EP1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đăng biết có điều gì đó không ổn với anh ấy.

Anh biết ở anh có điều gì đó không bình thường. Nhưng anh ấy không có ý định được đối xử hay sửa chữa, anh ấy hài lòng với con người của mình, mặc dù hầu hết mọi người đều chê anh ấy là người vô cảm, lôi kéo, thiếu tôn trọng và hay giễu cợt người khác, nhưng sự thật là họ không quan tâm.

Anh ta không hề cảm thấy hối hận khi làm hại mình, anh ta không nên xin lỗi ai về hành động của mình, mọi người nên hiểu anh ta và thích nghi với anh ta.

Anh biết mình không phải là người tốt, nhưng trên đời này lại không có ai như vậy.

Ít nhất anh ấy cũng rõ ràng rằng anh ấy có thể yêu, chỉ là theo một cách khác với những người còn lại. Mặc dù đôi khi anh ấy nghĩ rằng mình không cảm thấy yêu thương hay trân trọng ai... anh ấy có rất nhiều bạn tình ở tuổi thiếu niên, nhưng họ chỉ khiến anh ấy không vui, anh ấy không thích dành thời gian cho họ.

Còn Đăng thì thích duy trì sự kiểm soát, anh ấy tức giận khi partner của mình không làm đúng những gì anh ấy muốn nên anh ấy chán nản và rời bỏ họ. Bình thường mọi người không mấy thiện cảm khi Đăng chia tay họ, họ luôn nhấn mạnh rằng Đăng là một người khó ưa.

" Anh là thứ đáng khinh nhất tồn tại"

Đăng có thái độ đáng nghi ngờ nhưng anh ấy không phải là người xấu, người yêu cũ của anh ấy chỉ bực bội, họ không bao giờ có điều gì tốt để đề nghị với anh ấy, đó là lý do tại sao họ khiến anh ấy chán nản.

Nhưng với Hùng thì mọi chuyện đã khác...

Hùng Huỳnh luôn gây ra những điều khác biệt trong anh, có lẽ vì anh đã biết anh nhiều năm, theo đúng nghĩa đen từ khi họ còn nhỏ. Anh là một người quan trọng đối với anh, và anh biết rằng anh có chút cảm tình với Hùng hay bất cứ điều gì có nghĩa là yêu.

Anh chưa bao giờ có ý định làm hỏng mối quan hệ hay tình bạn của mình với Hùng, nhưng khi Hùng thú nhận tình cảm của mình dành cho anh, mọi thứ giữa họ đã thay đổi. Đăng luôn biết Hùng thích mình, điều đó hiển nhiên, anh không mù quáng, nhưng anh không bao giờ muốn thực hiện bước đầu tiên, bởi vì anh chưa bao giờ thực hiện bước đầu tiên, nhưng anh rất biết ơn khi Hùng có đủ can đảm để nói với anh..

Thực lòng tôi không biết mình đã mong đợi điều gì, tôi cứ tưởng Hùng sẽ che giấu cảm xúc của mình mãi mãi, nhưng anh ấy đã nói với anh ấy mà không hề lắp bắp và

đó là cách mối quan hệ của họ bắt đầu... kéo dài không

quá hai tháng rưỡi.

Đăng đã cố gắng hết sức để Hùng không ghét anh ấy như những partner khác của anh ấy, nhưng dường như không có gì có thể làm hài lòng Hùng một trăm phần trăm, người mà ngay khi anh ấy bắt đầu mối quan hệ của họ cũng đã kết thúc nó.

Đó là một đòn giáng nặng nề vào cái tôi và trái tim anh, Đăng cố không nói một lời, chỉ chấp nhận và chờ đợi, anh biết Hùng sẽ quay lại tìm anh.

Và quả thật Hùng đã trở lại; nhưng chỉ với mục đích ở bên cạnh anh như một người bạn, những người bạn thân.

Đăng sẽ không nói dối, anh không muốn chỉ làm bạn với Hùng, anh muốn ở bên Hùng lần nữa, nhưng anh không thể ép buộc được. Vì vậy tôi chấp nhận điều kiện của anh ấy, dù sao thì đó không phải là cách họ có thể xa cách nhau, họ là bạn chung, nên Hùng không thể thoát khỏi anh ấy dễ dàng như vậy, anh ấy cũng sẽ không cho phép điều đó.

Hùng là tất cả đối với anh và anh sẽ làm bất cứ điều gì để khiến anh ở bên cạnh mình, anh sẽ không bao giờ cho phép anh rời xa mình, anh là điều tốt đẹp duy nhất anh cứu trên thế giới, anh là một người ngọt ngào và thấu hiểu, trái ngược với anh. Đăng, nhưng chính vì vậy mà anh ấy thích nó, sự tương phản giữa họ đã mê hoặc anh ấy. Và thật dễ dàng để phá vỡ nó.

Hùng rất quyến rũ, tôi có thể ngưỡng mộ anh ấy hàng giờ,

tôi thích nhìn anh ấy và quan sát mọi thứ về anh ấy một

cách chi tiết, nhưng gần đây Đăng không phải là người

duy nhất say mê sự quyến rũ của Hùng.

Đã khoảng hai năm kể từ mùa hè năm ấy hoặc anh không chắc đó là một hay hai năm, nhưng điều đó vẫn khiến tôi đau lòng và Hùng vẫn độc thân kể từ đó... nhưng điều đó không làm mất đi sự thật rằng một số tên khốn đã làm điều đó với anh ta nhiều lần.

Hùng là một con người đáng kinh ngạc nhưng bề ngoài thì anh ấy cũng tuyệt đẹp không kém, khuôn mặt như thiên thần, làn da mềm mại như bông, thân hình gầy gò trắng trẻo với cơ bắp nhẹ ở vai và đôi hút hồn trong đến mức bạn có thể nhận ra. lạc vào họ, không có gì ngạc nhiên khi họ nhìn vào nó quá nhiều.

Đặc biệt là các cô gái, mặc dù Hùng luôn nổi tiếng trong lòng công chúng nữ nhưng anh chưa bao giờ quan tâm đến họ, vì anh không thích phụ nữ. Anh ấy chỉ thích con trai, nhưng bọn con trai đó thậm chí còn không dám nói chuyện với anh ấy, nhưng Đăng biết Hùng đã gây ra điều gì cho một số tên ngốc khép kín ở trường, vài năm trước anh ấy sẽ không quan tâm lắm nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.

Hùng đang giữ khoảng cách với anh quá nhiều. Và điều đó khiến anh kinh hãi, anh chưa bao giờ cảm thấy sợ mất đi một ai đó cho đến bây giờ.

Đăng là người coi mình là trung tâm và không bao giờ cảm thấy ghen tị với người yêu cũ hay bản thân Hùng, vì anh không thể tìm được ai tốt hơn anh ấy. Anh cũng biết ghen tuông là dấu hiệu của sự bất an, và anh không hề bất an, anh có thể có bất cứ ai anh muốn nếu anh muốn, mặc dù anh chỉ muốn Hùng.

Nhưng anh ấy đang chuyển đi nơi khác và số lượng người theo đuổi anh ấy ngày càng tăng, thêm vào đó Hùng dường như sẵn sàng có ai đó trong đời, anh ấy sẵn sàng vượt qua Đăng.

Khi nào anh mới tưởng tượng nỗi sợ hãi sẽ thấm sâu vào tận xương tủy, đến mức khiến anh cảm thấy nghẹn họng và nhòe mắt vì những giọt nước mắt bỏng rát? Chưa bao giờ, chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ có cảm giác như vậy với bất kỳ ai. Nhưng giờ đây anh đang gào thét trong nội tâm khi Hùng phớt lờ anh và đi cùng những người ngoài nhóm bạn của anh.

Đăng không nhịn được, tim anh như ngừng đập khi có người dám nhìn thấy anh, tâm trí anh đang chống lại anh và anh chỉ tưởng tượng rằng mọi người đang cố gắng cướp anh khỏi phe mình. Hùng đang khiến anh phát điên, nụ cười của anh thật hoàn hảo, lấp lánh, năm ngoái anh thấy anh hấp dẫn hơn nhiều so với những năm trước, dường như việc rời xa Đăng khiến anh đẹp hơn xưa, khó cưỡng hơn trước, mong manh hơn trước., nhưng không mất đi sự hồn nhiên của mình. Nếu trước đây anh ta có một đám ngu ngốc theo sau, thì bây giờ còn bao nhiêu người nữa? Trước kia lũ khốn đó không có cơ hội nhưng bây giờ thì có.

Tình thế đang dần giết chết anh.

Đăng hở dài khi anh xoa bóp cơ thể bạn nhanh hơn một chút, hít những hơi thở sâu để làm dịu nhịp tim đập nhanh của bạn, âm thanh duy nhất là tiếng nước tắm

đập vào gạch cạnh chân anh.

Mọi người đều muốn đưa Hùng rời xa anh ấy.

Nước rơi xuống người anh, anh nhắm mắt chà rửa, cấm anh nhìn thứ nước màu đỏ rơi xuống da mình.

Đặc biệt là bàn tay của anh ấy.

'Tiếng nhạc ầm ĩ cách đó vài mét, nơi anh ở một mình có tiếng ve sầu và dế đệm.

Cộng với cơ thể gần như bất tỉnh của Vũ Thịnh dưới chân anh, đang cố gắng bò qua lớp đất dày bám dưới móng tay, cũng như mồ hôi phủ đầy trán và quần áo.

Đăng thở dài, xoay người anh lại, đặt cô nằm ngửa xuống đất, ấn anh ấy vào đám lá khô kêu lạo xạo dưới đôi bốt da của anh, anh cúi xuống trước mặt anh ấy đang thở gấp, anh ấy không cử động được, anh ấy không thở được., anh ấychỉ nhìn anh cầu xin sự thương xót, Anh cúi đầu với vẻ cảm thông giả tạo.

"Nếu anh không hành động như vậy thì chúng ta đã không rơi vào tình huống này, a Thịnh." Đăng đè lên người anh ấy,  cầm con dao trên tay.

-L-Làm ơn..L-Làm ơn-

"Suỵt, sh...Thịnh..." Tinh nghịch xoay con dao giữa những ngón tay đeo găng của mình, anh chàng yếu ớt giơ tay về phía Đăng, người đang đeo chiếc mặt nạ rẻ tiền mà anh ấy mua gần cửa hàng tạp hóa cho dịp Halloween. “Tất cả chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi. thực tế là chỉ trong vài giây.- anh ta mỉm cười và cổ họng của anh ấy bị cắt nhưng trong đó mặt nạ của Đăng cũng bị lấy đi"

Với bàn tay run rẩy, anh lắc mái tóc đang nhỏ giọt nước từ ngọn. Anh không hề cảm thấy hối hận, anh chỉ bực bội vì không thể tận hưởng việc giết thằng khốn đó như đáng ra phải làm.

Vì Dương Domic và Công Dương xuất hiện tại hiện trường đã nhận ra khuôn mặt của anh nên anh cũng phải chăm sóc họ.

Những gì xảy ra trong bữa tiệc của Dương Domic là một chuyến tàu lượn siêu tốc của cảm xúc, nỗi kinh hoàng và niềm vui bệnh hoạn khi đâm chết một người còn sống đang thở trong khi họ quằn quại bên dưới anh ta.

Anh bước ra khỏi phòng tắm, quấn khăn quanh eo, im lặng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Anh ấy trông vẫn ổn, như không có chuyện gì xảy ra, anh ấy chỉ đang bảo vệ chính mình.

Bởi vì Hùng là của anh ấy.

Anh không hề lo lắng, đây không phải lần đầu tiên anh làm tổn thương người khác vì Hùng, năm 15 tuổi, có một cô gái học lớp 9 của anh phải lòng bạn thân của anh.

Sau đó, anh ta dùng bút chì đâm vào tay cô vì điều đó khiến anh khó chịu.

Nhưng bây giờ sự ghen tuông đang khiến anh phát điên hơn bao giờ hết, đồng thời anh cũng không thể thú nhận rằng mình yêu anh nên mọi chuyện còn tệ hơn gấp ngàn lần. Anh chán nản, đầy đau khổ, anh không thể đả kích tất cả những người nhìn anh, mỉm cười với anh và gửi cho anh những bức thư tình và những tiếng thở dài.

Vì vậy, anh ta nuốt cơn giận của mình và trừng mắt nhìn họ bằng ánh mắt tàn bạo nhất của mình, vào thời điểm nó phát huy tác dụng, và tất cả họ đều quay mặt đi khỏi anh ta, nhưng họ luôn quay lại. Và anh không thể chịu đựng được nữa, anh phải chịu trách nhiệm.

Vì vậy anh quyết định làm điều đó một cách đúng đắn, vĩnh viễn giữ mọi người tránh xa Hùng một cách ẩn danh.

Và chết tiệt, tôi thích nó biết bao.

Halloween, ngày lễ yêu thích của Hùng, đang đến gần.

Đồ trang trí, trang phục, hù dọa, nhận kẹo miễn phí, thức khuya và xem phim kinh dị cho đến sáng hôm sau, về cơ bản là điều tuyệt vời nhất từ trước đến nay.

Mặc dù lần này mọi thứ dường như không quá đáng kinh ngạc, nhưng sẽ không xảy ra nếu có một kẻ giết người hàng loạt đang lang thang khắp thị trấn.

Gần đây những vụ mất tích ngày càng nhiều, vụ gần đây nhất là vụ của Dương Domic.

Anh ta biến mất sau bữa tiệc cuối cùng với Negav, người bạn thân nhất của anh ta và là nghi phạm đầu tiên, nhưng anh ta nhất quyết khẳng định mình vô tội, vì Dương không phải là người duy nhất mất tích đêm đó, mà còn là người bạn Công Dương của anh ta, nhưng không ai nói về anh ấy kể từ Dương Domic là 'vua' của trường và nhờ đó anh ấy đã thu hút được mọi sự chú ý.

Hiệu trưởng không cho phép trang trí gì ở trường năm nay vì như vậy sẽ thiếu tôn trọng sự biến mất của Dương Domic và bạn đồng hành, nhà trường không thích ý tưởng Halloween vì làn sóng lý thuyết điên rồ như 'hiệp ước satan' xuyên suốt , một số người tin rằng một giáo phái đã bắt giữ Dương Domic và giam giữ anh ta ở đâu đó trong rừng.

Thật là nực cười.

Captain ( Đức Duy) và Hùng cùng nhau bước ra khỏi chiếc ô tô đỗ trước trường và tạm biệt Quang Trung, ngày này sẽ rất lâu vì đường trường được dán băng cảnh báo màu vàng, xung quanh có vài cảnh sát, xe tải của kênh tin tức và một số phóng viên., các nhà báo rải rác khắp sân trường.

Hùng có thể nghe thấy nhiều giọng nói chồng lên nhau, tất cả đều nói cùng một lúc.

- Mày có thể tin điều này không? - Có người phàn nàn sau lưng mày và em mày!. Hùng quay lại thì thấy Wean và Hurrykng đang nắm tay nhau ở phía sau.

“Thật điên rồ,” Wean nói thêm.

-Tụi tao vừa mới đến, có chuyện gì vậy? .- Hừng hỏi, khoanh tay lại, giữ chặt chúng trước ngực.

– Như mày đã biết, Dương Domic cùng với Công Dương đã mất tích gần đây, nhưng hôm nay họ được tìm thấy gần nhà Negav, nhưng hình như hôm nay thi thể của Vũ Thịnh cũng được tìm thấy gần hồ. - Wean trả lời, Hùng thở hổn hển vì ngạc nhiên

"Thịnh?" - anh nhắc lại, đôi mắt anh mở to vô cùng và lông mày nhướn lên tận chân tóc, anh không thể tin được, anh chàng tóc nâu tán tỉnh anh chỉ ba ngày trước đã chết.

"Chúa ơi, tao không thể tin được, gần đây tao đã nói chuyện với ảnh theo đúng nghĩa đen..." Hùng thì thầm.

"Tao biết,  chuyện này rất đột ngột, ba cái chết chỉ trong một đêm..." Wean lẩm bẩm, họ bắt đầu bước đến lối vào, các chàng trai đi theo anh từng bước chậm rãi.

"Thật kinh tởm, xứng đáng là một bộ phim kinh dị rùng rợn." Hurrykng nói, nắm lấy vai Captain , nghiêng người về phía trước. "Họ tìm thấy Vũ Thịnh với phần bụng bị xé nát từ đầu này đến đầu kia."

"Má ơi..." Captain thở hổn hển, đưa tay lên miệng, hoàn toàn tái nhợt, nhìn Hurrykng một cách kinh hãi.

- Má ơi, ai có thể làm được chuyện khủng khiếp này? - Hùng hỏi, nhìn những người xung quanh với ánh mắt lo lắng - nhỏ ngồi cạnh tao trong lớp khoa học.

- nhỏ đó hiền mà, sao có người có thể làm được điều như vậy? - Captain thở hổn hển.

“Một tên khốn tâm thần chết tiệt,” Wean chỉ ra.

Hùng cắn môi, thật là một tình huống khó chịu.

Cả nhóm nhìn lên và thấy Quân và Đăng ở hành lang trung tâm.

"Ê, sắp tới giờ vô lớp rồi á!," Đăng nói, đút hai tay vào túi trước. Hùng chạm mắt với Đăng, nhanh chóng hạ ánh mắt xuống, thở ra một hơi run run, mỉm cười tự hào vì đã tiếp tục. gây ra sự lo lắng đó trong anh.

Wean chạy đến chỗ Quân và làm trò khiến Hurrykng và Captain bật cười nên không ai trong số họ nhận ra sự căng thẳng giữa Đăng và Hùng.

Hùng đang cố gắng bình tĩnh và kiềm chế bản thân, anh không muốn để mắt tới Đăng, vì dù có rất nhiều thời gian nhưng anh ta vẫn tiếp tục gây ra mọi chuyện cho anh và điều tệ nhất là anh ta biết điều đó.

Họ là bạn thân từ hồi cấp 2 nhưng họ cũng là bạn trai cũ, và Hùng thành thật tin rằng việc thổ lộ tình cảm của mình là điều tồi tệ nhất anh có thể làm... mỗi khi anh nhớ lại mối tình ngắn ngủi với Mike vào mùa hè năm đó, nó chỉ quay trở lại với anh ta và làm hỏng một tình bạn đẹp.

Vì mối quan hệ của họ không kéo dài và cũng không thực sự tốt đẹp nên Hùng đã kết thúc nó vì anh ấy nghĩ rằng điều đó là tốt nhất cho cả hai vì Đăng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận bản thân, anh ấy sống trong sợ hãi và đôi khi anh ấy không làm vậy.

Mặc dù trong thâm tâm... tôi ước gì Đăng nài nỉ thêm một chút hoặc xin anh ấy một cơ hội để cố gắng cải thiện mối quan hệ, sao cũng được...nhưng anh ấy không làm vậy, anh ấy chỉ đồng ý chấm dứt mối quan hệ.

Nhưng họ vẫn là bạn bè.

Wean và Quân biết điều này, nhưng họ không bao giờ nhắc đến vì không muốn bầu không khí thân thiện bị phá vỡ, và Hùng thầm cảm ơn họ vì điều đó, nhưng anh không thích nghe họ nói về những cô gái mà Đăng đang tán tỉnh. với hoặc rằng anh ấy đã bị thu hút bởi.

Bởi vì việc nhấn mạnh rằng họ chỉ là những cô gái mà Đăng quan tâm theo sau anh khiến anh cảm thấy tương đối tệ. Hùng cảm thấy giống như một cuộc thử nghiệm đơn giản...như thể Đăng đang khám phá bản thân mình, kiểm tra xem anh ấy thích con gái hay con trai.

Anh ấy không thích nghĩ về điều đó nhiều, nếu anh ấy vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được nó, anh ấy thất vọng với bản thân vì đã không làm được điều đó, Đăng tiếp tục cuộc sống của mình, có bạn gái... không may là anh trai của anh ấy, và anh ấy cũng bị mắc kẹt trong điều tương tự...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro