Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên thắc mắc sao mọi người học khác lớp mà giờ này lại tụ tập ngồi ở đây, Lam bèn giải thích cả đám đang lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Nhã.

Nguyên nhận được nụ cười cùng cái gật đầu của cô gái, thấy bối rối lạ. Cô gái có chiếc mũi thẳng và cao, chống hai tay dưới cằm nhìn Nguyên không chớp mắt.

Tóc của Nhã cũng dài ngang vai như Lam nhưng được nhuộm hai sợi màu trắng ở hai bên mái, và được duỗi, chứ không thẳng tự nhiên như tóc của Lam. Cặp lông mi dài cong vút, đôi môi hồng, với khóe môi luôn sẵn sàng cho một nụ cười thiên sứ.

Nguyên không nhận ra mình cũng đang nhìn Nhã, chăm chú, không chớp mắt, nên con bé giật bắn người khi nghe tiếng ồn nổ ra xung quanh.

- Ê Nhã, mày đừng có cua Lam không được bây giờ cua nhỏ em nó trả thù nha.

Một cô vừa nói vừa vỗ vỗ vai Nhã một cách tinh ranh.

- Nguyên, làm gì nhóc nhìn nó dữ vậy.

Lam nói nhỏ vào tai Nguyên.

- Nè, uống miếng nước đi.

Rồi cô lớn giọng.

- Trật tự, nghe tao nói, Nguyên không thích con gái. Tụi bay đừng có mà tưởng bở, vo ve với con bé là phải bước qua xác tao, biết chưa.

- Không thích bây giờ biết đâu mai mốt thích thì sao, phải không em.

Cô gái rõ ràng là muốn nhấn vào chữ em, vươn tay từ phía bên kia bàn, vuốt má Nguyên. Con bé sững cả người.

- Cái con này, mày giỡn mặt với tao hả Ana, đã nói là để con nhỏ yên mà.

Lam đánh thật mạnh vào cái tay còn đang xoa má Nguyên, hất cánh tay văng ra.

-Thôi, Nguyên, em đi lên lớp đi, em ngồi đây một hồi có khi chị nổi điên quá, cái đám này thiệt tình.

- Khoan đã, Nguyên.

Nhã lên tiếng, kèm theo một cái nhếch môi khoe hàm răng trắng lóa.

- Sinh nhật chị kỳ này, em đến chơi.

- Mày nói với con nhỏ kiểu đó là có ý gì hả Nhã, đã vậy, đánh chết tao cũng không cho con nhỏ đi.

Lam kéo tay Nguyên đi khỏi căn tin, bỏ lại sau lưng đám bạn còn đang cười ầm ĩ.

- Để chị dẫn nhóc lên lớp.

Ra khỏi căn tin, Lam buông tay Nguyên ra, con bé đứng ngây ra đó.

- Nhóc, nghe chị nói gì không?

Nghe Lam gọi, Nguyên thót tim. Chưa bao giờ con bé rơi vào một tình huống như ban nãy. Chưa bao giờ con bé bị tấn công dồn dập thế. Bởi đến sáu cô gái xinh như hoa, mà lại cùng một lúc nữa chứ. Nguyên nhìn Lam, ánh mắt vẫn còn ngỡ ngàng. -

Mấy chị đó... không lẽ đều là dân đồng tính?

- Ừm hừm.

Lam hơi cau mặt khi nghe đến hai tiếng cuối.

-Tụi nó không có ý gì xấu đâu, có điều tụi nó giỡn hơi quá. Nhóc sợ hả? Hì, ai biểu nhóc dễ thương quá làm chi, nên tụi nó muốn chọc chút thôi.

Sinh nhật Nhã nhóc đừng đi nghe, nhóc không dính dáng gì tới tụi chị là tốt nhất.

Con bé vâng dạ rồi đi về lớp, có vẻ đang suy nghĩ rất lung. Lam nhìn theo, chợt cảm thấy lo lắng. Lẽ ra khi nãy cô phải tránh cho Nguyên cuộc đụng độ ấy, Nguyên thậm chí không nói nổi một câu cho trôi chảy. Khi không lại trở thành chú thỏ giữa một bầy sáu con hổ cái, chết con người ta còn gì. Mà cái lũ ấy, ngày thường có thế đâu, làm cô mất mặt với con bé Nguyên, lát nữa dứt khoát phải cho tụi kia một trận ra trò.

Cả ngày hôm đó, từ lúc đi học về, Nguyên nín thinh. Lam chẳng biết nên nói gì, lại thành ra cả hai đứa đều nín thinh. Buổi trưa con bé ra vườn nằm, Lam ở trong phòng ráng làm cho xong bài thuyết trình ngày mốt, đến khi hoàn tất, ra vườn thì con bé đã ngủ khò. Đến chiều lại phải tất bật dọn dẹp nhà cửa. Chứ ở nhà chỉ có hai đứa, tụi cô không giặt giũ, quét dọn thì còn ai vào đây.

Từ hồi có Nguyên ở chung, ba mẹ Lam càng siêng đi công tác, mỗi tháng chỉ có ở nhà độ chục ngày. Như lúc trước, Lam cứ ra tiệm hoặc trụng một gói mì là xong bữa. Vấn đề phát sinh - Nguyên không ăn uống kiểu đó được, đành phải nấu cơm ngày hai bữa, và hiển nhiên Lam cũng phải đè cổ Nguyên ra phụ.

Làm bếp đã chán thì chớ, gặp con bé cứ im thin thít làm Lam càng muốn nổi khùng. Xong bữa tối, cô bật tivi, gọi Nguyên lại cùng xem, cốt thăm dò suy nghĩ của con bé. Tivi đang chiếu một bộ phim VN nhạt thếch. Con bé dán mắt vào tivi, còn Lam thì dán mắt vào con bé.

Gần nửa tiếng sau, kiên nhẫn đã đến giới hạn, Lam tằng hắng:

- Sao từ sáng giờ im re vậy nhóc? Nghĩ cái gì nói chị nghe thử coi.

Nguyên nghĩ ngợi một hồi mới lên tiếng, mà lại hỏi một câu khiến Lam giật bắn cả người:

- Chừng nào sinh nhật chị Nhã hả chị Lam?

- Cái gì? Nhóc quan tâm đến chuyện đó chi?

- Em...

- Nói thiệt với chị đi, nhóc cảm thấy Nhã như thế nào?

Lam bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

- Chị ấy... em... em nghĩ là chị ấy rất đẹp.

Xém chút là Lam ngất xỉu. Mèng ơi, con bé đã từng cấm khẩu với cô ba ngày khi phát hiện cô thích con gái bây giờ lại đang bị rung rinh vì một con nhỏ mà cô thậm chí chẳng thèm để mắt đến. Còn chuyện gì ngớ ngẩn hơn nữa không đây.

- Chị tưởng nhóc... chỉ thích con trai?

- Em không biết. Cảm giác này em chưa trải qua bao giờ. Lúc chị ấy cười với em, em thấy, ưm, lạ lắm.

Lam hết hồn. Cô lảm nhảm gọi tên hết tất cả những bậc thánh thần mà mình biết, lấy tay che mặt và nằm dài ra ghế salon thở hổn hển. Sở thích về giới tính cũng lây truyền qua đường không khí sao hở trời? Có khi nào ở chung với Lam lâu ngày nên con bé bị truyền nhiễm? Kiểu này làm sao cô còn dám nhìn mặt ba mẹ Nguyên? Còn ba cô, sẽ mất uy tín với bạn. Càng nghĩ Lam càng thấy tương lai xám ngoét.

Tất nhiên thích một người cùng giới không hẳn là cái tội, nhưng các bậc phụ huynh có mấy ai nghĩ thế đâu... Lam dứt khoát phải ngăn cản chuyện này. Phải làm gì, phải làm gì... Trong đầu cô rối tung như nùi bông, chẳng biết đường nào mà gỡ.

Thấy Lam nằm ngáp ngáp, mặt mũi trắng bệch, con bé thảng thốt nhào tới:

- Chị Lam, chị Lam, chị có sao không?

- Nhóc, em giỡn thôi phải không?

- Em... em...

Nhìn mặt Nguyên chuyển màu liên tục, càng lúc càng có màu giống ông mặt trời, trong đầu Lam bỗng nảy ra một ý. Không chắc là cách này hiệu quả. Thây kệ, cứ thử coi sao. Miễn làm con bé sợ là ngon lành, sau đó bắt con bé rút lui còn dễ hơn húp cháo.

Lam trấn tĩnh ngồi dậy.

- Bây giờ muốn biết nhóc có thật tình thích con gái không, có một cách. Dám thử không?

- Ơ, cách gì, có đau không chị?

Nguyên ngập ngừng.

- Không. Nhưng nếu không chịu nổi thì rõ ràng cả đời nhóc chỉ có thể thích con trai thôi. Cảm giác của nhóc đối với Nhã sẽ hoàn toàn chỉ do tưởng tượng, hiểu không?

Nguyên có vẻ phân vân tợn. Lam cầu trời cho con nhỏ nói một chữ không, ngay ngày mai cô sẽ cúng ông địa nải chuối sứ. Hồi sau con bé đáp:

- Chơi luôn, ngán gì. Thử thôi mà. Em tin chị, chắc là đâu phải làm cái gì bậy bạ phải không?

- Cái gì mà bậy bạ? Nhóc nghĩ cái gì vậy hả?

Lam nổi khí xung thiên nhưng nhanh chóng kìm xuống ngay. Trời, vậy mà cứ mong con bé sẽ sợ mà từ chối chứ. Ông địa, ông không giúp con thì ngày mai miễn có chuối ăn ráng chịu đó nha.

- Vậy thì còn gì phải nói nữa đâu? Bây giờ em phải làm gì?

- Nhắm mắt lại. Nếu giữa chừng mà nhóc đẩy chị ra thì từ giờ về sau đừng có bao giờ nghĩ tới đứa con gái nào hết, nghe chưa.

Nguyên ngoan ngoãn nhắm mắt. Lam nín thở. Trời đất ơi, mình có nên làm việc này không đây. Xin lỗi nhóc nghe, không phải chị muốn lợi dụng đâu, nhưng mà dứt khoát phải làm cho nhóc sợ, để từ bỏ vĩnh viễn ý định gần gũi với bất kỳ đứa con gái nào sau này. Nhóc tuyệt đối phải tránh xa vết xe đổ của chị.

Cô hít một hơi thật sâu, xích lại gần cô bé, nghiêng đầu... ... môi của Nguyên cảm nhận một thứ gì đó, mềm mại, ấm áp và đầy kêu gọi. Hơi nóng lan khắp người con bé. Nguyên trợn mắt, thấy ngay trước mặt mình vài sợi tóc bay lướt qua, thoảng mùi dầu gội mà Lam ưa thích. Hơi thở từ khuôn mặt chỉ cách mình có vài centimet nhẹ nhàng đẩy cô bé vào một cõi khác. cô bé từ từ nhắm mắt lại. Vậy ra đây là cách người ta hôn nhau.

Cảm giác... Người Nguyên nóng ran lên, rạo rực, chờ đợi. Cô bé muốn được nhận nhiều hơn nữa. Lúc sau, nghe môi dưới của mình bị cắn nhẹ, theo bản năng, Nguyên liền "a" một tiếng. Lưỡi của Lam đã nằm gọn trong miệng con bé.

Lần đầu tiên. Một luồng điện chạy xuyên qua cơ thể, Nguyên ngây người ra, tim đập loạn xạ, máu trong người chảy rần rật. Lam nghe tiếng Nguyên thở dồn dập nhưng vẫn không đẩy mình ra, nên cũng quyết không buông. Cái lưỡi của cô tác oai tác quái trong miệng Nguyên, va chạm, khám phá tất cả những ngõ ngách bên trong một cách sỗ sàng, cố gắng làm cho mình càng có vẻ đe dọa càng tốt, không biết rằng điều đó chỉ làm Nguyên tăng thêm nỗi hưng phấn kỳ lạ.

Lam không biết mình và Nguyên đã hôn trong bao lâu, nhưng với cô thì như hai thế kỷ. Mà con bé lại chẳng có vẻ gì là muốn vùng ra. Lam đành kết thúc bài test. Thất bại thảm hại. Cô thả người xuống ghế.

- Không tin nổi.

Lam thở hắt ra. Bây giờ Nguyên mới mở mắt, cũng thở, nhưng rõ ràng là khác xa cái kiểu chiến binh bại trận của Lam. Cô bé nằm phịch xuống đầu kia chiếc ghế, lồng ngực vẫn còn nghe được tiếng thùm thụp từng hồi.

- Không sợ thật đó hả, nhóc?

- Sợ thì em không sợ, còn cảm giác, em cũng chẳng biết nói sao. Đây là lần đầu em...

- Kiểu này thì bét nhất nhóc cũng là bi.

Lam làu bàu.

- Bi là sao hả chị?

Ai da, cái con bé này, cứ phải làm mình điên lên. Đúng là ở Buôn Mê Thuột xuống có khác, mấy chuyện này cứ gọi là ngu.

- Vậy là sinh nhật Nhã lần này nhóc muốn đi phải không? Chị nói trước, đã quyết thì đừng có hối.

- Thì thử cho vui. Có chị nữa mà, chị bảo kê cho em.

Mắt Lam trợn tròn. A a, con bé này, mới ti toe đã dám nói cái câu thử cho vui. Bảo vệ nhóc thì thuộc nhiệm vụ của Lam rồi. Chỉ lo, đâu phải Lam có ba đầu sáu tay. Có nhiều việc ngoài tầm kiểm soát của cô chứ.

- Ai chứ con Nhã thì chị không có khuyến khích đâu nghe. Như mấy đứa kia thì còn được, Tuệ hay Ana ấy, tụi nó hay nói đùa cho vui chứ trong quan hệ nghiêm túc hơn Nhã nhiều. Nhóc cứ liệu lấy.

- Thiệt hả chị? Bộ chị ấy xấu lắm à?

- Xấu thì không hẳn, nhưng nó thay bồ như thay áo. Đứa nào chịu ngủ với nó một đêm, sáng hôm sau nó đá không thương tiếc.

Nguyên vớ cái rơ mốt chuyển kênh tivi. Lam cũng chẳng nói gì, vì rõ ràng con bé không muốn nghe nữa. Ngốc ơi là ngốc. Nhóc hãy còn non lắm, dám cho rằng mình có thể đùa giỡn với đứa con gái chỉ quen với những cuộc tình chóng vánh? Tự tin quá đấy. Nhóc bị hớp hồn rồi chắc. Hay đó chỉ là tính hiếu chiến thường thấy ở những kẻ chưa đủ kinh nghiệm mới gia nhập cuộc chơi. Có khi lại là tâm lý tò mò không cưỡng nổi.

Ừ, nhóc vẫn chỉ đang ở cái tuổi bồng bột, háo thắng, và đặc biệt cứng đầu. Ậy, sao mình đang nghĩ như bà cụ vậy kìa. Thì mình cũng cứng đầu, háo thắng, và bồng bột. Nhưng mình khác. Mình có kinh nghiệm trong chuyện này hơn. Mình biết tính tình từng đứa trong nhóm... Nhóc, đứa nào làm em rơi một giọt nước mắt, chị sẽ nghiền nó ra thành cám.

Lam vừa rẽ vào bãi giữ xe của trường đã thấy Nhã đứng gần đó, vẫy vẫy tay. Cô bước lại, nở nụ cười xã giao:

- Có việc gì?

- Hì, mình muốn nói chuyện với cô bé sau lưng Lam, không phải Lam.

Nhã hất đầu về phía Nguyên.

- Sao biết tụi này đi học chung mà chờ ở đây?

- Không quan trọng. Giờ mình muốn nói chuyện với Nguyên.

- Có gì nói luôn không được hả?

Nguyên kéo tay áo Lam, khẽ nhíu mày. Lam đành nhún vai, bước lại chiếc ghế đá gần đó nhìn hai người nói chuyện. Nguyên có vẻ bẽn lẽn thấy rõ. Một lát sau, Nhã và Nguyên đi lại. Nhã cười rất tươi:

- Sinh nhật mình Lam cũng đến chứ, phải không?

- Thấy sao, Nguyên?

Nghe Lam hỏi, con bé ngượng ngùng quay đi hướng khác.

- Nguyên đã nhận lời mời của mình rồi. Cô bé sẽ đến.

- Vậy cả hai đứa tụi này sẽ đến.

- Vậy thì 5 giờ thứ bảy ngày mốt nha, tại nhà Grandy.

- Cái gì? Sao lại ở nhà Grandy?

Lam chưng hửng. Nhã làm lơ, chỉ vẫy tay chào Nguyên rồi đi mất. Lam tức tối nhìn theo. Con nhỏ này đang tính toán cái gì đây? Tại sao phải tổ chức ở nhà Grandy? Gọi là tiệc sinh nhật cho sang, chứ cả nhóm tập họp ăn uống nói chuyện thôi mà, đâu nhất thiết cần nơi rộng rãi như nhà Grandy. Chắc chắn nó có động cơ gì đó.

Buổi học nhàm chán chậm chạp trôi qua. Thái độ của Nhã ban sáng đặt ra cho Lam rất nhiều nghi vấn. Cô đã hỏi gặng Nguyên về cuộc nói chuyện với Nhã, kết quả thu được cũng chẳng có gì nhiều. Bài vở ôn thi học kỳ, cộng thêm công việc nhà khiến Lam không còn nhiều thời gian chất vấn Nguyên.

Con bé còn chăm hơn Lam, suốt ngày ôm cuốn sách tụng bài với lý do tranh thủ học để thứ bảy đi chơi cho thanh thản. Ừm, có lý đó chứ.

Chiều thứ bảy. Chiếc Future chở hai cô gái dừng ngoài cổng một căn nhà - gọi là biệt thự thì hợp lý hơn.

Cửa mở, chiếc xe chạy thẳng vào sân, cua một vòng điệu nghệ trước khi tắt máy bên cạnh vài chiếc xe khác.

Lam, hôm nay mặc chiếc sơ mi lụa trắng trang trí bông hoa rất đẹp, rút chìa khóa xe, ra hiệu cho Nguyên theo cô vào trong. Hai người chưa đi được tới năm bước, một cô gái từ bên trong chạy ra, níu lấy tay Lam hớn hở:

- Lam mới tới phải không? Chào Nguyên. Hôm nay Nguyên xinh lắm. Tụi mình đi vào đi. Hôm nay chỉ có tụi mình thôi, tha hồ...

- Hei, từ từ nào Granny.

Lam bị Grandy kéo đi, la oai oái.

- Chờ Nguyên với chứ, Granny.

Phòng khách bài trí đơn giản theo lối kiến trúc hiện đại phương Tây. Bộ salon xám kê sát bức tường, đối diện chiếc tivi màn ảnh rộng. Phía trên bộ salon treo một bức vẽ phong cảnh. Grandy, Lam và Nguyên bước vào giữa tiếng ồn ào từ những cô gái đang cười đùa bên trong. Lam giới thiệu Nguyên với Ana, người hôm trước đã tham gia chọc ghẹo con bé. Cô gái tóc ngắn vui vẻ bắt tay với Nguyên.

Ana học Công nghệ thông tin, vóc dáng mảnh khảnh, một tomboy girl chính hiệu. Daniella, bạn cùng lớp kiêm bạn gái của Ana, dáng vẻ từ tốn, cũng bắt tay Nguyên, phong cách chuyên nghiệp hơn hẳn con bé. Tất nhiên, trước đây Nguyên đã từng bắt tay với ai bao giờ đâu. Con bé mất một cơ hội thực hành thêm nét xã giao đó khi Tuệ chỉ gật đầu cười, kiểu à, chào, đến rồi đó à.

Nguyên chưa kịp chào đáp lại đã bị một cô có mái tóc dài đỏ hoe nắm lấy tay mà bắt, hôn lên má, cười vang khi thấy con bé đứng lúng ta lúng túng. Lam cũng bật cười:

- Nguyên, đây là Kat này. Người mà nhóc từng nói chuyện qua điện thoại đó.

Kat quay sang ôm hôn Lam đắm đuối. Grandy bèn ngó đi chỗ khác, còn Nguyên chỉ biết há hốc mà nhìn. Tay vẫn choàng quanh cổ Lam, Kat ngoảnh mặt qua vai nháy mắt với Nguyên:

- Nguyên, ở chung nhà với Lam để ý cho tôi nhé. Chừng nào Lam chia tay với Grandy thì báo ngay cho tôi, ok?

Đúng là dở cười dở khóc. Con bé thấy mặt Grandy chuyển sang màu tím, đành vội vã chuyển đề tài.

- À, nãy giờ em không thấy chị Nhã đâu...

Grandy tóm lấy tay Lam, kéo phăng cô ra khỏi vòng tay đang bắt đầu chuyển sang động tác vuốt ve, lôi thẳng ra vườn. Ana, Daniella và Tuệ chứng kiến từ đầu đến cuối, huých nhau cười rần rần.

- À, Nhã đang ở dưới bếp với Linn. Hôm nay nó chủ chi mà, Nguyên ngồi chơi, chút nữa nó lên bây giờ đấy.

Ana húng hắng. Ấn Nguyên ngồi xuống ghế, bốn cô gái rù rì vài câu, rồi bắt đầu tấn công cô bé với hàng loạt câu hỏi. Nguyên tối tăm mặt mũi. Khổ thân con bé, bị vây bời bốn điều tra viên dày dạn kinh nghiệm, lắp bắp khai báo sạch sành sanh những điều mình biết về Lam - cái này toàn do Kat hỏi, và về chính mình. Linn từ dưới bếp đi lên, chứng kiến cảnh này vội vạch hết cả bốn đứa ra, đưa cho Nguyên ly nước.

- Tụi bay thôi đi, đủ rồi, một chút Lam nó lại la làng lên bây giờ. Xuống phụ Nhã mang đồ ăn lên kìa. Đứa nào ra vườn gọi Lam với Grandy luôn, lẹ đi, hình như tụi nó đang cãi nhau đó. Còn Nguyên, em cứ ngồi đây với chị là được rồi. Uống nước đi Nguyên.

Cô gái tên Linn nói tiếng Việt cực chuẩn, không giống Kat, Ana hay Daniella. Mẹ của Linn là người Việt, cô lại còn sinh ra ở Việt Nam. Linn cao hơn Nguyên một chút, mái tóc nâu dài đến thắt lưng được cột gọn gàng, ngồi nhìn cô bé với vẻ tò mò.

Mười phút sau, bữa tiệc đã sẵn sàng, mọi người cũng có mặt đông đủ. Nhân lúc Nhã tuyên bố lý do, Grandy ra dấu gọi Kat lùi ra sau. Nguyên đứng cạnh Lam, thấy vậy bèn căng tai ra nghe nhưng đành thất vọng. Không phải vì hai người đó nói quá nhỏ hay quá nhanh, mà vì một lý do khác.

- Let me make things clear for you. She doesn't love you anymore, ok? She just doesn't want to treat you bad after dumping you, so don't dare to touch her anymore, or I won't go easy on you. Believe me, you don't want to see it when I'm mad.

(Để tôi nói với cô cho rõ ràng. Cô ấy không yêu cô nữa, được chưa? Cô ấy chỉ không muốn xử tệ với cô sau khi đá cô, vậy nên đừng có cả gan mà đụng đến cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ không nương tay. Tin tôi đi, cô sẽ không muốn thấy lúc tôi nổi giận đâu.)

- Oh yeah? I'm scared. Listen, she now may be with you, but she's still mine. Give her back or I'll take her back myself, by hook or by crook.

(Ô. Tôi sợ quá đi mất. Nghe này, có thể bây giờ cô ấy ở cạnh cô, nhưng cô ấy vẫn là của tôi. Hoặc cô trả cô ấy lại cho tôi, hoặc tôi sẽ tự lấy lại cô ấy, bất cứ giá nào.)

- Yours? What right do you think you have to say that?

(Của cô hả? Cô nghĩ cô có quyền gì mà nói câu đó?)

- Ah, so you don't know? Didn't she tell you that I'm her first?

(A, vậy cô không biết à? Cô ấy không nói với cô rằng tôi là lần đầu của cô ấy sao?)

- First? Grandy lên giọng, ngạc nhiên. (Lần đầu?)

Nguyên thấy Lam nhíu mày. Rõ ràng cô biết hai người kia đang nói gì nhưng vẫn ráng vờ như không hay biết, làm Nguyên càng tò mò khủng khiếp. Con bé nghe tiếng Kat khúc khích. Nhã đã hoàn tất việc tuyên bố lý do, bảo mọi người thoải mái dùng bữa. Giọng Kat trở nên trầm đến nỗi Nguyên chỉ nghe tiếng rù rì nho nhỏ.

- Yah. First time, you know. My, just thinking about it makes me... geez. (Đúng. Lần đầu tiên ấy mà, cô chắc cũng biết rồi. Ui, chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã... chà.)

Để Grandy đứng ngây ra đó, Kat bước đến ngồi vào chỗ của mình cạnh bên Linn. Thấy mặt Lam đỏ gay, Kat ra đòn cuối cùng - cô thì thào với Lam đủ to cho cả Grandy cùng nghe:

- Hey, this's the first time I've seen you blush when the light's still on. You look adorable. (Hei, lần đầu tiên mình thấy cậu đỏ mặt khi mà đèn vẫn còn bật đó nha. Trông đáng yêu lắm.)

Grandy bỏ chạy ra ngoài. Lam vội vã trấn an mọi người, đoạn chạy theo Grandy. Nhã kéo Nguyên ngồi cạnh bên mình, tằng hắng. Mọi người hơi giật mình nhưng đều nhanh chóng ngồi xuống. Chỉ chút sau Lam dắt Grandy vào. Không khí nhanh chóng trở nên sôi nổi.

Suốt bữa, Lam nhìn Nhã với Nguyên nói chuyện - dường như rất ăn ý - bằng ánh mắt soi mói, không hay Grandy không ngừng nhìn cô với vẻ rất suy tư, phó mặc những cái cười mỉa mai của Kat. Bốn cô kia chẳng hay biết gì, vẫn hăng hái trò chuyện và... gắp liên tục. Tiệc xong, mới hơn bảy giờ. Phòng khách được dọn sạch, cùng lúc đồ uống được mang ra.

Grandy bật một bộ phim, rồi ngồi lại sát bên Lam, nắm lấy bàn tay thon thả bên cạnh. Lam không chú ý lắm, cô đang bận tâm về một điều khác.

Nguyên rất vui. Càng tiếp xúc với Nhã, cô bé càng cảm thấy bị thu hút dữ dội. Nhã vui tính, lại học cùng ngành như Nguyên nên biết rất nhiều về công việc quản lý tài chính, lĩnh vực Nguyên vô cùng yêu thích. Con bé say sưa nghe Nhã nói, quên hết mọi thứ xung quanh. Lam nhìn Nguyên nuốt từng lời của Nhã, tức muốn phát điên. Con nhỏ đó thấy con nhà người ta dễ dụ rồi làm tới hả. Cũng biết tán tỉnh đấy, nhưng đừng có hòng nhá, có mình ở đây nó đừng mơ tiến xa hơn việc được nói chuyện với con bé.

Không đời nào mình để Nguyên một mình với nó. Nó chưa từng cặp với ai được hơn tháng, nên chắc chắn cũng chỉ xem Nguyên như món đồ xài một lần. Mình sẽ bắt nó phải nhả con bé ra. Chết tiệt, nó xem thường mình đến thế là cùng, mình chẳng đã nói không đứa nào được động vào con bé sao. Chậc, khó thật, mãi vẫn chưa nghĩ ra cần phải làm gì ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro