Chương 1: Có những người, sẽ không bao giờ khóc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thảo đặt một bông hoa hồng trắng lên chiếc giường mà khi còn sống Khang vẫn ngủ, sau đó cô ấy quay lại, đưa cho tôi một chiếc phong bì. Suốt buổi viếng thăm, chúng tôi không nói với nhau một câu. Không phải không còn gì để nói, không phải đã thôi oán trách, không phải đã quyết định buông bỏ hết thảy những lỗi lầm của người kia, mà bởi vì, chúng tôi đều hiểu, tất cả những oán trách thành câu, vốn không còn ý nghĩa gì nữa. Đã đi đến kết cục ngày hôm nay, Khang nói đúng, vậy là quá đủ rồi.

Chúng tôi đứng trước cửa, hai mắt không nhìn thẳng vào nhau. Tấm thảm trải sàn màu nâu sậm như phản vào khoảng không sự trầm tư và im lặng, khiến tôi có cảm giác rờn rợn. Mùi nhang khói nồng đượm như bao phủ cái u ám trong căn hộ của em tôi. Thỉnh thoảng tôi cũng về nơi này thăm em trai, nhưng dường như, mỗi lần tôi trở lại, đều có một cái gì xảy ra trong căn nhà này.

Khoảng không gian giữa chúng tôi im lặng đến ngột ngạt, tôi có thể nghe thấy tiếng thở của Thảo và chính mình. Cái sự im lặng đến hao mòn tinh thần này, tôi muốn thoát ra khỏi nó.

Chưa kịp để tôi mở lời, dường như Thảo cũng đã hết sức chịu đựng với bầu không khí giữa chúng tôi. Cô ấy đã mở lời trước.

"Nếu như có thể nói một lời xin lỗi trước khi tạm biệt, có lẽ tôi sẽ dễ chịu hơn."

Xin lỗi? Vì điều gì? Vì tôi, hay vì Khang? Vì đã khiến tôi mất đi em trai hay vì đã khiến em tôi oán hận mà đột quỵ? Tôi không thích những lời xin lỗi, và tôi cũng không có khả năng tha thứ cho bất cứ người nào hay việc gì sai lầm, ngay cả bản thân tôi. Tôi chỉ có thể từ từ quên đi nó, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ. Tôi không có được lòng bao dung, độ lượng như những người xung quanh mình, càng không thể vị tha được như em trai tôi.

Ánh mắt của Thảo đã dày sương, tay cô ấy nắm chặt quai túi như đang cố gắng nén lại tất cả những cảm xúc chuẩn bị vỡ òa. Khuôn mặt xinh đẹp này, dáng vẻ đau lòng này, và cho dù tôi có thể bóc tách được cảm xúc hiện giờ của cô ấy, thì tôi cũng không thể đồng cảm, không thể tha thứ. Giống những gì đã nói ở trên, tôi không thể tha thứ, không thể làm được sau tất cả.

"Đừng xin lỗi. Tất cả những thứ đã xảy ra thì hãy để nó qua đi. Tôi cũng hy vọng, lời tạm biệt hôm nay, là vĩnh viễn không cần gặp lại."

Và, cô ấy khóc.

Tôi không biết giới hạn cuối cùng của nỗi đau có phải nước mắt hay không, nhưng cô ấy đã khóc rất to, rất nhiều. Tôi biết Thảo vẫn còn yêu Khang, chỉ là những cám dỗ ngoài kia, cô ấy không đủ mạnh mẽ để chống lại chúng. Một bát nước đã hất đi thì không thể lấy lại, tình cảm Khang dành cho Thảo là vô tận, nhưng cô ấy đã làm tổn thương nó, đã hoàn toàn hủy đi lòng tin cuối cùng của Khang vào tình yêu. Và, em tôi chết. Không phải do Thảo, nhưng lại là vì Thảo. Nhưng có lẽ lỗi không chỉ thuộc về cô ấy, có lẽ lỗi lầm, thuộc về tất cả những vô tâm của chúng tôi, vì đã không nhận ra sớm hơn, vì đã không ôm chặt lấy nó, đã để nó rời đi vĩnh viễn.

Tôi đã luôn hy vọng có thể làm điều gì đó cho em trai mình, và tôi đã cho rằng, chúng tôi còn rất nhiều thời gian để thực hiện chúng. Một buổi sáng khi tôi tỉnh dậy, em trai tôi đã không còn trên đời này nữa. Tôi còn chưa nói đủ yêu thương với em trai tôi, còn chưa kịp nói một câu tạm biệt, nó đã bỏ tôi đi mãi mãi. Thời gian không chiều lòng ai, hơn bao giờ hết, ngay lúc này, tôi cảm nhận được sự mong manh của sinh mạng. Thời gian có thể cướp nó đi bất cứ khi nào, không còn giá trị nào dành cho sự tồn tại đó cả.

***

Lúc tôi mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực. Ánh sáng từ phòng tắm hắt lên đống hành lí để ngổn ngang cạnh sô pha, tiếng nước chảy bên trong ngừng lại, khoảng mấy phút sau, Lâm bước ra ngoài. Anh cởi trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần soóc kẻ mà tôi mua cho, một tay vụng về cầm khăn tắm lau tóc, tay còn lại với công tắc điện bên cạnh. Nhìn thấy bóng hình quen thuộc tôi ngày đêm mong nhớ, bằng xương bằng thịt đứng trước mặt, nỗi nhớ bị che lấp bao ngày qua phút chốc trỗi dậy, xâm chiếm tâm hồn tôi. Lâm của tôi, cuối cùng anh cũng trở về rồi.

Lật tung tấm chăn mỏng đắp trên người, tôi bước nhanh đến bên cạnh anh, mệt mỏi và tủi thân ôm lấy anh như đứa trẻ con đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Anh hơi giật mình, nhưng rất nhanh sau đó dịu dàng đáp lại cái ôm của tôi. Tôi dụi đầu vào ngực anh như một con mèo, và tôi đã mong thời gian vĩnh viễn dừng lại ở đó.

Tôi đã không thể nói cho anh chuyện của Khang vì lúc đó anh đang có chuyến công tác quan trọng ở Mỹ, còn tôi, trong suốt những ngày làm tang em trai, tôi hoàn toàn không nghĩ được gì, nỗi tuyệt vọng hóa thành hai bàn tay, ra sức bóp chặt suy nghĩ của tôi. 

Anh nói rằng anh biết hết chuyện của Khang rồi, mẹ kế của tôi đã gọi điện cho anh nhưng lúc đó anh không có cách nào bay về bên tôi. Anh đã chờ tôi nhắn tin cho anh trước, chờ tôi bình ổn để đón nhận lời an ủi từ anh, nhưng tôi đã không làm thế, tôi biến mất cả tuần liền. Anh nói anh đã rất lo lắng khi không nhận tin gì từ tôi trong suốt bảy ngày, do đó anh đã xin về sớm, trở về bên cạnh để bù đắp cho những ngày buồn đau của tôi mà anh không về kịp. Tôi đã khao khát và thèm thuồng cái ôm ấm áp từ anh suốt bao ngày qua, và ngay lúc này, tôi thật sự kích động khi đã đạt được nó. Một cái ôm xóa tan tất cả những đau đớn, mệt mỏi.

Anh mặc thêm quần áo cho mình và choàng cho tôi một chiếc cardigan bằng len dày dặn. Anh dắt tay tôi đi ra ngoài ban công và ngồi lên chiếc ghế gỗ tôi mua từ tận miền Nam về, sau đó kéo tôi ngồi lên đùi mình, ôm lấy tôi, thủ thỉ thật khẽ vào tai tôi bằng chất giọng khàn khàn vì lạnh.

"Em cứ khóc đi. Anh ở đây rồi."

Tôi nhìn những ngôi sao nhàn nhạt trên bầu trời như đang lung lay vì những làn gió mỏng. Tháng hai không còn quá lạnh nhưng cũng đủ để làm tê buốt tâm hồn con người. Những suy nghĩ viển vông cứ lập lờ trôi qua trong đầu, vô định mà chẳng thành hình, cũng chẳng biết đi về đâu, giống như tôi, giống cảm xúc của tôi ngay lúc này.

Tôi nói với anh rằng, tôi không thể. Tôi không biết hình dung nỗi đau đớn khi mất đi người thân yêu như thế nào, và tôi không thể khóc, bởi nước mắt cũng không thể biểu đạt hết, gào thét bao nhiêu cũng không đủ cho một nỗi mất mát bàng hoàng đến thế. Trước sự ra đi đột ngột của Khang, người đau đớn nhất, có lẽ chính là tôi, nhưng người duy nhất không khóc, cũng là tôi. Tôi biết trên đời này, bất cứ hội ngộ nào đều sẽ có chia ly, nhưng trong những cuộc chia ly, luôn có những người không bao giờ khóc. Không phải không đau lòng hay buồn ít hơn những người còn lại, mà bởi vì, họ đã dốc cạn tâm can để đau đớn trong lòng, đến mức kiệt sức và không thể bật khóc thành tiếng. Trong một cuốn sách nào đó tôi đã từng đọc được, người, không thể khóc, chính là một bất hạnh, nước mắt hóa thành nỗi u uất không thể thoát ra ngoài.

Anh ôm chặt tôi hơn, nói với tôi rằng, không khóc cũng không sao, cứ ôm anh như vậy, anh sẽ luôn ở bên tôi. Cần cả đời để chờ được một lời động viên như vậy, tôi nghĩ, nó xứng đáng. Những lời yêu thương của anh như dòng suối nhỏ thủ thỉ bên tai tôi, nhớ nhung vỡ òa trong lòng cuối cùng đã có nơi để giải tỏa, nhưng tôi không biết làm cách nào để phóng thích những cảm xúc dồn nén, tôi chỉ có thể tựa đầu vào hõm cổ anh, lặng lẽ ngắm bầu trời mà không lên tiếng. Tôi chỉ muốn ôm anh như vậy, chỉ cần vòng ôm này của anh, chỉ cần có anh ở bên là đủ. Giống như mọi khi, anh luôn mang đến cho tôi cảm giác an tâm và nhẹ nhõm. 

Chúng tôi đã ngồi đó cho đến khi trời sáng, ngắm được ánh bình minh đầu tiên rạng rỡ ở phía cuối chân trời. Những tia sáng màu cam nhàn nhạt như một ánh lửa chói lòa chiếu sáng bốn bể, xua đi màn sương dày đặc của buổi đêm tháng hai. Đâu đó ngoài kia, sự sống tấp nập lại bắt đầu trong cái guồng quay thường trực, và ngày nối tiếp ngày, thời gian không đợi ai.

"Vào trong thôi. Anh đi mua đồ ăn sáng cho em."

Anh ôm tôi định đứng dậy, vì ngồi quá lâu nên chân tê rần, hai chúng tôi phải dựa vào nhau một lúc mới có thể đứng vững. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận vị gió lành lạnh của một buổi sớm khác với những sớm trước đó theo cái cách mà tôi không cắt nghĩa được, một buổi sớm hòa trộn trong mùi hương của anh, thật khác với những ngày trước đó khi chúng tôi ở bên nhau.

Bầu trời trước mặt trong veo với những dải màu cam lấp lánh yếu ớt. Xa tít tắp là đường chân trời làm nền cho những tòa nhà cao tầng hùng vĩ dựng lên trên mảnh đất thiên nhiên đã bị bê tông cốt thép thuần phục. Tự nhiên tôi khao khát được đi đâu đó, rời khỏi cuộc sống thường nhật, rời khỏi thành phố với trăm mối bộn bề và đến một nơi nào đó thật xa với những điều thật khác. Có thể là một nơi nào đó sầm uất hơn nơi đây, cũng có thể yên bình, tĩnh lặng hơn, một nơi tôi chưa từng đến, nơi nào cũng được, chỉ cần thoát ra khỏi đây vài ngày là được.

Những ý nghĩ bất chợt ôm chầm lấy tôi mà không có ý định buông tay, tôi lại ôm chặt lấy anh, thủ thỉ về điều vừa nảy ra trong đầu mình. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối tung vì gió của tôi sau khi suy nghĩ một vài phút. Tôi ngẩng đầu nhìn lên anh với ánh mắt mong chờ của một đứa trẻ. Không để tôi phải thất vọng, anh gật đầu, hôn khẽ lên trán tôi.

"Chúng mình sẽ đi London. Được không em?"

Chúng ta sẽ tạm biệt Hà Nội một thời gian trước khi trở về và tiếp tục sống chung với những bộn bề của cuộc sống. Chúng ta sẽ đến London, uống một ly rượu vào tối thứ bảy và chờ cho chiếc kim giây chạy qua số mười hai, ăn một món bình dân trên chiếc đĩa nghìn đô và ngủ quên ngày mai trong khách sạn hoành tráng của những người bản địa.

Chúng ta sẽ làm thế. Chỉ với hai chúng ta, anh và em, và sự yên bình cuối cùng của ngày cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro