EP3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có gì ngạc nhiên khi cô phải trải qua khoảng thời gian vô cùng khó khăn trước cái chết của bạn trai, dù biết anh không hoàn hảo nhưng cô yêu anh. Và bây giờ anh ấy đã ra đi, mạng sống của anh ấy đã bị cướp đi, giống như người bạn thân nhất của anh ấy là Dương Domic.

Cô không khỏi bật khóc giữa hành lang khi đi ngang qua tủ đựng đồ của Vũ Thịnh ,đầy hoa và thư, đúng lúc Hùng đưa cô vào, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại.

Cô biết ơn sự giúp đỡ của anh, vì lời khuyên và những lời nói ngọt ngào của anh đã mang lại cho cô cảm giác bình yên đến nao lòng. Anh đã hiểu tại sao Stacy lại nói nhiều về anh như vậy, thật tiếc là cô không thể nói cho anh biết cảm xúc của mình kịp thời.

Kendall cẩn thận mở cửa phòng tắm, cô biết lúc đó ở hành lang hầu như không có ai vì mọi người đã đi ăn trưa, cô thường bỏ bữa trưa nhưng giờ cô không muốn ở xung quanh có nhiều người nhìn cô như một kẻ lập dị. rạp xiếc

Như thể đau khổ là một cảnh tượng.

Cô thò đầu ra nhìn quanh phòng tắm, không nghe thấy ai ở gần, cô bỏ đi, đi thẳng đến bồn rửa mặt, hôm đó cô đã khóc rất nhiều nhưng không kìm được, cô đã mất đi người bạn trai và người bạn thân nhất của mình.

Cô nhìn vào gương, ghét thấy lớp trang điểm của mình bị lem luốc, khuôn mặt đỏ bừng, đẫm nước mắt, lắc đầu trước hình ảnh phản chiếu của mình, cô lau đôi mắt ướt, thở dài mệt mỏi, cô đưa tay vào bồn rửa để có thể rửa mặt. ướt mặt cô nhưng anh cảm thấy một tiếng động gần đó.

Kendall dừng lại, quay lại, cô quét từng cửa quầy hàng một, cô cảm thấy tiếng khóa kéo, cô gái do dự, cô chắc chắn rằng không có ai trong phòng tắm.

Cô ấy sẽ rất xấu hổ nếu có ai đó nghe thấy cô ấy nôn mửa và khóc nức nở suốt 10 phút nên cô ấy cúi xuống sàn, nhìn xuống dưới để xem có thấy bàn chân nào không, nhưng tất cả những gì cô ấy thấy chỉ là sàn nhà bẩn thỉu và nửa dưới của căn nhà nhà vệ sinh.

Nhưng rồi cô cứng đờ tại chỗ khi một người đàn ông thì thầm tên cô.

-Kendall..

Cô gái thở hổn hển, chậm rãi quay người lại, một lần nữa quét qua cửa phòng, lời thì thầm đó không có trong trí tưởng tượng của cô...

-C-Có ai ở đó không? - cô ngập ngừng hỏi, cảm thấy mình làm như vậy thật ngu ngốc, cô mím môi nuốt nước bọt, ngã xuống sàn nhà bẩn thỉu nhìn lại gầm buồng tắm, muốn chứng minh với bản thân rằng không có ai khác ở trong phòng tắm với cô, và vẫn không có. nhìn thấy gì đó, anh đứng dậy, tư thế căng thẳng.

" Nào, thật ngu ngốc...chỉ là trí tưởng tượng của tôi đang đánh lừa tôi thôi" cô nghĩ trong khi xoa bóp thái dương, nhưng tiếng ồn lại vang lên và hơi thở của Kendall dường như nghẹn lại trong cổ họng cô.

Trong ngăn đầu tiên gần cửa phòng tắm nhất, người ta nhìn thấy một đôi ủng đen trông có chủ ý và cẩn thận hạ xuống sàn, Kendall nuốt khan, nắm chặt tay một cách lo lắng và nhận thấy ổ khóa trên cửa chuồng ngựa quay chậm rãi, gần như như thế nào. bước chân chế giễu cô khi người lạ mặt đó mở nó ra.

Cô ta buộc mình thoát khỏi trạng thái đông cứng khi cánh cửa tủ cuối cùng cũng mở ra, và bước ra một người đàn ông mặc đồ đen với chiếc mặt nạ rùng rợn đang cầm một con dao... đây có phải là một trò đùa tồi tệ không?

Người đàn ông khóa cửa phòng tắm, Kendall thở hổn hển, rõ ràng đó không phải là một trò đùa.

Bỏ ba lô vào bồn rửa, cô chạy nhanh về phía trước, nỗi sợ hãi chạy khắp người, người đàn ông ra tay tóm lấy cô, cô cố gắng nép dưới cánh tay anh để che mình, chạy ra cửa nhưng nhanh chóng biết mình đã bất thành. Cô cảm thấy anh nắm lấy mái tóc đen của cô, giữ nó với một sức mạnh mà Kendall không thể sánh bằng.

Người đàn ông ném cô vào tường cạnh bồn rửa, giữ lấy cái cổ gầy gò của cô, ấn mạnh khiến cô khó có thể kêu cứu, mặc dù sẽ hơi khó khăn nhưng tất cả họ đều đang ăn trưa và Kendall có thói quen riêng của mình là đi vệ sinh xa hơn để có thể nôn ra thức ăn mà không bị ai nghe thấy.

- Th-Thả tôi ra..! .- Cô gái kêu lên, cố gắng đá chân về phía người đàn ông nhưng không thành công, cô gần như không thể nhìn rõ, nhưng trong giây lát người đàn ông đã dịu đi khiến cô ngơ ngác nhưng ngay sau đó cô cảm thấy đau nhói.

Người đàn ông đeo mặt nạ không lãng phí thời gian đã đưa dao thẳng vào cổ họng cô, để lại một vệt máu từ vết cắt trên ngực cô, người đàn ông lùi một bước khỏi cơ thể cô gái đang quỳ gối trên mặt đất..

Những âm thanh nghẹn ngào khủng khiếp thoát ra từ miệng Kendall, đôi mắt đẫm nước và sự hoảng loạn làm tê liệt các giác quan của cô, cố gắng bò đi nhưng không

thành công, cô bị lật ngửa, ở lối vào người đàn ông đứng

nhìn cô chảy máu qua những lỗ đen trên mặt nạ..

"Bây giờ mày sẽ ở bên bạn trai của mình, Kendall."

Cô gái  run rẩy trên mặt đất, không lâu sau, mí mắt cô nặng trĩu không thể mở ra được, chỉ với một tiếng thở dài cuối cùng, thế giới trở nên im lặng và tối đen.

Người đàn ông cởi mặt nạ ra, để lộ người đàn ông cơ bắp không chút biểu cảm nhìn vũng máu tràn ngập sàn phòng tắm bẩn thỉu. Đăng nhanh chóng đưa con dao của mình đến tay cô gái tóc đen bất động trên sàn., vụ giết người của anh ta được coi là tự sát

Dù sao thì đó cũng là điều Kendall sẽ làm.

Đăng chưa bao giờ có ý định giết cô ấy, chứ đừng nói đến việc làm điều đó ở ngôi trường nơi anh ấy có nhiều khả năng được tìm thấy nhất. Nhưng hắn đã có kinh nghiệm trong việc này, không có cách nào tìm được.

Cửa phòng tắm đóng nên anh bình tĩnh rửa tay, di chuyển càng xa cơ thể Kendall càng tốt để máu của cô không chạm đến chân anh.

Anh cởi bộ đồ đen bỏ vào ba lô, mở cửa phòng tắm nhìn quanh, chẳng có ai ở đó như anh tưởng.

Anh ta bỏ đi, huýt sáo, đi dọc hành lang, rẽ vào một góc ở cuối hành lang.

Nếu Kendall không ngu ngốc đến thế, cô đã có thể thoát khỏi mớ hỗn độn này mà không một vết trầy xước, cô có thể đã sống yên ổn đến cuối đời, nếu cô cứ ngồi khóc một mình trong góc mà không tìm đến Hùng để hỗ trợ, nếu cô ấy giữ chặt tay nhau thì yên Đăng sẽ để cô yên rồi

Nhưng mọi chuyện không phải như vậy, anh phải gánh chịu hậu quả, anh không thể mạo hiểm để Hùng rời bỏ mình, cơ hội là trung bình và anh không thể để bất cứ ai vượt qua.

Hùng ngáp dài, hình như anh là người đến câu lạc bộ cuối cùng sau Wean, Isaac cúi đầu chào đón họ, và các thành viên khác cũng nhanh chóng gia nhập cùng họ.

- Này , lấy nhạc cụ ra đi, nhanh lên!

Hùng dành thời gian để ngưỡng mộ anh thêm một chút, anh luôn cho rằng Isaac là một người tuyệt vời, dù lớn tuổi hơn họ nhưng cậu cư xử rất ân cần

- Đăng đang ở đâu? - Captain hỏi - Lẽ ra anh ấy phải đi cùng em! - anh phàn nàn, Hùng cau mày nhìn người đội mũ

“Anh ấy không ở cùng em sao?” - Hùng lo lắng hỏi, Captain phủ nhận - anh gọi cho anh ấy à?

"Đúng, nhưng mẹ Đăng nói anh ấy đã rời khỏi nhà rồi," anh trả lời, Captain căng thẳng.

-Chết tiệt, chuyện đó đã xảy ra bao lâu rồi?

"Khoảng...15 phút," anh thì thầm, các chàng trai nhìn nhau, trông lo lắng, có một kẻ sát nhân đang lẩn trốn và Đăng đã không đến được câu lạc bộ.

"Tao sẽ đi tìm nó," Wean nói và mặc áo khoác vào "Tao cá là tay lái chiếc xe đạp của nó lại bị hỏng."

“Tao sẽ đi với mày,” Hùng nói, nhưng cô gái tóc nâu giữ anh lại.

"Không, em ở lại đây đi, đừng lo," anh nói, cầm bộ đàm và rời khỏi nơi đó, cô gái tóc nâu nuốt nước bọt.

"Đừng lo, a Hùng, đi thay đồ đi.” Captain nói, vỗ nhẹ vào lưng anh. Hùng cắn môi không chắc chắn nhưng chỉ có thể gật đầu “Có một phòng tắm ở góc bên phải.” Anh chỉ ra. một lần nữa, đi lên phòng tắm, cảm thấy vị đắng trên đầu lưỡi.

Tên sát nhân đang trốn chạy này khiến anh ta rất lo lắng.

Đôi bàn tay lạnh lẽo của cô gái tóc nâu bước qua phòng tắm trong khi anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trước gương. Anh trông kinh hoàng khi thấy một cái mụn đang mọc trên khóe trán. Anh thở hổn hển, che đi phần tóc mái của mình.

Chết tiệt

Anh mong rằng không ai nhìn thấy vết đỏ kinh tởm đó trên trán mình, anh nhẹ nhàng phàn nàn, bỏ ba lô vào bồn rửa, đưa tay vào khóa kéo ba lô, lôi ra bộ đồ jean ra để thay

Anh thở dài, nghiêng đầu, anh vẫn còn căng thẳng với Đăng.

Thái độ mà người đàn ông cơ bắp đối với anh dạo gần đây khiến anh lo lắng, Đăng hầu như lúc nào cũng khó chịu nhìn anh, như thể Hùng đã làm gì sai, như thể anh đang phản bội anh hay gì đó tương tự, ánh mắt anh dành cho anh không phải như vậy. những thứ mà anh đã quen nhận, bởi vì anh chậm rãi lướt đôi mắt nâu khắp cơ thể, như thể muốn nhìn vào bên dưới lớp quần áo của mình, Hùng cảm thấy bất lực trước ánh nhìn đó, đầy sợ hãi và đầy kiêu ngạo, và đôi khi anh đáp lại rất thô lỗ, ngày mai mọi chuyện thế nào?

Anh thở dài khi nhớ lại những tuần đầy rẫy những cuộc thẩm vấn của Đăng.

"Anh đã ở đâu? Anh đã đi cùng ai? Tại sao anh lại đi lâu như vậy? Anh đang gặp ai đó? Tại sao anh không gọi điện cho em?" Đăng nghĩ rằng anh không nhận thấy sự khăng khăng của anh ấy, nhưng anh đã nhận thấy điều đó, và anh không hiểu tại sao Đăng muốn biết chính xác.

Hùng tin rằng chàng trai cơ bắp đang khó chịu vì anh ngày càng xa cách với mình, không phải cô gái tóc nâu muốn rời xa nhưng anh không thích nhìn thấy anh đi cùng em gái mình ở khắp mọi nơi.

Em gái của Hùng đều ở bên anh, họ thể hiện tình yêu một cách ngọt ngào đến mức anh cảm thấy khó chịu, và cô cũng phải làm gì đó với tình cảm khăng khăng của mình dành cho Đăng, Đăng là bạn trai của em gái anh, anh không thể theo bọn họ như một kẻ ngốc được nữa.

Tay anh lần theo cúc áo trên cùng, từ từ trượt xuống, cẩn thận cởi ra, gấp gọn gàng để cho vào cặp.

Anh ấy phải làm phần việc của mình thì mới có thể vượt qua được tình yêu trẻ con đó.

Cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra khiến anh giật mình với một tiếng hét chẳng hề nam tính chút nào.

- Ôi chết tiệt! "Tôi xin lỗi, anh bạn." Anh nghe thấy một tiếng cười nhẹ, chế nhạo. Cô gái tóc nâu nhanh chóng quay về phía khung cửa, gặp Hurrykng đang cười lặng lẽ, đóng cửa lại sau lưng.

“ồ,xin lỗi nhiều lắm , tôi không cố ý , tôi không biết” Hùng che ngực, rõ ràng là khó chịu trước sự vô tình của người đàn ông đeo kính. “Tôi gần như khỏa thân....,” anh tuyên bố, thở ra một chút sợ hãi.

“Vâng, tôi xin lỗi, anh bạn, nhưng tôi đang chỉ giải quyết..?,” anh thì thầm, đi thẳng vào bồn vệ sinh, nhanh chóng nâng nắp lên. “Tôi thề là sẽ nhanh thôi,” anh nói, cởi khóa quần.

Hùng thốt ra một tiếng càu nhàu ngay cả khi đang lấy tay che ngực, lần này Hurrykng quay lại nhìn anh.

"Nào, tôi không có ý định gặp anh, ủa mà anh có gì đâu mà che," Hurrykng cười.

Hùng nuốt nước bọt, quay lưng về phía anh, cau mày chờ Hurrykng đi vệ sinh xong.

“Dù sao thì cũng không phải cứ đi vào phòng tắm là được,” Hùng lẩm bẩm.

“Chúng ta giống nhau đấy, tôi sẽ không sợ khi thấy anh khỏa thân đâu,” Hurrykng phàn nàn, xả bồn cầu rồi đi đến bồn rửa. Hùng đảo mắt.

"Có thứ gọi là sự riêng tư." Anh quay sang   Khang, lần này Hurrykng quay lưng về phía anh vì anh đang chà tay bằng xà phòng.

Hurrykng nhìn vào hình ảnh phản chiếu, hình bóng bộ ngực trần của Hùng tỏa sáng trong ánh sáng chói của gương.

“?.” Anh cau mày, nhìn vào cơ thể mình.

"Anh thực sự rất săn chắc..." anh ấy lơ đãng nói khi đưa tay về phía Hùng.

Anh nhướn mày rồi chạm vào bụng Hùng,

"Ohh.. anh bạn,...anh không cần phải tập luyện để trông săn chắc." Anh thở dài , Hùng mỉm cười ngượng ngùng, cầm lấy bộ cái áo jean "Có phải đó là từ khi mới sinh ra không?".- anh hỏi khi nhìn thấy một vết sẹo nhỏ ở bên bụng Hùng.

Hùng nhìn vết sẹo mà Wean vô tình để lại cho anh vào ngày hôm đó. “Anh biết Wean chứ , ừm.. anh ấy đã vô tình đốt tôi bằng một chiếc bàn ủi đang cháy," anh thì thầm, Hurrykng thở hổn hển vì ngạc nhiên.

"Chết tiệt..." anh cười, lấy chiếc khăn ở trong góc và lau khô tay. "Thật là khó chịu." Anh nghiêng người, Hurrykng gật đầu , anh ấy nháy mắt rồi rời , Anh lấy balo là của mình và rời khỏi phòng tắm cùng Hurrykng.

Họ đến câu lạc bộ , mọi thứ đã sẵn sàng, guitar , mic , trống ,.... Đã được sẵn.

Hùng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Đăng cười đùa cùng Atus và Captain, anh nhanh chóng di chuyển đến chỗ Wean đang chỉnh lo để giúp, Hurrykng đi đến vị trí trống cajon của anh, cạnh Isaac, người đang đứng dậy từ chỗ anh. Bắt nhịp cho mọi người

Tiếng giai điệu bài hát được phát lên , mọi người feel theo nó và tập luôn trong 1 khoảng thời gian....

Buổi tập diễn ra thật tuyệt vời đối với tất cả mọi người, làm ra 1 bài hát rất tâm huyết, nên họ rất nhiệt huyết trong lúc luyện tập.

Sau đó mọi người tụ tập lại nói chuyện với nhau , đang nói chuyện vui vẻ , Hurrykng nói

-"Nãy tao thấy có vết sẹo trên bụng a Hùng , ảnh bảo Wean nó xài bàn ủi cái lỡ đưa lên bụng ảnh , thằng này nó ẩu thiệt chứ!"

Đăng cau mày và sau đó mọi ánh mắt đổ dồn vào Hùng, người đang cười và lắc đầu. Wean và Captain nhìn Hurrykng như thể anh ấy đã mọc ra cái đầu thứ hai.

-Làm sao mày biết điều đó? .- Wean hỏi, ngạc nhiên nhưng vẫn cười.

Hurrykng rở về chỗ của mình với nụ cười thích thú. “ Ủa thỉ tao thấy thôi?,” anh trả lời đơn giản.

- BẰNG CÁCH NÀO? Mày thấy ảnh khỏa thân hay sao không? .- Đăng gượng cười, không muốn người khác thấy sự khó chịu hay sự quan tâm quá lớn của mình đối với câu hỏi của mình.

“Cơ bản là có.” Hurrykng nhấc vai, Đăng chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm cố định, không biểu lộ gì, quay sang nhìn Hùng đang tranh cãi với Atus về cách Atus trêu anh trong lúc cả 2 tập nhảy .

Hùng không phủ nhận điều gì.

"Chà, tao thực tế đã nhìn thấy ảnh khỏa thân," Hurrykng chỉ ra, và cả nhóm bắt đầu hét to hơn.

Sau một lúc cười đùa và chế giễu, họ đi ra khỏi phòng tập

Đăng nhìn chằm chằm Hurrykng mấy giây, nửa đoạn đi trên hành lang anh đã cau mày, một ít tóc xõa xuống mặt, Đăng cảm giác như mặt mình thay đổi thành một biểu cảm đáng sợ.

' mày nhìn thấy ảnh khỏa thân' người đàn ông cơ cắp cứng quai hàm.

Hurrykng nhận thấy ánh mắt trắng trợn của Đăng nhìn mình, anh quay lại nhìn anh đầy bối rối, ánh mắt Đăng nhìn anh thật kinh khủng, anh thậm chí có thể thề rằng anh đang giết chết Khang bằng nó, không biết phải làm gì, hay nói, anh đang nghiêm túc đặt câu hỏi liệu có phải không. Anh thậm chí không thể thở được, bởi vì kẻ trước mặt anh có thể nổ tung bất cứ lúc nào.


Hurrykng đã bắt đầu đi đi lại lại trong phòng khách, càng ngày càng thấy bồn chồn khi bố mẹ anh về nhà lâu hơn.

Anh ghét ở nhà một mình.

Anh bước về phía ngọn đèn trong phòng khách, bật nó lên, chiếu sáng không gian, bật đèn lên anh cảm thấy dễ chiu hơn như thể ánh sáng của nó có thể xua đuổi bất chịu hơn, như thể ánh sáng của nó có thể xua đuổi bất cứ ai hay thứ gì đó.

Anh ấy đã sắp xếp lại mớ hỗn độn nhạc cụ khi nãy anh vừa lấy ra nghịch

Anh nằm ngửa trên ghế, cảm thấy hài lòng, hạnh phúc vì họ đã có thể chơi đùa như bình thường với những thành viên mới, đã quá lâu rồi họ mới có thể làm được điều đó.

Một tiếng nổ từ bên ngoài khiến anh dừng lại, Hurrykng nuốt nước bọt, nghe như có thứ gì đó đập vào bên ngoài ngôi nhà, và điều duy nhất hiện ra trong đầu anh là mẹ anh mô tả lũ chó hoang sẽ đào bới thùng rác của anh và phá hủy khu vườn mà chẳng vì mục đích gì. đêm như thể không có ai ngăn cản họ.

“– Nếu con nhìn thấy một con chó hoang hãy dọa chúng chạy đi!” Lời mẹ anh vang vọng trong đầu, Hurrykng nhăn mặt khi nghĩ đến việc phải ra ngoài trời đêm lạnh giá, anh nhìn qua cánh cửa kính trượt ngay sát bếp.

Anh bật đèn bên ngoài, chống cẳng tay lên kính để cố gắng chặn ánh sáng phản chiếu phía sau, đột nhiên, trong bóng tối, một đôi mắt phát sáng xuất hiện, theo sau là một thân hình xám xịt và đôi bàn tay nhỏ bé hình người đang đào sâu vào lòng đất.

"Mấy con quỷ cẩu đó..." anh gầm gừ, dùng tay đập mạnh vào kính khiến con chó giật mình, lao vào bụi rậm và biến mất hoàn toàn. "Mấy con này phá ghê ," Anh lẩm bẩm, tắt đèn...

Author's say:
Nếu có lỗi chính tả hay j thì mọi việc thông cảm hehe , v thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro