Một câu chuyện nhỏ vô danh (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lewan từ Ba Lan trở về Đức, thời điểm máy bay hạ cánh đã hơn nửa đêm.

Anh chạy vội về nhà.

Mở cửa, căn phòng quả nhiên tối đen.

Lúc này Reus đã ngủ.

Lewan bật đèn tường.

Tiến vào trong phòng tắm.

Thay trang phục ở nhà, mò mẫm đi vào phòng ngủ.

Trong phòng có một tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Lewan bò lên giường, tiến vào trong chăn, kiệt sức duỗi lưng một cách thoải mái, sau đó cẩn thận nghiêng người, dang tay dự định ôm Reus vào lòng ----

Anh nhanh chóng nhận ra có điều gì đó bất thường.

Lewan có chút hoang mang bật đèn.

Sau đó trợn mắt nhìn thấy một cậu bé tóc vàng tầm năm sáu tuổi đang ngủ ở vị trí mà lẽ ra là Reus nên nằm.

Lewan nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu bé nửa ngày.

Anh tắt đèn, lại mò mẫm đi ra khỏi phòng ngủ.

Anh di chuyển vào phòng bếp, rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống sạch.

Anh bình tĩnh ngồi xuống.

Lấy điện thoại gọi cho Müller.

Giờ này Müller quả nhiên vẫn chưa ngủ.

Đầu dây bên kia ồn ào, so với âm thanh bối cảnh đó thì âm thanh trong giọng nói Müller càng ồn ào hơn: " Chào buổi tối, Robert. "

Lewan nói: " Thomas, nếu như anh thức dậy, phát hiện một đứa trẻ xa lạ đang ngủ ở nơi lẽ ra vợ anh nên ngủ, anh nghĩ lý do là gì? "

Müller chấn động: " Cái gì? Marco bị biến thành đứa trẻ rồi sao? "

Lewan nói: ". . . . . . điều duy nhất chắc chắn là, bây giờ trên giường của tôi quả thật là một đứa trẻ đang nằm. "

Müller nói: " Tình tiết này tôi rất quen thuộc. "

Dường như anh ta đang tìm một nơi yên tĩnh: " Nhất định là Marco trong lúc đang làm nhiệm vụ, nhìn thấy giao dịch bất chính của bọn Tổ Chức Áo Đen, sau đó bị bọn chúng đánh ngất rồi ép uống một mẫu chất độc tên là APTX 4869, có thể anh không biết, tác dụng phụ của loại chất độc này có thể biến người lớn thành trẻ con, hơn nữa cho tới nay vẫn chưa có thuốc giải. "

Lewan hơi luống cuống: " Thật vậy à? ! "

Müller nói: " Lừa anh đấy. "

Anh ta cười ha hả như điên: " Robert, chẳng lẽ anh cũng không xem phim hoạt hình sao? "

Lewan: " . . . . . . "

Lewan nói: " Thomas, tôi không nói đùa, trong nhà của tôi thật sự là có một đứa trẻ, hơn nữa không nhìn thấy Marco đâu. "

Müller nói: " Vậy thì sao? "

Anh ta có chút chịu không nổi Lewan: " Robert, anh bình tĩnh một chút, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng Marco bị teo nhỏ? "

Müller nói: " Marco cũng không phải là thám tử lừng danh gì, cậu ta chỉ là một cảnh sát giao thông viết giấy phạt trên đường mà thôi, hay là cậu ta nhặt đứa trẻ này trên đường? "

Lewan nói: " . . . . . . anh sẽ tùy tiện nhặt một đứa trẻ trên đường mang về nhà, rồi để nó ở nhà một mình sao? "

Müller nói: " Tôi nghĩ tôi sẽ không làm vậy. "

Anh ta nhanh chóng nhận ra rằng câu chuyện này đang đi theo hướng nguy hiểm: " Bình tĩnh một chút Robert, tôi chắc chắn với anh, đứa trẻ kia sẽ không phải là Marco biến ---- "

Anh ta thay đổi tay cầm điện thoại, như đột nhiên nhớ tới gì đó: " Chờ một chút, anh đã xác nhận qua chưa? "

Lewan nói: " Cái gì? "

Müller nói: " Anh hẳn là hiểu rõ Marco, cho nên anh xác nhận qua chưa? "

Anh ta nói: " Ý của tôi là, trên người Marco có thể có ký hiệu đặc biệt nào đó, anh nên xác nhận kĩ một chút. "

Anh ta nói xong, dừng một chút, chợt ngộ ra điều gì đó, nói: " ---- hay là các người đang chơi trò chơi mới ---- ở trên giường gọi 'daddy' ? "

Lewan cúp điện thoại.

Bật sáng đèn tường đầu giường.

Cậu bé nằm trong chăn ngủ ngon lành.

Lewan vén tấm chăn, cẩn thận kiểm tra cánh tay và chân của cậu bé.

Trên cánh tay cậu bé không có hình xăm ---- nhưng lại có những vết ửng đỏ không rõ nguyên nhân.

Trên chân cũng không có nốt ruồi và vết bớt gì đặc biệt.

Lewan nhìn khuôn mặt cậu bé dưới ánh đèn lờ mờ hồi lâu, xác nhận miệng đối phương cũng không xếch.

Anh yên tâm.

Rời khỏi phòng ngủ, lại rót cho mình một ly rượu.

Khi dự định ngửa cổ uống cạn, Lewan bỗng nhiên nhận ra một vấn đề khác ----

Nếu cậu bé này không phải là Reus biến thành.

Vậy thì Reus đã đi đâu?

Lewan lấy điện thoại gọi cho Reus.

Nhưng hệ thống nhắc nhở anh bên kia không bật nguồn.

Lewan đi dạo một vòng quanh phòng khách, lại nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.

Cậu bé dường như cảm nhận được sự lo lắng của anh.

Lúc này trở người.

Cậu bé nằm đối mặt với Lewan, vừa vặn Lewan có thể nhìn rõ ngũ quan của cậu bé ----

Đó là một cậu bé rất đẹp trai.

Có một mái tóc vàng mềm mại và sáng chói.

Lông mi dày.

Mũi cao.

Da trắng như tuyết.

Lewan mất hồn bước ra khỏi phòng ngủ, đem rượu chưa kịp uống kia một hơi cạn sạch.

Anh lại lấy điện thoại gọi cho Kroos.

Âm thanh reng ba tiếng đã có người tắt máy.

Khi Lewan gọi lại, hệ thống báo đối phương đã tắt nguồn.

Lewan ngồi một hồi trong phòng khách.

Vẫn quyết định gọi một cuộc cho Klose.

Khoảng ba phút sau Klose mới bắt máy.

Giọng ông hơi khàn, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ: " Chào buổi tối, Robert. "

Lewan nói: " Miro, nếu anh thức dậy, trong nhà có thêm một cậu bé, anh sẽ làm gì? "

Klose nói: " Cậu bé? Nhà tôi đã có hai đứa rồi, chúng tôi không có ý định muốn sinh thêm đứa thứ ba. "

Lewan nói: " Không, tôi không nói Noah và Luan. "

Anh nói: " Hiện tại trong nhà của tôi bỗng nhiên xuất hiện một cậu bé ---- hơn nữa cậu bé ấy rất giống Marco. "

Lewan tìm từ thích hợp chỉnh lại: " Ý của tôi là, cậu bé và Marco đáng yêu giống nhau. "

Klose dường như nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề: " Là con của Marco sao? "

Lewan nói: " Có thể là vậy. "

Anh có chút uể oải: " Nó thoạt nhìn đã năm sáu tuổi ---- có thể là con của Marco và bạn gái trước. "

Lewan nói: " Khi đó chúng tôi còn chưa sống chung, Marco cũng chỉ là thiếu niên ---- có thể là em ấy cũng vừa mới biết, sau đó không chấp nhận được. "

Anh dừng một chút, lại thở dài: " Nói tóm lại, khi tôi về nhà, trong nhà chỉ có một cậu bé, sau đó cũng không thấy Marco đâu. "

Klose nói: " Vậy anh dự định thế nào? "

Lewan nói: " Tôi không biết. "

Klose nói: " Anh định nuôi đứa trẻ này cùng với Marco à? "

Lewan nói: " Tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. "

Anh nói: " Tôi chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ đột nhiên làm bố ---- nếu con của Marco muốn gọi tôi là bố. "

Anh hơi choáng ngợp: " Tôi không biết sống cùng trẻ con là như thế nào, cũng không biết cách làm một người bố. "

Klose nở nụ cười, giọng điệu ông thoải mái: " Nghe này, Robert. "

Ông dường như từ trên giường ngồi dậy: " Tôi là bố của hai đứa trẻ, tôi có thể truyền đạt bí quyết cho anh cách làm một người bố tốt. "

Lewan nói: " Hãy dạy tôi đi, Miro. "

Klose nói: " Làm một người bố tốt không hề khó khăn gì, bất kể là đứa trẻ tìm anh chuyện gì, anh chỉ cần nói với nó 'đi tìm mẹ đi' là được rồi. "

Lewan nói: ". . . . . . nhưng Miro, tôi và Marco đều không phải mẹ, cho nên chúng tôi phải làm sao? "

Klose khích lệ anh: " Câu hỏi hay đấy, Robert. "

Ông nghĩ nghĩ một chút lại nói: " Robert, anh phải nhớ kỹ, trách nhiệm của người bố chính là ghi tên mình vào sổ liên lạc trường của con mình ---- tôi đã nhìn từng nhìn thấy qua sổ liên lạc gia đình khác, rất nhiều đứa trẻ chỉ viết tên và số điện thoại mẹ chúng. "

Ông nói: " Bố mẹ bọn chúng ly hôn, điều này đối với bọn trẻ là chuyện vô cùng tàn nhẫn, anh hiểu chưa? Robert. "

Lewan cầm điện thoại trầm lặng một hồi, lâu sau mới nói: " Tôi hiểu rồi, Miro. "

Lewan lại rót cho mình một ly khác.

Anh vừa uống vừa gọi cho Neuer.

Neuer nghe máy rất nhanh, anh ấy nói: " Chào buổi tối, Robert. "

Giọng điệu lại nghe ra không tốt.

Lewan nói: " Manu, hôm nay tôi xin nghỉ một ngày. "

Neuer nói: " Anh hoàn toàn có thể nói chuyện này với tôi sau giờ làm việc. "

Lewan nói: " Không, hôm nay tôi không định đi làm, Marco cũng sẽ không đi, phiền anh báo cho Mats được không? "

Neuer nhận ra có cái cái gì đó đã xảy ra: " Xảy ra chuyện gì sao? "

Lewan nói: " Không có gì. "

Anh nhấp một ngụm rượu: " Chúng tôi sắp kết hôn. "

Phản ứng của Neuer có hơi ngưng trệ: " Kết hôn? Cùng Marco? Sao lại đột nhiên như vậy? "

Nhận ra mình hơi thất thố, anh ta nói: " Kết hôn đương nhiên là chuyện tốt, nhưng tôi có thể hỏi một chút tại sao được không? "

Lewan nói: " Marco có một đứa con, tôi nghĩ chúng tôi nên cho đứa trẻ này một gia đình trọn vẹn. "

Neuer trầm mặc, hồi lâu mới khó khăn mở miệng: " Robert, xin lỗi, tôi hơi không hiểu, chỗ Marco có con, Marco mang thai sao? "

Lewan sặc một cái.

Anh vội vàng nói: " Không, không phải, không phải như anh nghĩ đâu. "

Anh giải thích: " Là con của Marco và bạn gái cũ, Marco cũng vừa mới biết. "

Neuer nói: " Robert, tôi không hiểu anh đang nói gì. "

Lewan kể lại những gì đã xảy ra, cuối cùng kết luận: " Nói chung là, tôi từ Warsaw trở về, phát hiện một đứa trẻ trong nhà, đồng thời, Marco cũng biến mất ---- có lẽ em ấy không chấp nhận được, cũng không biết nên đối mặt với tôi thế nào, cho nên đã chạy trốn. "

Neuer bị anh cuốn vào câu chuyện, nhưng anh ấy rất nhanh đã phát hiện ra trọng điểm: " Anh nói đứa trẻ kia, ý anh là Julian sao? "

Lewan nói: " Ai? "

Neuer nói: " Con trai Julian của Philip. "

Lewan thoáng sững sờ.

Neuer rõ ràng là đang cố nhịn cười: " Philip phải họp ở Berlin đột xuất, mẹ của Julian đã đi công tác ở Paris ba ngày trước, nhà bên ngoại đang đi nghỉ ở Ý, cho nên đã nhờ Marco chăm sóc giùm một đêm ---- chiều hôm nay tôi đã đưa Julian đến nhà anh, nên cậu bé mà anh nói chắc hẳn là Julian nhỉ ---- "

Lời anh ta nói còn chưa dứt, Lewan đã nghe có tiếng người mở cửa.

Reus đội nón len, trùm một cái áo khoác thật dày, từ ngoài sân đi vào.

Cậu không nghĩ tới sẽ có người trong nhà, bị Lewan làm cho giật mình: " Không phải anh nói mai mới về sao? "

Lewan nhất thời không biết nên nói cái gì.

Reus nhìn anh: " Anh đang gọi điện cho ai vậy? "

Lewan vội vàng cúp máy.

Anh nhớ tới chuyện gì đó: " Em đi đâu vậy? Còn tắt cả điện thoại. "

Reus nói: " Julian bị sốt phát ban, em qua nhà chị họ lấy thuốc. "

Cậu lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua: " Điện thoại hết pin. "

Reus vừa nói, vừa cời áo khoác, cởi nón, những ngón tay cào cào mái tốc rối bù.

Như là nhận thấy cậu đã trở về.

Julian nằm trong phòng ngủ kêu lên một tiếng.

Reus đi vào phòng ngủ, cho Julian uống thuốc, pha cho cậu bé một bình sữa nóng, hai người cùng nhau ăn bánh chocolate.

Julian hơi nhớ mẹ, khóc lóc ôm Reus không chịu buông.

Reus ôm cậu bé đi vòng quanh phòng ngủ.

Cậu bé rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Mái đầu vàng bé nhỏ tựa trên vai Reus.

Reus xoay người, thấy Lewan nhìn bọn họ tâm tình phức tạp: ". . . . . . xảy ra chuyện gì sao? "

Reus hỏi: " Anh có chuyện muốn nói với em à? "

Lewan nói: " Đúng vậy. "

Anh không biết nên mở lời như thế nào.

Qua hồi lâu mới nói: " Marco, anh chỉ muốn nói với em, ngày mai có lẽ sẽ có rất nhiều người tới hỏi em một vài câu hỏi kỳ lạ. "

Reus nói: " Câu hỏi kỳ lạ gì, sao bọn họ lại muốn hỏi em câu hỏi kỳ lạ. "

Lewan nói: " Không, em không cần biết tại sao, đây không phải trọng điểm. "

Anh đi tới.

Cùng ôm Reus và Julian vào lòng.

Lewan nói: " Em chỉ cần biết, anh rất yêu em rất nhiều. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro