chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Fanfic]LET ME PLAY THE PIANO
Chương 7: Đau đớn... 

Rin đi vội vào trong, ra vẻ như không thấy hai người kia, nhưng tại sao càng không quan tâm, cái hình ảnh kia lại hiện rõ như thể khung cảnh đó đang hiện trước mắt? Ngực Rin nhói đau, cô ngồi xuống sàn, cảm giác thật trống rỗng. 

- Rin à, bạn em đến chơi đấy, em mau ra chơi với họ đi - Miku đột ngột lên tiếng. 

Rin quệt đi giọt nước chua xót từ mắt mình, đứng dậy lấy nước và bánh cho hai người kia. cô tự nhủ, đó là chuyện đương nhiên, Len có thích Neru thì cũng chẳng liên quan gì đến mình cả, họ đã được định sẵn để ở bên nhau cơ mà. Cô bước ra khỏi quầy, vô cùng kinh ngạc khi thấy Neru ngồi bên Len nhưng tầm mắt của cô nàng lại hướng về phía cửa sổ, nơi đó có một chàng trai tóc vàng đang rảo bước qua (không phải Rinto nhé). Rin có thể nhìn thấy bao nhiêu yêu thương chan chứa trong mắt Neru dành cho chàng trai kia, nhìn về phía Len, anh vẫn đang đắm chìm vào những nốt nhạc kia, tim Rin lại nhói lên một cái, Len, có phải anh đang rất đau khổ vì phải kìm nén như vậy? 

Cũng gần giống như em
Một người tốt như anh đã bị tổn thương....(Trích Snow is falling của Hinata Haruhana) 

Cô lắc lắc đầu để xua tan đi những suy nghĩ kia, bưng nước đến bên họ, nở một nụ cười giả tạo. 

- Mấy cậu ăn bánh uống nước đi này! 

- Cảm ơn.- Len nói, nhìn về phía cô, Neru thấy thế cũng quay lại, nhưng tầm mắt vẫn luyến tiếc người kia, miễn cưỡng cười đáp lại. 

Sau đó Len vẫn ở lại, chiếc đàn bận rộn đến chập choạng tối, họ mới trở về. Rin ngồi bên cửa sổ, nhìn về phía chân trời màu tím, nơi bị bao phủ bởi những đám mây đen dày đặc kia. Lòng cô ngổn ngang suy nghĩ... 

- Miku ơi, nếu chị chỉ còn một thời gian ngắn để sống, chị sẽ làm gì? - Rin mơ màng hỏi chị mình. 

- Cứ làm những gì mình thích thôi, đừng để mình phải hối hận,....mà sao em hỏi thế? - Miku ngạc nhiên. 

- Không có gì, bạn em đang viết một câu chuyện ngắn nên hỏi em thôi... 

Hôm sau, Len lại đến chờ ở cửa tiệm bánh, vừa lúc Rin cũng vừa ra ngoài, hôm nay có bão nên trời hơi se lạnh, nhìn Rin chỉ mặc mỗi bộ đồng phục mỏng manh kia, Len không khỏi lo lắng. 

- Sao cậu không mặc áo khoác? 

- Không sao, tớ chẳng thấy lạnh chút nào! - Rin cố chịu đựng, miễn là có thể giúp chị Miku giảm thiểu chi phí thì chịu lạnh một chút cũng không sao... 

Đi được một đoạn ngắn, có một cơn gió mạnh thổi qua, Rin co rúm người lại, hai hàm răng đánh vào nhau run bần bật. Len thở dài, cởi áo khoác mình đặt lên người cô. 

- Không,..không cần đâu, tớ chẳng lạnh tí nào! - Rin vẫn bướng bỉnh. 

- Cậu không lạnh nhưng tớ nóng,.. cậu giữ giúp tớ một lúc nhé! - Len trả lời, nở nụ cười như có như không nhìn cô, Rin biết điều nên cũng không từ chối, nhưng cũng có phần ngượng ngập, chiếc áo khoác mang hơi ấm của Len bao phủ lấy cơ thể của cô như là...Len đang ôm cô vậy, tưởng tượng như vậy có quá đáng không nhỉ? 

Khi đến cổng trường, Len nói cô vào lớp trước vì anh phải đi đâu đó một lúc, Rin nhìn theo bóng dáng Len thật lâu cho đến khi anh khuất dạng mới bước vào trường... 

- Rin! - Lenka lao đến ôm chầm lấy Rin. 

- Lenka, chào cậu.- Rin nói bằng giọng chán nản. 

- Sao thế, cậu đang nhìn ai vậy? Mặt cậu đỏ ửng rồi kìa, yêu rồi hả cô nương? 

- Làm gì có! - Rin bối rối, quay mặt đi chỗ khác, kéo Lenka vào trường. 

- Có phải Len không? - Lenka vẫn chưa buông tha. 

-...- Rin chưa kịp nói gì, thì bị một giọng của con gái chặn lại. 

- Nhỏ kia, lúc trước mày dám đụng vào Rinto của bọn tao có phải không? 

Rin và Lenka không nói gì, ngơ ngác nhìn nhau. 

- Đừng có nghĩ mình hơn ai mà chiếm lấy Rinto nhé, anh ấy là của bọn tao thôi, biết chưa? 

- Này, bạn đừng hiểu lầm..- Rin tiến tới định giải thích nhưng một trong đám người kia túm tóc cô giật mạnh, cô nhăn mặt. 

- Thôi đi, ai lại đi chiếm tên biến thái đó chứ?! - Lenka giật phắt tay người kia ra khỏi tóc Rin. 

- Mày dám gọi Rinto như thế sao? Con nhỏ kia!! - Cô gái cầm đầu giận dữ, chạy đến giật tóc Lenka làm đứt tung sợi dây buộc tóc của cô. 

- Bỏ ra! - Lenka nhanh chóng thoát khỏi bàn tay quái ác kia.- Có ngon thì nhào vô, đây chấp hết!-Lenka chẳng có vẻ gì là lo cả, liên tục khiêu khích bọn kia.Đùa à? Với trình độ võ nghệ của cô thì đám con gái này chỉ là muỗi. 

- Mày! - Cả đám liền xông tới, nhưng Lenka chưa kịp động tay động chân gì thì nghe tiếng hét của Rin. 

- Bớ người ta, ăn cướp đánh người! - Rin la toáng lên, thật sự cô chẳng muốn Lenka bị thương chút nào. 

- Thôi đi! - Rinto hậm hực, không biết từ đâu xuất hiện, vẻ mặt vô cùng khó coi. 

- Anh Rinto..- Mấy cô gái kia nũng nịu. 

- Về trường ngay đi! - Rinto không kiêng nể gì hình tượng của mình mà quát bọn con gái kia, những đứa con gái ấy ra vẻ thất vọng, luyến tiếc nhìn hoàng tử của mình, sau lại trừng mắt sang Rin và Lenka, cho đến khi thầy giám thị đến, họ mới chịu bỏ về. 

- Không sao chứ? - Rinto chạy đến bên hai người họ hỏi han. 

- Không, cám ơn anh.- Rin đứng dậy, kéo Lenka vào sảnh. Cô vừa phát hiện ra, Rinto cũng là một trở ngại trong kế hoạch của cô nhưng Rin lại không biết làm thế nào để loại bỏ, cô thở dài. Nhìn sang Lenka, lúc này mái tóc vàng hoe mềm mại của Lenka bao phủ bờ vai cô bạn như một dòng suối, trông Lenka lúc này như một thục nữ vậy, khác hẳn với cô gái cá tính thường ngày, Rin bỗng nhớ đến một khuôn mặt quen thuộc. 

- Lenka, cậu có từng đóng vai Alice trong Alice in the Wonderland chưa? 

- Rồi, sao cậu biết? 

- Ở trường tiểu học Utau? 

- Ừ. Có chuyện gì à? 

- Tớ là con thỏ.- Rin vui vẻ đáp. 

- Thật á? - Lenka vui mừng thốt lên, ôm chầm lấy Rin, không ngờ cô có thể gặp được cô bạn thân đã mất tích từ lâu. Lenka vẫn chưa quên, mình đã suýt mất mạng nếu con thỏ đưa thư kia không kéo Alice tránh khỏi cái bóng đèn tai quái(nôm na là đèn cũ, dây hư nên rơi xuống sân khấu) 

Hai người vui vẻ nói chuyện cho đến khi vào lớp thì dừng lại trước hai hình bóng màu xanh lục kia. 

- Lenka, chúc mừng sinh nhật! - Cô gái vui mừng ôm lấy Lenka. 

- Cám ơn Gumi và Gumiya nhé! - Lenka vui vẻ đáp lại, ôm cô gái kia thật chặt, thấy Rin đứng ngẩn ngơ, cô mới giới thiệu.-Rin, hai người này chính là cặp đôi song sinh trong vở kịch đó đấy! 

- Con thỏ trắng? - Gumiya chất vấn. 

Rin gật đầu, nở nụ cười thật tươi, suýt chết nghẹt bởi cái ôm của cô gái tóc xanh kia. 

- Thỏ hả? Tuyệt ghê, chúng ta là đồng hương rồi!!! - Gumi vui vẻ. 

- Chúc mừng sinh nhật Lenka, xin lỗi vì tớ chưa chuẩn bị gì cả.- Rin nói vẻ tiếc nuối. 

- Không sao, give me a hug là được! - Lenka dang hai tay thật rộng mong chờ, Rin cũng vui vẻ ôm lấy Lenka, có một cô bạn thế này thật tuyệt nhưng cơ tự nhủ nhất định mình phải đưa quà cho Lenka vào ngày mai. 

Tiếng chuông vào học rộn rã vang lên, Len trở lại, ngồi vào vị trí của mình như thường lệ. Lenka dúi một mẩu giấy nhỏ vào tay Rin. 

[Len là người bán mũ điên!] 

Rin ngạc nhiên quay về phía Lenka, ánh mắt như muốn nói: Thật hả? Lenka gật gật đầu, đưa ngón tay cái về phía cô như chứng thực, Rin ngẫm nghĩ, sao mình không thể nhớ được Len nhỉ? 

Đến giờ ra chơi, cô quay sang Len, đưa ra thắc mắc của mình. 

- Len, trước kia chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ? 

-...- Len hơi nhíu mày ra vẻ suy nghĩ rồi đáp một câu như không.- Cũng có thể... 

Tôi thật sự...không hề muốn cho em biết điều đó(Trích Nazotoki của Hinata Haruhana) 

Rin không tiếp tục hỏi nữa, cô biết khi một người nói thế là lúc họ không muốn đi sâu vào vấn đề này, cả buổi học đó căn bản không có chữ nào lọt nổi vào đầu cô, vì trong đó đang tính toán một 
kế hoạch..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro