Tình yêu và lời thành thật (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lewan hỏi Müller: " Anh có thấy Reus có gì đó lạ không? "

Müller nói: " Ý anh là tóc của cậu ấy à? "

Lewan nói: ". . . . . . không, là cái đuôi của cậu ấy. "

Müller: ". . . . . . ? "

Lewan hắng giọng có chút xấu hổ, vì để xoa dịu bầu không khí kì lạ này, liền cúi đầu uống cà phê đã nguội.

Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thấy Marco Reus vội vàng lướt qua họ, cùng với cái đuôi kiêu ngạo kia.

Đúng.

Đó là cái đuôi.

Nhưng từ khi nào Lewan phát hiện ra cái đuôi đó chứ?

Có lẽ là ba ngày trước, sau khi kết thúc tiệc sinh nhật của Hummels.

Khi Lewan hảo tâm chở Reus uống say không có bằng lái về nhà, anh đột nhiên chú ý tới, có một thứ gì đó như lông tơ mềm mại áp vào áo sơ mi của Reus, từ phía sau cậu nhô ra.

Lúc đầu Lewan nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình.

Anh cố gắng nhắm mắt lại, rồi lại cố gắng mở mắt ra.

Cái đuôi kia không biến mất như anh dự tính, ngược lại còn quấn quanh eo Reus, thắt một cái nút mềm mại trên bụng cậu ----

Thật không thể tin được.

Trong ba ngày kế tiếp, cái đuôi kia theo Reus như hình với bóng, tựa như một cái đuôi thật ----

Đúng là như vậy.

Lewan vẫn không chấp nhận sự thật rằng đồng nghiệp của anh có một cái đuôi lông tơ mềm mại như vậy.

Vì thế anh search trên mạng các chủ đề như ' Con người có đột nhiên mọc đuôi dài được không? '

Trang web mở ra một loạt những hiện tượng khác thường trên khắp thế giới, cùng với những bài luận văn về gen Lewan xem cũng không hiểu.

Khi anh được nghỉ trưa liền lặng lẽ trốn trong phòng trà lướt điện thoại, đột nhiên tìm thấy một liên kết có liên quan ở cuối trang: Liên kết đến câu lạc bộ trang phục đã bị chặn, nhấp vào nếu muốn xem tiếp.

Bị thúc đẩy bởi sự hiếu kỳ, Lewan bấm vào liên kết.

Cũng lướt xem lại nhiều lần trang catwoman / catman

Sau đó, chuyện đáng sợ cũng xảy tới.

App mua sắm trong điện thoại của Lewan chiều hôm đó đề cử cho anh một loạt những thứ kì quái.

Kẹp tai mèo mềm mại, vòng cổ bằng da, bộ đồ ngủ kì lạ không che được gì, và một loạt thiết bị tình dục có đuôi nhét ----

(Tôi thấy, bạn cũng phải thấy 😌)


Bạn biết đấy.

Trong thời đại lượng truy cập dữ liệu lớn, không có đối tượng nào được riêng tư cả.

Khi ánh mắt Lewan dừng rất lâu ở trang web đồ chơi tình dục kia.

Müller bất thình lình ngó đầu qua, như nhận ra cái gì đó, lớn tiếng hỏi anh: " Robert, anh đang xem cái quái gì vậy hả? ! "

Lewan bật dậy khỏi ghế như một phản xạ có điều kiện.

Sau đó anh lại bị Müller một phen kéo lại, đặt ngồi xuống ghế.

Người Bavarian thấp giọng hỏi anh: " Này, lẽ nào anh đang yêu đương sao? "

Tai người Ba Lan thoáng ửng đỏ, anh ra sức giải thích: " Không có, anh cũng biết, điện thoại thỉnh thoảng sẽ đề xuất những thứ kỳ lạ, tôi chỉ lỡ tay bấm vào, không có yêu đương gì đâu, tôi đối với mấy thứ này cũng không hề có hứng thú. "

Müller lộ ra vẻ mặt không tin, sau đó nói: " Được rồi, coi như anh nói thật đi. "

Anh ta nói xong, đột nhiên cười lên, tiếp tục hỏi Lewan: " Vậy thì đối tượng yêu đương của anh, là một người thích chơi trò hóa trang sao? "

Lewan nhìn Müller không nói nên lời.

Anh thậm chí còn không biết nên phản bác với Müller bản thân mình không có đối tượng yêu đương, hay nên phản bác với Müller người bên kia không thích chơi trò hóa trang.

?

Ai?

Ai không thích chơi trò hóa trang?

Lewan liếc nhìn Reus ngồi đối diện mình trong cuộc họp.

Chợt nhớ đến Reus mặc đồ Batman và Robin với Aubameyang tại buổi họp mặt thường niên.

Có lẽ có người không thích chơi trò hóa trang.

Nhưng người này chắc chắn không phải Marco Reus.

Vừa nghĩ đến đây.

Trong đầu Lewan bất chợt nảy ra một số thứ không phù hợp, kì kì quái quái, cần phải triệt tiêu ngay.

Những suy nghĩ này khiến người Ba Lan đỏ mặt.

Anh hơi khó chịu thở dài một hơi.

Sau đó lại chú ý tới cái đuôi phía sau Reus đang lơ lửng giữa không trung, đầu đuôi cong nhọn, như một dấu chấm hỏi mềm mại ----

Món đồ chơi này trông như thật.

Trong lòng Lewan thầm tán dương sự tuyệt vời của công nghệ sản xuất hiện đại.

Nhưng chuyện này vẫn không đúng.

Lewan ảo não nghĩ.

Chuyện này không giải thích được tại sao mọi người lại không kinh sợ với cái đuôi này, dường như chỉ có mình anh nhận ra điều thần kì này ----

Hay là người khác không nhìn thấy cái đuôi này?

Trời ơi, không xong rồi, Lewan không muốn trở thành nam chính trong một câu chuyện giả tưởng nào đó (?)

Lời giải thích duy nhất chính là, mọi người đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của cái đuôi này, chuyện này không có gì đáng sợ, một cái đuôi cũng không thể làm hại ai, hơn nữa nó thoạt nhìn có chút đáng yêu.

Đúng, có chút đáng yêu.




Vào buổi chiều, khi Lewan đang xếp hàng để tính tiền trong cửa hàng ở tầng dưới công ty, nhìn chằm chằm cái đuôi lông to mềm mại trước mặt hồi lâu, sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào, một phen nắm lấy đầu đuôi đung đưa trước mặt ----

Cảm thấy cái đuôi lông mềm mại còn ấm nóng, Lewan mạnh mẽ nắm chặt đuôi, anh còn có thể cảm thấy khớp xương dưới lớp lông đang vùng vẫy dữ dội, như là theo bản năng muốn trốn thoát khỏi tay anh.

Điều này thật sự vô cùng đáng yêu.

Lewan nghĩ như vậy.

Sau đó anh liền nhìn thấy Reus quay đầu lại ---- có lẽ cậu cảm nhận được có người nắm đuôi mình, lúc này có chút không thoải mái mà trừng mắt nhìn Lewan.

Lewan hơi bối rối buông tay.

Anh nhận ra cái đuôi của Reus đã xù lông.

Lewan đành phải nói: " Chào buổi chiều, Marco. "

Reus khó chịu quay lại đáp trả bằng giọng mũi.

Lewan để ý tới kẹo cao su và sandwich trong tay cậu.

Cuối câu chuyện trở thành anh hào phóng thanh toán hóa đơn giúp Marco, sau đó bọn họ một trước một sau từ cửa hàng đi ra, lại cùng nhau đi vào thang máy.

Trên đường thang máy đi lên.

Lewan nhịn không được lén ngắm cái đuôi của Reus vài lần.

Người đồng nghiệp mới đến từ vùng Ruhr cách đây nửa năm xem như cũng không thân với anh lắm.

Thậm chí trước đó Lewan cũng chưa từng nhìn rõ tướng mạo của đối phương.

Anh mê mẩn nhìn chằm chằm cái đuôi đưa lên đưa xuống của đối phương.

Nhưng chợt nghe có người nói: " Anh thích nhìn trộm người khác như vậy sao? "

Lewan sửng sốt, mới nhận ra trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.

Việc bị phát hiện này ngay lập tức khiến anh vô cùng bối rối.

Anh vội vàng nói: " Không, tôi chỉ. . . . . . "

Reus cắt ngang lời anh: " Đừng tìm cớ, tôi đã chú ý tới anh từ lâu rồi. "

Bỗng nhiên cậu bước từng bước về phía trước, ép Lewan tới góc thang máy: " Hôm đó tiệc sinh nhật của Mats đã kết thúc, khi anh chở tôi về nhà, vẫn luôn nhìn lén tôi. "

Một tay cậu đập vào tường, tức giận nói: " Trong cuộc họp ngày hôm qua, anh cũng nhìn chằm chằm tôi. "

Reus nói: " Sau đó mới vừa nãy trong cửa hàng ---- anh đi theo tôi vào trong à? Anh có biết hành vi của anh khiến người khác cảm thấy khó chịu không? "

Cậu hùng hổ đẩy Lewan vào góc.

Cái đuôi phía sau vung vẫy, quật mạnh trong không khí, những âm thanh đôm đốp lớn liên tục vang vọng trong không gian kín.

Lewan nhìn cái đuôi của Reus, lại nhìn vẻ mặt của Reus, sau đó quyết định thành thật nhận lỗi: " Xin lỗi đã làm cậu cảm thấy khó chịu Marco. "

Nhưng người Ba Lan vẫn quyết định vì bản thân mình mà giải thích một chút, anh cố gắng chọn lọc từ một cách hệ thống, giữ cho lời nói không quá hấp tấp và đột ngột: " Tôi chỉ là cho rằng cậu rất đặc biệt. "

Lewan nói: " Cậu thật sự rất đặc biệt, cho tới bây giờ tôi chưa gặp người nào như cậu. "

Anh nói: " Tôi thừa nhận tôi có chút để ý tới cậu, nhưng tôi không có ác ý. "

Lewan nói: " Tôi xin lỗi cậu, Marco, nhưng tôi nhất định phải thừa nhận. "

Anh nhìn cái đuôi đang vẫy qua lại trên đầu, tiếp tục nói: " Cậu thật sự rất đặc biệt, tôi không thể không để ý tới ---- "

Sau vài phút đồng hồ.

Cửa thang máy mở ra.

Reus đỏ mặt hùng hổ vọt ra ngoài.

Müller đang chuẩn bị tìm kiếm nhà hàng thức ăn nhanh ở tầng dưới, đã túm lấy Lewan vừa từ thang máy bước ra, hỏi: " Marco làm sao vậy? "

Lewan cũng hoang mang sờ sờ cổ: " Tôi cũng không biết. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro