Chương 2: Đến London, đến một nơi tốt đẹp hơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau khi đáp máy bay xuống sân bay London Heathrow, chúng tôi bắt taxi đến thẳng khách sạn Millennium trên đường Knightsbridge mà Lâm đã đặt trước qua mạng để nhận phòng.

London tháng hai bị bao phủ trong những cơn mưa tuyết dày đặc, từng hạt trắng muốt cuốn theo gió, ngập tràn trên khắp các ngõ ngách phố Sloane. Trung tâm đường Knightsbridge sầm uất và tấp nập không bởi vì sự lạnh giá mà mất đi dáng vẻ náo nhiệt vốn có của nó.

Qua tấm kính trong phòng nghỉ khách sạn, bầu trời màu trắng dày sương như đang tỏa ra ánh hào quang chói lọi chào đón lữ khách đến với vòng tay của thủ đô nước Anh. Những tia nắng nhàn nhạt yếu ớt chiếu vào phòng, làm sáng lên gam màu có phần hơi trầm của tấm thảm trải sàn, những tia sáng nhỏ hơn bắn tóe tung trên rèm cửa, tạo thành những chấm vàng lấp lánh. Lâm ngồi trên giường, ngửa cổ như đang muốn hứng lấy những tia nắng và chờ chúng xuyên qua lớp khăn quàng cổ dày dặn, tận hưởng chút ấm áp giữa trời đông rét lạnh.

"Chúng ta nên xem xét lại kế hoạch một lần nữa trước khi đi ăn trưa. Nghe ổn chứ?"

Anh hỏi trong lúc tôi đang lấy một số đồ dùng ra khỏi vali. Chúng tôi sẽ ở đây khoảng ba ngày, và anh có thói quen lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ. Có lẽ vì yêu và ở bên anh trong suốt sáu năm nên tôi đã bị ảnh hưởng khá nhiều, tôi còn lên cả danh sách trên một tờ giấy nữa.

Lấy ra tờ note màu vàng kẹp trong cuốn sổ thường mang bên người và cầm theo một cây bút, tôi đưa chúng cho anh trước khi đổ ập xuống giường và gối đầu mình lên đùi anh, nghe anh rà soát lại bản danh sách của chúng tôi thêm một lượt để chắc chắn rằng mọi thứ được sắp xếp hợp lí trong suốt chuyến đi.

"Chúng ta sẽ ăn trưa ở nhà hàng Le Chinois sau đó trở về phòng và bắt đầu tản bộ vào lúc đầu giờ chiều trước khi vào khu mua sắm."

"Em sẽ mua một đôi giày Prada."

Tôi cảm thán. Ngay sau đó tôi liền nhận được tràng cười của anh. Anh vò đầu tôi.

"Và em sẽ không bao giờ đi chúng quá hai lần. Anh đã thấy em làm tương tự với đôi giày hàng hiệu ở nhà."

"Nhưng nó sẽ bị hỏng nếu em sử dụng quá nhiều, anh không thể nhìn một món đồ đắt đỏ bị phá hỏng, đúng chứ. Dù sao thì em cũng sẽ mua một đôi."

"Được thôi, một đôi giày cho quý cô với mắt thẩm mĩ tuyệt vời. Nhưng anh vẫn hoan nghênh em mua một bộ váy ngủ sexy. Biết đâu đêm nay em sẽ cần dùng đến nó."

Sau câu nói đó, anh còn không quên nháy mắt một cái và xoa nhẹ trán tôi. Mục đích của anh ấy chính là như vậy, quanh đi quẩn lại lần nào cũng nói đến mấy vấn đề này. Tôi lườm anh một cái cảnh cáo, anh lại càng được đà cười to hơn. Haizzz, anh cũng ba mươi tuổi đầu rồi, có thể đứng đắn hơn một chút không.

Người ta nói đàn ông cho dù trưởng thành bao nhiêu thì khi đứng trước người phụ nữ của mình, họ luôn giống như những đứa trẻ, tôi tán thành. Và cũng không có gì là ngẫu nhiên khi mà các tác giả ngôn tình đều nhất chí rằng "đàn ông là loài động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới".

Ngài đứng đắn hình như đọc được ý vị trong ánh nhìn của tôi nên cố gắng nhịn cười, anh hắng giọng và tiếp tục với bản danh sách, còn không quên lấy tay xoa đầu tôi để dỗ dành.

Sau khi đi mua sắm, chúng tôi sẽ đi thêm vài nơi nữa và kết thúc ngày đầu tiên ở London bằng việc đi dạo trong công viên Hyde Park và ăn vài món nhẹ ở Tangerine.

Lâm khoác lên người tôi chiếc áo khoác ấm áp rồi nắm chặt lấy bàn tay xỏ trong bao len của tôi.

"Let's go, my honey."

Thế giới này thật kì diệu khi Chúa đã tạo ra tình yêu. Tuy rằng tôi không thể cắt nghĩa được, yêu là gì, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, vị của tình yêu chính là thứ gia vị hoàn hảo tuyệt đối trong cuộc đời mỗi con người. Có thể sẽ ngọt ngào và đậm đà, cũng có thể cay đắng hay nhạt nhẽo, nhưng tất cả những hương vị lưu lại sau cùng trên đầu lưỡi, chính là hương vị khắc ghi cả một đời. Định mệnh giống như một cái chớp mắt, vừa gặp một lần, thế là yêu.

Gặp được Lâm chính là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Chúng tôi có thể ở bên nhau, chính là may mắn và hạnh phúc lớn nhất. Có lẽ ý nghĩ phải đi đâu đó phát sinh trong đầu tôi mấy ngày trước không phải ngẫu nhiên mà có. Có lẽ là, vì Lâm, vì mối quan hệ của chúng tôi, và cũng bởi vì, sau sự ra đi đột ngột của em trai tôi, tôi bỗng nảy sinh một loại sợ hãi và lo lắng. Tôi sợ rằng một ngày nào đó khi tôi không phòng bị, Lâm của tôi sẽ bị cướp đi, giống như cái cách mà tạo hóa đã chia rẽ tôi và em trai. Cho nên tôi muốn ở bên anh nhiều hơn, muốn cùng anh làm nhiều việc và tôi chắc chắn sẽ ở bên anh trọn vẹn cho đến tận lúc chúng tôi buộc phải xa nhau.

Tôi không bao giờ khẳng định và hy vọng quá nhiều vào mãi mãi hay vĩnh viễn, vì tôi thật sự không đủ niềm tin cho nó. Tôi tham lam tất cả những quan tâm của anh và chắc chắn rằng tôi không muốn mất đi anh, nhưng tôi lại tin rằng, sẽ có một ngày như thế. Không phải "mất đi" theo cái cách mà người ta vẫn nói, không phải anh có người mới hay rời bỏ tôi, hay giống như Khang, mà đơn giản chỉ là, chúng tôi không còn thuộc về nhau nữa. Ngày đó có thể sẽ đến, hoặc không. Nhưng tôi nhất định sẽ yêu anh trọn vẹn cho đến tận giây phút cuối cùng.

*

Khách sạn Millennium sáng đèn, rực rỡ như một cung điện xa hoa giữa màn đêm náo nhiệt phủ đầy sương mù. Trên đường, các phương tiện giao thông chậm rãi lăn bánh, có một vài cậu thanh niên đi trên chiếc Dodge Charger bấm còi ầm ĩ trêu ghẹo cô gái trên vỉa hè, có cụ ông cao tuổi đèo cụ bà trên chiếc xe điện đã ngả màu. Ánh đèn đường màu cam làm sáng lên những bông tuyết còn sót lại sau trận mưa tuyết vừa dịu xuống. Cuộc sống thường trực lại bắt đầu dưới ánh sáng tuyệt đẹp của màn đêm.

Sự hối hả, tấp nập của nước Anh mang một vẻ đẹp quyến rũ khác lạ. Những dáng vẻ vội vã sau giờ tan tầm để trở về nhà lẫn trong dòng người băng qua đường, những người mới ra khỏi nhà để bắt đầu công việc của họ, những cặp tình nhân hay đoàn du khách giống như tôi và Lâm. Tất cả tạo nên một bức tranh sống động và đẹp đẽ, đến mức những thiên thần cũng phải ghen tị trước vẻ đẹp của nó.

Chúng tôi nắm chặt tay nhau dạo bước trên đường và ngắm nhìn thành phố xa hoa rộng lớn này. Lâm đã từng đi rất nhiều nơi trên thế giới, đây cũng không phải lần đầu anh đến London, nhưng sự bất ngờ và thích thú trong ánh mắt anh khiến cho tôi lầm tưởng. Anh lúc nào cũng vậy, cho dù là điều gì, mọi cảm xúc trong anh dường như luôn nguyên vẹn hệt như những lần đầu tiên. Có lẽ vì anh là thế, cho nên tình cảm của chúng tôi vẫn luôn giữ được lửa nhiệt tình sau sáu năm, dường như sau từng ấy thời gian, tôi vẫn có thể cảm nhận được tình yêu nguyên vẹn của anh, như ngày đầu tiên chúng tôi yêu nhau. Với tôi, đó là một niềm hạnh phúc to lớn, một niềm may mắn mà bất cứ ai trên đời này đều khao khát. Tôi hãnh diện, vì có anh, có tình yêu của anh.

"Chúng ta đã ở đây rồi, em có thể kể cho anh nghe tất cả."

Ngồi trên dãy ghế trong công viên Hyde Park, Lâm ôm chặt lấy tôi, còn tôi tựa đầu vào bờ ngực rộng lớn của anh để tìm kiếm sự an toàn quen thuộc. Kể cho anh nghe tất cả? Phải rồi, chúng tôi luôn làm thế, kể cho nhau nghe tất cả những việc đã xảy ra trong thời gian không ở bên nhau, chúng tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì xảy ra với người kia, chúng tôi luôn thấu hiểu nhau bằng cách biết tất cả về đối phương. Nghe có vẻ ngột ngạt trong một mối quan hệ, nhưng đó là cách của chúng tôi, yêu một cách khác biệt mà người ngoài cuộc không thể hiểu. Vậy, tôi nên bắt đầu từ đâu?

Ngày hôm đó Khang trở về nhà trong bộ dạng say khướt, em tôi ngồi bệt trước thềm cửa và bắt đầu khóc, và nói không ngừng về Thảo. Thảo là bạn của tôi và Khang, chúng tôi quen biết nhau trong những năm cuối cùng của đời học sinh khi được chuyển vào cùng học một lớp. Tôi và Khang là chị em sinh đôi nên từ nhỏ đã luôn đi học cùng nhau, thầy cô cũng sắp xếp cho chúng tôi ngồi cạnh nhau, luôn dính lấy nhau như hình với bóng. Thế rồi, Thảo đến, Khang thích Thảo, còn tôi và cô ấy trở thành hai người bạn tri kỉ quấn quít lấy nhau, ba chúng tôi trở thành một chỉnh thể dường như không thể tách rời.

Khang và Thảo yêu nhau khi chúng tôi vừa học hết năm nhất đại học, nhưng thay vì cái kết viên mãn tôi đã vẽ ra cho họ, thì Thảo đột nhiên thay đổi. Cô gái hiền lành, nhu mì của trước kia trở thành một hot girl được bao nuôi bởi đại gia. Mỗi lần tìm được một người đàn ông giàu có nguyện ý chi tiền cho mình, cô ấy lại nói chia tay Khang, nhưng rồi khi người đàn ông kia chán và bỏ rơi cô ấy, cô ấy lại tìm về, và Khang luôn mở rộng vòng tay đón cô ấy trở lại. Tôi đã từng rất không hiểu, cần bao nhiêu dũng cảm và si mê để em tôi có thể bao dung cho tất cả những sai lầm của người yêu. Tôi đã khuyên bảo, đã trách mắng, đã tỏ ra vô cùng thất vọng trước sự nhu nhược của Khang, nhưng trên hết, tôi đã đau lòng rất nhiều khi phải chứng kiến người bạn thân thiết của mình phụ bạc em trai còn em trai tôi cứ giống như con thiêu thân lao vào đống lửa biết trước sẽ thiêu rụi tất cả.

Và tối hôm đó, Khang nói với tôi, Thảo lại có một người đàn ông khác, thằng bé nói không thể chịu đựng được nữa, nó muốn rũ bỏ tất cả những suy nghĩ về Thảo và quên đi cô ấy. Tôi biết giới hạn cuối cùng của Khang đã rạn vỡ, và tôi nghĩ mình cần làm gì đó, nhưng tôi hoàn toàn bất lực. Tôi chỉ có thể ngồi một chỗ nhìn em trai mình trải qua những ngày dằn vặt, đau đớn để tự ép chính mình quên đi hình bóng người con gái nó yêu sâu đậm.

"Khoảng thời gian đó đối với Khang giống như địa ngục, còn em cũng không khá hơn là bao nhiều. Có những ngày thật sự tồi tệ, chúng em chỉ có thể ngồi trong góc tối của căn nhà, uống rượu, và khóc. Em không thể khuyên nhủ hay an ủi thằng bé, chỉ có thể cùng nó trải qua nỗi đau đớn, hy vọng có thể san sẻ chút ít và để cho nó không cảm thấy cô đơn."

Có lẽ đó là lúc tôi dự cảm được điều không lành, và những lo lắng của tôi đã trở thành sự thật. Khang đột quỵ trong phòng tắm, em tôi đã ra đi vĩnh viễn. Nghĩ đến đấy, những hồi ức mờ nhòa tấn công vào đại não tôi, những tiềm thức không rõ ràng như con dao găm rạch từng đường lên vết thương chưa liền miệng. Trái tim tôi lại thắt chặt, bị bóp đến nghẹt thở. Tôi run run ghì chặt lấy Lâm, như một con thú nhỏ bị thương muốn rên rỉ cho vơi bớt cơn đau, nhưng thay vì bật khóc, tôi lại cắn chặt răng và ôm anh chặt hơn.

Lâm vỗ về tôi, ôm tôi thật nhẹ nhàng, thì thầm bên tai tôi những lời an ủi. Tôi có thể nghe thấy tiếng gió rít lên rất khẽ, tiếng lá cây xào xạc và cả tiếng chuyển động của những điều vô hình lẫn trong lời dỗ dành của anh. Sau cùng, những giới hạn tôi tự mình vạch ra đã bị tổn thương xô vỡ, những mạnh mẽ hư vô được tạo dựng từ ngày đầu tiên bị bẻ cong như một thanh thép mỏng yếu ớt. Em trai của tôi đã không còn nữa, cảm giác giống như một bộ phận trên cơ thể bị cắt lìa ra, đưa đến một nơi mà mình sẽ không còn được nhìn thấy hay chạm được vào nó. Thần giao cách cảm của chúng tôi cũng đã đứt, tất cả những gì còn sót lại sau cùng chính là sự thẫn thờ và mệt nhoài, tự trách chính bản thân không thể mạnh mẽ kéo người mình yêu thương trở về với ánh sáng của hy vọng. Khang đã tuyệt vọng, nhưng sự tuyệt vọng của tôi mới thật sự là thứ đã giết chết Khang.

Gió lạnh lẽo lại rít mạnh, những bông tuyết bỗng rơi đầy, vài hạt lơ đễnh chui vào trong khăn quàng cổ, chạm vào da thịt một cách tê tái. Em tôi đi rồi, thật sự đã đi rồi, ngay lúc này tôi mới có thể cảm nhận được sự thật này chân thực đến vậy. Có lẽ, đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa chịu chấp nhận.

Lâm ghì chặt lấy tôi, mái tóc ngắn của anh khẽ chạm vào vành tai tôi cùng với những lời ấm áp, như thủ thỉ dỗ dành tôi, lại giống lời an ủi dành cho linh hồn đã khuất của em trai tôi.

"Khang đi rồi, đến một nơi tốt đẹp hơn. Sẽ không còn đau khổ nào làm cậu ấy buồn được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro