Sao em lại để chị tổn thương em như vậy chứ?" - Solji thở dài. - "Chị xin lỗi em, LE."

"Chị đâu có tổn thương em."

"Chị đã làm em đau. Chị biết chị đã làm. Bao lâu và bao nhiều lần, rồi cả đêm trong khách sạn nữa. Em đã rất mệt vào sáng hôm sau! Và cả trước khi về nhà bố mẹ, em phải đội mũ áo lên. Em phải che dấu hôn của chị trên cổ, đúng không? Và cả cuộc gọi tối qua khi em đáng lẽ phải tận hưởng ngày cuối bên gia đình. Em đã phải nghe những lời than thở ích kỉ của chị, đúng không? Suốt thời gian qua chị nói chị yêu em, rồi những lần chị hôn em nữa, em đều phải nghe chị và để chị làm điều mình muốn, dù em không cảm nhận được cùng cảm xúc với chị!"

"Em đâu có nói là em không cảm thấy vậy!" - LE cắt lời nàng.

"...Gì cơ?"

"Chị thực sự nghĩ em sẽ để bất kì ai làm vậy với mình nếu em không cảm thấy điều đó sao? Unnie, hãy nghĩ về những điều em đã nói với chị trong những lúc chị gọi là mơ đi! Em đã thật lòng trong từng câu từng chữ em nói với chị!" - LE thở dài. Solji chăm chú lắng nghe với đôi mắt mở to. - "Em chỉ đau lòng khi biết rằng chị sợ phải thổ lộ với em về cảm xúc thật của chị, và thay vào đó chị lại giấu nó đi trong những lần mà chị cho là mộng tưởng chị tạo ra, trong khi nó hoàn toàn có thể thành sự thật! Đó là lý do vì sao em không đáp lại chị đàng hoàng khi chị hỏi em có yêu chị không, là vì em không muốn cảm xúc thật của mình bị hiểu lầm thành 'giấc mơ' của chị! Em muốn chị tỉnh táo và lắng nghe em! Đó là lý do vì sao em quyết định đợi đến khi chị sẵn sàng và không nói những gì chị không muốn nghe! Em đã cố gắng làm chị nhận ra rằng mọi thứ không phải là mơ!"

"Vậy... em có yêu chị không, Hyojin? Thật không?"

"Có!" - LE hơi giận dữ đáp. - "Có! Unnie, em cũng yêu chị! Em đã luôn yêu chị!"

Solji không tin vào tai mình. Đây có phảo là mơ không? LE như đọc được suy nghĩ của nàng, cô lắc đầu xích lại gần nàng và ôm lấy mặt nàng.

"Em nói thật lòng đấy, unnie. Em yêu chị. Em chỉ yêu mình chị."

Solji không thể kìm được nước mắt khi nàng nhìn vào đôi mắt chân thành của LE.

"Hyojin." - nàng thở ra, dần dần đón nhận sự thật rằng đây không phải là mơ và điều này đang thực sự xảy ra.

"Vâng, unnie?" - Một câu nói quen thuộc cùng với một nụ cười vẽ lên trên gương mặt cô.

"Chị yêu em."

"Em cũng vậy, unnie. Em cũng yêu chị."

—————————————————————

Suốt thời gian qua, nàng chỉ đơn thuần là một kẻ mộng mơ. Những giấc mơ siêu thực đã tạo ra một kẻ si tình tin vào những mộng tưởng nàng kiếm tìm, thay vì thực tại mà nàng đã chối từ. Nhưng bây giờ, nàng đã không còn mơ mộng nữa.



Nói là oneshot nhưng mà vẫn còn 2 phần ngoại truyện nữa đó UwU

Nếu mọi người có hứng thú thì mình sẽ đăng từ từ nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro