EP4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning ⚠️: Blood, murder, vulgar language, violence, loss of control, obsession, Dementia , die



Điện thoại nhà anh bắt đầu đổ chuông, khiến anh nao núng trước âm thanh bất ngờ "Chắc là mẹ rồi", điện thoại reo khi anh đi về phía đó.

Anh ấy nắm lấy tay cầm của chiếc điện thoại khi chạm vào nó và áp nó vào tai mình.

- Alo

Hurrykng cau mày, giọng nói đó không phải là giọng anh nhận ra, đó là giọng của một người đàn ông, với tông giọng trầm và gay gắt.

- ai vậy ta? .- anh hỏi và tò mò hơn.

"Hãy cho tôi biết tên của bạn và tôi sẽ cho bạn biết tên của tôi... " Hurrykng có thể nghe thấy giọng điệu chế nhạo che giấu giọng nói của anh ấy.

- Hm, tôi không nghĩ vậy, bạn ơi, bạn là ai? .- cười, anh ấy không có kiên nhẫn cho những cuộc gọi chơi khăm.

– Thật là một đêm đáng sợ phải không? Với những vụ giết người và tất cả, nó giống như một thứ gì đó bước ra từ một bộ phim kinh dị... bạn có nghĩ vậy không?

Hurrykng cảm thấy cơ thể mình thư giãn, bật ra một tiếng cười khúc khích, anh biết ai đang ở đầu bên kia của điện thoại, đang cố đùa giỡn với anh.

"Ê Wean ơi , không có giỡn nha , tao đang ở nhà 1 mình đó , bớt lại, đồ khốn nạn phiền phức," anh lại cười

-Bạn có ở nhà một mình không? Người đàn ông lại hỏi - Hurrykng nghiêng đầu nhìn về phía khu vực hành lang.

- mày biết làm cái gì, mày nghĩ tao là một cô gái đang gặp nạn hả? .- anh hỏi với giọng mỉa mai, rời mắt khỏi khu vực hành lang.

-Bạn không?

Hurrykng cười lớn. “Đó có phải là điều tốt nhất mày có thể làm không?” - anh kêu lên,

- Bạn có thích phim kinh dị không...? - anh phớt lờ câu hỏi của mình, Hurrykng khịt mũi trước câu hỏi, Wean thậm chí còn không thích phim kinh dị

- Ôi làm ơn! Mày thậm chí còn không biết một bộ phim kinh dị nào?!"

Đầu bên kia điện thoại im lặng, đột nhiên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở, Hurrykng cau mày.

- Hm, tôi không phải là Wean ..-

Người đàn ông cơ bắp, trên mặt lộ ra vẻ bối rối trước câu nói của người đàn ông sau điện thoại.

- Được rồi...vậy tôi đang nói chuyện với ai đây?

Tôi sẽ nói với bạn nếu... chúng ta chơi một trò chơi nhỏ - tiếng cười của anh vang lên, một lần nữa, Hurrykng nhìn quanh hành lang, thậm chí còn nghiêng người qua cửa sổ gần đó, anh vẫn không nhìn thấy gì. - Mmm, nếu anh tiếp tục tìm tôi chắc chắn anh sẽ tìm thấy tôi, Khang... - người gọi ậm ừ tinh nghịch.

Hurrykng đột nhiên dừng chuyển động, cảm thấy cơ thể cứng ngắc. Ai đang đứng sau chiếc điện thoại? Và làm thế quái nào mà anh ta biết tên mình?

-Cái đó..? Anh lo lắng nhìn quanh phòng khách, chú ý kỹ đến cửa sổ phía trước.

Tiếng cười hài hước của người đàn ông phía sau điện thoại khoan vào đầu

Với trái tim đập với tốc độ một dặm một giờ trong lồng ngực, Hurrykng đi về phía cửa sổ, nheo mắt để cố nhìn trong bóng tối bên ngoài. “Anh vừa nói gì vậy...?"

Cậu nghĩ tôi đã nói gì? - anh ta tặc lưỡi cười hỏi "Wean ,nếu đây là một trò đùa ngu ngốc, tao thề-"

Tôi không phải Wean. - anh nhắc lại, Hurrykng nhìn vào bếp, và người đàn ông phía sau anh như thể biết rằng người đàn ông cơ bắp sẽ cúp máy ngay lập tức để đi đến đó, người đàn ông nói - Nếu anh đang tìm dao, tôi đã có rồi họ nên bạn đừng cúp máy với tôi.-

Hurrykng tái mặt, nuốt khan đến phát đau, không đợi xem hắn ta có nói gì nữa không, anh cúp điện thoại, anh ghét việc tay mình run rẩy nhiều như vậy, anh sợ chết khiếp, anh không thích cảm giác tổn thương ập đến, anh chạy vào bếp chỉ để cảm thấy sức nặng khủng khiếp khi mở ngăn kéo đầu tiên và xác nhận rằng thực sự không có

con dao nào.

Điện thoại lại reo vang khắp nơi, Hurrykng thở hổn hển, run rẩy tại chỗ, điện thoại tiếp tục kêu cót két, anh nghĩ đến việc không trả lời nhưng rõ ràng trong nhà có người, anh không thể không làm được, anh chỉ cần nghĩ thôi. một cách khéo léo.

Anh bước nhanh về phía chiếc điện thoại và tự nhủ phải bình tĩnh, anh không có lý do gì phải hoảng sợ, anh ổn, mọi thứ đều ổn.

Dù sợ hãi nhưng anh vẫn quyết định nghe điện thoại, có lẽ nếu đó là Wean và anh đã đi quá xa, như thường lệ, người bạn  này của anh rất nhiệt tình, đôi khi anh phát điên.

"Wean, thôi nào anh bạn..." Anh nhấc máy, giọng anh chỉ hơi run vì không còn tự hào nữa "Chuyện này không còn buồn cười nữa đâu, mày đang hành động như một thằng ngốc."

" Tôi đã bảo bạn đừng cúp máy với tôi mà", người đàn ông trả lời, bỏ qua mọi câu nói đùa giả tạo, giọng anh ta bây giờ trầm hơn.

– Mày là thằng quái nào vậy? - anh hỏi, đã cảm thấy khó chịu rồi, người đàn ông không trả lời - Anh muốn cái quái gì thế?! .- anh kêu lên với giọng điệu đòi hỏi

– Mày cúp máy lần nữa là tao sẽ cắt cổ mày đấy, hiểu không? - Anh có vẻ tức giận nhưng không lên tiếng.

Hurrykng định phàn nàn với anh lần nữa nhưng chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Anh không

biết phải trả lời thế nào, nhưng lời đe dọa vừa đưa ra cứ lơ lửng trong đầu anh. trên điện thoại.

"Anh bạn.. làm ơn, nếu đây là một người anh em chết tiệt-" Anh lại cảm thấy tiếng bước chân gần gũi, Hurrykng hít một hơi thật sâu, lỗ mũi anh bị tấn công, không thể làm chậm nhịp tim đang đập của anh.

" Uh, tôi hiểu rồi..." anh nói đùa với một tiếng cười khác khiến anh rùng mình.

Hurrykng cảm thấy như có một hòn đá lớn rơi vào bụng mình, giống như rơi xuống một vùng nước, việc đó không còn thú vị nữa.

– Tôi không biết anh là ai, nhưng chuyện này chẳng vui chút nào đâu, đồ khốn nạn! - Anh cao giọng hướng về phía hắn ta, chớp mắt ngăn lại những giọt nước mắt đang muốn trào ra khỏi mắt.

Hurrykng nhảy khỏi vị trí và hét lớn, nhìn thấy ở góc sảnh chính một bóng người mặc đồ đen hoàn toàn, đeo găng tay da màu đen và khuôn mặt được che bởi một chiếc mặt nạ trắng rùng rợn có ba vùng được khắc màu đen làm đôi mắt. và phần mũi của chiếc mặt nạ có cái miệng có kích thước lớn.

Hurrykng nuốt nước bọt, chiếc điện thoại anh đang cầm rơi xuống đất vì hoảng sợ.

-Anh- anh bạn làm ơn...- át đi tiếng kêu của mình, anh ấy lùi bước. -B-Bạn đang tìm kiếm gì ở tôi vậy?

"Công lý..." anh đáp lại, Hurrykng cau mày, run rẩy tại chỗ, ngày càng rút lui. "Đối với cậu bé mà anh đã cưỡng hiếp..." giọng anh giận dữ, phun những lời đó vào anh.

Hơi thở của anh ấy trở nên khó khăn. -C-Cái gì? Anh bạn, tôi không biết anh đang nói gì, tôi thề có Chúa, tôi không bao giờ-

- mày có nghĩ rằng mày có thể lạm dụng ai đó và thoát ra mà không bị tổn thương không? .- bước được một bước, Hurrykng đang lùi lại, vì tiếng kêu của mình nên anh không thể nghe thấy giọng nói rất quen thuộc của người đàn ông đeo mặt nạ.

Đôi tay của người đàn ông cơ bắp run lên không kiểm soát, khua khoẳng trong không khí khi anh ta cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để thuyết phục người đàn ông trước mặt, anh ta sẽ không bao giờ có thể ngược đãi ai đó, anh ta không biết mình lấy điều đó từ đâu.

- Bạn ơi, tôi không lạm dụng ai cả! Tôi thề có Chúa là tôi không biết bạn đang nói về cái gì! - anh kêu lên, nức nở, nước mắt chảy dài trên má.

Hùng Huỳnh

Hurrykng đứng sững lại, thở hổn hển với đôi mắt mở to. H-Hùng...?

Người đàn ông gật đầu, ngày càng tiến gần đến Hurrykng, người dừng lại khi cảm thấy bức tường phía sau mình, âm thanh nghèn nghẹt của hơi thở khó nhọc của anh ta tràn ngập khắp nơi.

"Anh đã cưỡng hiếp anh ấy..." anh nói, khuôn mặt của Hurrykng thay đổi đáng kể khi anh nhận ra giọng nói đó khi anh ở gần hơn.

-Đ-Đăng?

Bình tĩnh đến lạ thường, người đàn ông đeo mặt nạ nghiêng đầu sang một bên, như thể tò mò về họ đó, bước đi đều đều và không vội vã, Hurrykng thở hổn hển khi nhận thấy anh ta có một con dao trên tay.

-Đăng, mày đang giỡn với tao à? - anh hỏi, trông gần như khó chịu nhưng anh không ngừng run rẩy, cậu bé không trả lời anh bất cứ điều gì, vì vậy Hurrykng mở miệng phàn nàn, nhưng ngay sau đó bàn tay có vũ khí của Đăng đã di chuyển về phía anh, rạch một đường vào bên hông anh. bụng, gần xương sườn

Đăng hét lên và trong vài giây, bàn tay của người đàn ông đeo mặt nạ đã túm lấy tóc anh, ấn mạnh vào da đầu anh, cảm giác như anh đang chìm trong nước mắt của chính mình.

Đăng không muốn tháo mặt nạ ra, dù đã bị phát hiện nhưng anh chỉ nhìn anh ta khóc nức nở trên sàn, cơ thể co giật.

Hurrykng đưa đôi bàn tay run rẩy của mình lên vết thương trên xương sườn, cố gắng cầm máu và anh cố gắng ngăn tiếng rên rỉ của mình, nhưng của anh. cổ họng đau rát vì anh ấy không thể kêu lên, tôi không thể trách anh ấy, tôi sợ - mày đúng là đang ở độ tuổi gần hai mươi, này đã lạm dụng trẻ vị thành niên.

Anh nhìn Đăng đang nắm chặt tay, Hurrykng chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ và thút thít của chính mình đang cố gắng bò trên mặt đất, gần như cố gắng thoát khỏi chiếc máy bay phản lực nhưng sau đó Đăng giơ chân lên đánh vào mắt cá chân, uốn cong nó, anh hét lên. đau đớn, quằn quại trên mặt đất với đôi mắt ngấn nước.

Đăng chỉ đứng nhìn, nhớ rằng Hurrykng không có hàng xóm thân thiết để nghe thấy tiếng anh hét lên đòi mạng, nhưng nghe anh khóc là một niềm vui đối với anh, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi một nụ cười méo mó xuất hiện trên khuôn mặt anh khi nhìn thấy cậu bé.. hét lên đau đớn từ mắt cá chân. Hurrykng bất chấp đau đớn vẫn tiếp tục bò cố gắng thoát khỏi con quạ nhưng Đăng vẫn nhanh nhẹn trèo lên người anh, bịt miệng anh khỏi tiếng hét đau đớn, không muốn nghe anh khóc nữa, anh chịu đựng đủ rồi.

Hurrykng cử động yếu ớt trong khi giọng nói run rẩy, đứt quãng vì khóc, hầu như không thể nói rõ lời. Anh tuyệt vọng cầu xin sự vô tội của mình mặc dù họ không được nghe thấy vì chiếc máy bay phản lực đã gây áp lực lên miệng anh.

"Mày là một kẻ bệnh hoạn chết tiệt,” Đăng gầm gừ, máu sôi lên trong huyết quản, sự bất lực và cơn thịnh nộ nhanh chóng nuốt chửng anh. Hurrykng không thể di chuyển được nữa, anh hoảng loạn, ngã gục xuống. túm lấy cổ áo anh ta để lấy nó từ phía trước. - Phải không? Mày là một kẻ bệnh hoạn! - Anh ta kêu lên, rồi đấm nắm đấm vào mũi của người đàn ông lớn tuổi, làm gãy nó.

Anh nhìn thấy Hurrykng há miệng hét lên một tiếng đau lòng, Đăng không ngừng đánh vào mặt người đàn ông

lớn tuổi đang liên tục cầu xin anh dừng lại, nghẹn ngào vì nước bọt và máu của chính mình.

- mày dám chạm vào nó à? HẢ? - Đăng hỏi, nắm tóc anh ta lần nữa, buộc anh ta phải ngẩng đầu lên để đập mạnh xuống sàn lần nữa - Làm sao mày lại nhìn thấy Hùng khỏa thân? Thế quái nào mà mày lại nhìn thấy anh ấy khỏa thân? Alo?! Trả lời tao đi, chết tiệt! .- anh hét lên, lặp lại hành động trước đó, Hurrykng có thể nghe thấy tiếng ù đi bên tai, tầm nhìn của anh trở nên mờ ảo, từ sau đầu anh cảm thấy một chất lỏng ấm áp thấm qua tóc mình.

Hurrykng hơi choáng váng trong giây lát, cơn đau nhói, âm ỉ nơi đầu anh va vào đã lấn át mọi thứ khác, anh tự hỏi liệu mình có sống sót sau những cú đánh tàn bạo đó không.

-Đồ khốn! Đồ khốn nạn! - Người đàn ông đeo mặt nạ hét lên, vẫn ôm đầu cậu bé gần như không thể tự vệ trước đòn tấn công dã man, Đăng đánh liên tục vào hàm cậu ta mà không kịp dừng lại, hoàn toàn mù quáng vì giận dữ, không quan tâm đến việc đo lường sức mạnh của mình. - Mày đã làm gì với ảnh?!

Người đàn ông tóc xoăn dừng lại, thở ra một hơi cuối cùng trở thành một tiếng gầm gừ lớn, Hurrykng phun máu cố gắng tránh xa anh ta nhất có thể, nhưng cơ thể anh ta không thể với tới, và Đăng đã tóm lấy anh ta, người đàn ông quạ đã lấy mất anh ta. dùng dao và chạy dọc theo má của Hurrykng mà không cắt nó, chỉ dùng con dao

sáng bóng gặm vào da nó.

"Nào tên khốn, nói chuyện đi..." anh ta yêu cầu, điều chỉnh hơi thở của mình "Trả lời tao ngay nếu không tao sẽ cắt cổ mày!" - Anh ta hét vào mặt, Hurrykng nức nở. - Trả lời đi!

-T-tao sẽ làm điều đó! Tao sẽ làm điều đó! - Hurrykng thút thít, hít một hơi thật sâu - Hùng nó đang trong phòng tắm thay đồ, và tao chỉ vào để giải quyết, tao chưa bao giờ chạm vào nó, tao sẽ không bao giờ có thể làm điều gì đó như thế..

- Tại sao mày lại vào trong khi Hùng đang thay đồ? - Anh hỏi với quai hàm nghiến chặt, tức giận hơn bao giờ hết trong đời. Đăng muốn xé toạc cổ họng, đôi mắt của hắn vì đã cả gan nhìn Hùng khỏa thân và khoe điều đó trước mặt anh ta.

Anh ta không chỉ cố gắng đưa ra một lời đe dọa trống rỗng, anh ta còn có khả năng móc đôi mắt chết tiệt của bạn ra.

- Tao-tao không biết nó ở đó, tao thề ..- anh ấy khóc nức nở và đôi mắt đỏ ngầu vì khóc và đầy đau đớn, tuyệt vọng tìm cách giao tiếp bằng mắt với mái tóc đen qua chiếc mặt nạ đó, hy vọng rằng người đàn ông cơ bắp sẽ có một tia sáng của sự hiểu biết. - Làm ơn Đăng, đừng giết tao ,tao chưa bao giờ làm bất cứ điều gì, - Hurrykng lại nức nở đau đớn.

- Tại sao mày lại vào phòng tắm khi anh ấy đang thay đồ? - anh nhắc lại, Hurrykng yếu ớt phủ nhận - Sao mày dám nhìn anh ấy?! - Anh ta giơ con dao lên không trung bằng cả hai tay, với ý định đâm nó vào ngực - Tao sẽ giết mày, đồ khốn kiếp!

-L-Làm ơn, tao cầu xin mày, Đăng-! T-tao thậm chí còn không thích nhìn nó khoả thân- Hurrykng mở miệng để hét lên một tiếng khác, lặng lẽ nghẹt thở và phun ra khi anh cảm thấy một cơn đau khủng khiếp ở ngực!

- mày có nghĩ là mày có thể nhìn thấy nó không?! Thằng khốn ! Mày là một tên khốn ! .-Đăng có thể nghe thấy tiếng nức nở và la hét của Hurrykng, bảo anh ấy dừng lại, nhưng anh ấy không nghe. "Mày có thích không?!" Mày làm được rồi?! .- áp tay lên mặt Hurrykng để che đi tiếng hét và tiếng nức nở của anh ta, rút con dao ra khỏi ngực anh ta, chỉ để làm đi làm lại điều tương tự, hét lên 'kẻ hiếp dâm' với anh ta sau mỗi cú đâm, máu chảy ra từ vết thương của Hurrykng và. Chạy xuống phía trước bộ đồ ngủ của Khang, anh ấy thở gấp, không thể di chuyển, không thể thở, tầm nhìn của anh ấy đã mờ đi, nhưng do thiếu oxy, anh ấy bắt đầu cảm thấy yếu ớt và bắt đầu nhìn thấy những đốm đen trong không khí.

Điều cuối cùng Hurrykng nhìn thấy trước khi bất tỉnh là chiếc mặt nạ trắng kỳ quái mà người bạn cùng trường đeo và người mà anh coi là bạn hiện ra lờ mờ bên cạnh khi anh chìm trong máu của chính mình.

Đăng mệt mỏi, nhận ra rằng mình đã giết anh ta rồi, nhưng cơn giận vẫn tiếp tục chảy trong huyết quản, anh ta không ngừng đâm anh ta bất cứ lúc nào, ngay cả khi

anh ta đã chết và anh ta không còn cảm thấy con dao đâm vào cơ thể mình nữa, anh ta không muốn dừng lại,

anh chỉ nhớ nụ cười của Hurrykng khoe rằng anh đã nhìn thấy Hùng khoả thân

Không ai có được sự xa xỉ khi nhìn thấy Hùng khỏa thân, thậm chí là nhìn thấy anh ấy trực tiếp. Anh ta đáng giá hơn tất cả những tên khốn dám để mắt tới anh ta.

Đăng, người không hề di chuyển một inch khỏi vị trí của mình, tỏ ra tức giận, hai tay ấn mạnh vào con dao đến mức trắng bệch.

Đôi mắt của anh ta tỏa sáng với cường độ đáng lo ngại, để lộ sự pha trộn giữa hưng phấn và điên loạn, nhưng nó không thể nhìn thấy được do chiếc mặt nạ.

Hơi thở của anh trở thành một hơi thở hổn hển thoát ra khỏi môi, ngực anh phập phồng điên cuồng, khuôn mặt đỏ bừng vì nỗ lực, nhưng nụ cười nở trên môi lại nham hiểm và loạn trí, anh thậm chí còn muốn cười, bởi vì điều này thật quá tốt, sự hài lòng tràn ngập trong anh hiện rõ trong không khí, giống như một luồng khí độc bao trùm lấy sự hiện diện của anh.

Anh ta rút con dao ra khỏi cơ thể Hurrykng ,để tranh thủ chạy trốn và không bị phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro