Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa đi học về, Nguyên phát hiện một hình người nằm sóng soài trong phòng không hề nhúc nhích. Nguyên hoảng hốt chạy lại, lắc cái hình người đó như điên.

- Chị Lam! Chị Lam! Chị sao vậy?

Lam gạt tay Nguyên ra, quát cô bé để cho mình yên, và lại nằm dài ra giường, mặc cho Nguyên hết lay lại gọi, Lam vẫn trơ ra như cái xác không hồn.

Một tuần lễ, Lam nằm chết dí trong phòng, không nói năng, không ăn uống.

Ông Thái và bà Yên lo cuống cuồng, hỏi han đủ thứ nhưng cô con gái cưng của họ trước sau vẫn không hề mở miệng.

Nguyên cũng không gặp Grandy ở trường. Ý định hỏi Grandy điều gì đã xảy ra với Lam tiêu tan. Bạn bè của hai người thậm chí còn mù mờ hơn, Nguyên hỏi thăm những người đó toàn là bị hỏi ngược lại

"Ủa, bộ có chuyện gì với Lam/Grandy hả?"

cô bé đành bất lực nhìn Lam cấm khẩu, tuyệt thực mà chẳng biết nguyên nhân. Mỗi ngày Nguyên đều phải năn nỉ hết lời Lam mới chịu uống ly sữa cô bé đem vào, uống cái ực trong vòng ba mươi giây, xong là lăn trở vô giường, Nguyên nói cỡ nào cũng không ăn uống thêm gì khác.

~O~

Một buổi trưa Nguyên đi học về, đi vào phòng, cô bé không thấy Lam đâu nữa. Ông Thái và bà Yên đã đi làm, không có ai ở nhà.

Hoảng hồn, Nguyên chạy vòng vòng trong nhà kiếm, miệng không ngừng gọi tên Lam.

- Chị ngoài này, la chi dữ vậy, ra đây.

Tiếng Lam từ ngoài vườn vọng vào. Nguyên hộc tốc chạy ra vườn. Lam đang nằm đu đưa trên võng, sạch sẽ gọn gàng như mọi khi, duy chỉ khuôn mặt là không như trước. Tỉnh rụi.

- Chị... sao vậy?

- Sao là sao?

- Cả tuần nay chị giống như bị ai bắt mất hồn vậy. Không chịu đi học luôn, còn khoảng hơn tháng nữa là thi rồi.

Lần đầu tiên Nguyên thấy Lam nhếch mép. Ngạo nghễ, bất cần. Trong thoáng chốc bỗng mắt Lam hiện lên một tia đau đớn cùng cực. Nguyên nhận thấy ngay nét đau buồn dù chỉ thoáng hiện đó, cảm thấy lòng mình quặn lại.

- Chuyện này là do Grandy phải không?

- Nhóc im đi! Nhóc biết cái gì? Không phải tại Granny, Granny không có lỗi gì hết.

Mắt Lam vằn lên những tia căm hận. Nguyên chưa bao giờ thấy Lam đáng sợ như bây giờ. Tròng mắt đỏ quạch, hai bàn tay nắm chặt nổi lên những đường gân xanh lét, răng nghiến kèn kẹt, Lam trông không khác gì một kẻ có thể sẵn sàng giết chết người khác không chút do dự.

Nguyên nín thở, thu hết can đảm nắm lấy tay Lam xiết nhẹ.

- Chị đừng như vậy, có chuyện gì chị có thể kể với em.

Lam tỉnh lại một chút, vỗ vỗ tay Nguyên trấn an.

- Chị không sao.

Cô thở dài.

- Chị với Granny chia tay rồi.

- Tại sao? Nguyên tròn mắt.

Lam bật ra một tiếng cười khô khốc.

- Jimmy, nó... chị xin lỗi, chị... ôi trời, chị chỉ ước mình có đủ can đảm mà chết quách đi cho xong.

Lam che một tay lên mắt, những giọt trong suốt bắt đầu tuôn ra, chảy tự do ướt đẫm mu bàn tay.

- Em... em xin lỗi...

Nguyên lúng túng chẳng biết làm gì ngoài việc giữ bàn tay còn lại của Lam mà xoa nhè nhẹ, hy vọng Lam có thể cảm thấy khá hơn.

Một lúc sau, Lam quệt nước mắt, tằng hắng vài cái.

- Có gì mà xin lỗi. Cũng xong rồi. Chẳng còn gì. Có khóc cũng vậy thôi. Granny về Úc rồi. Lấy chồng. Trợ lý của ba Granny phát hiện chuyện tụi chị, mách lại với ba của Granny. Xong. Ba của Granny có đủ thế lực để làm nhiều việc hơn tụi chị nghĩ. Có trốn đi đâu cũng vô ích, nếu bị tìm thấy chị sẽ bị tống vào tù vì tội bắt cóc con gái một chính trị gia, nên Granny tất nhiên chỉ còn cách làm theo lời ba của cô ấy thôi.

Giọng Lam đều đều. Nguyên không muốn nói câu "đừng buồn". Một câu sáo rỗng. Bảo người ta đừng buồn khi người ta vừa mất đi người mà họ yêu thương nhất. Nguyên đau thắt trong lòng, cô bé biết Lam còn đau hơn vạn bội.

- Em rất tiếc. Nhưng mọi việc cô cũng đã xảy ra rồi. Chị nên cố gắng lên, cả tuần nay ba mẹ chị lo lắm đó, em cũng...

- Ừm, chị biết. Chỉ là, chị cần thời gian. Chị bị sốc.

Lam lại cười khùng khục, tiếng cười gượng để cố át đi tiếng nấc nơi thanh quản. Không nghĩ cũng có ngày chị phải đau đớn cỡ này. Không biết lúc bị chị bỏ rơi Kat cảm thấy thế nào.

- Chị cứ nhắc lại mấy chuyện đó làm gì. Còn hơn một tháng nữa là thi rồi, chị phải tỉnh táo lại lo học nữa chứ.

- Ừ ừ, biết rồi nhóc.

Lam cười với cô bé, nỗi xót xa vẫn còn trong đáy mắt, nhưng ít ra nụ cười đã trở lại nhẹ nhõm như xưa.

~O~

Lam cắm đầu học. Cô đã nghỉ suốt một tuần lễ, thiếu rất nhiều bài nên phải ráng đuổi theo cho kịp các bạn trong lớp. Từ chối mọi lời mời đi chơi của Kat. Và trở nên ít nói hơn trước nhiều.

Thi thoảng Nguyên lại thấy Lam ngồi ngẩn ngơ, ánh mắt dõi theo thứ gì đó rất xa, rất lâu đến khi nhận ra mình đang khóc, bèn vội vàng chạy vào phòng tắm mở nước dội lên mặt.

Ba mẹ của Lam không được cho biết tí gì về lý do tại sao Lam đột nhiên bị sốc rồi lại đột nhiên trở lại bình thường. Trước sau Lam chỉ nói một câu

- con không sao, cái gì qua rồi ba mẹ cho qua luôn đi, đừng có hỏi con nữa.

~O~

Người ta vẫn nói thời gian là liều thuốc thần chữa khỏi mọi tổn thương, nhưng thứ Lam cần để chữa lành vết cắt ở tim có lẽ phải nhiều hơn thế.

Dạo này Nguyên thấy Lam đã khá hơn một chút, phần nào nhờ mỗi tối Nguyên đều nằm trò chuyện, hỏi han Lam đủ thứ, tạo cơ hội cho Lam nói ra những suy nghĩ trong lòng. Cô bé nhận ra Lam không nhắc đến Grandy nữa, chỉ hay kể mấy chuyện chung chung bình thường xảy ra trên lớp hay các câu lạc bộ ngoại ngữ mà Lam tham gia.

Nguyên cứ đinh ninh Lam đang dần vượt qua, cho đến một đêm, Lam ôm chặt lấy Nguyên trong lúc mơ ngủ, miệng gọi tên Granny, và thậm chí cúi xuống hôn cô bé. Nguyên cũng đang ngủ, giật mình tỉnh giấc, nhưng chẳng hiểu sao không dám đẩy Lam ra. Lam hôn Nguyên chán chê thì thôi, vẫn giữ cô bé trong tay mà ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, Lam quên sạch, chỉ có Nguyên là nóng bừng mỗi khi nhớ lại cảm giác đêm qua. Nhưng điều đó cũng có nghĩa Lam vẫn còn nhớ Grandy nhiều lắm. Thi cử xong xuôi, cả Nguyên và Lam đều hoàn thành tốt. Ba mẹ Lam mở một bữa tiệc nho nhỏ mừng con gái hoàn tất một năm học. Bà Yên nấu những món mà Lam thích, cả nhà quây quần bên nhau vừa ăn vừa trò chuyện.

Đến cuối bữa ăn, Nguyên lên tiếng:

- Dạ cô chú, ngày mai con tính về thăm ba má con. Con sẽ ở lại nhà đến khi gần bắt đầu năm học mới thì mới trở lại đây. Con cám ơn cô chú gần một năm qua đã giúp đỡ con, coi con như con cháu trong nhà.

- Vậy hả con, cho chú gửi lời thăm ba má nghe.

- Xời, ơn nghĩa gì con ơi, nói ba má đừng có bận tâm gì mấy chuyện đó nghe không con.

Lam vẫn ngồi ăn tỉnh bơ, không phản ứng gì với tin ngày mai Nguyên sẽ về Buôn Mê Thuột.

Nguyên hơi chột dạ, bèn đánh bạo thưa:

- Dạ. Ưm, còn một chuyện, con không biết có nên...

- Gì hả con?

- Con... không biết chị Lam có muốn đến nhà con chơi không...

- Ờ ha, con thấy sao Lam, dạo này ba thấy con hình như hơi khép kín đó nha, hay đi với em đi con, đổi gió một chút cho khỏe người.

- Đúng rồi đó con, đi đi, chứ Nguyên không ở đây, mỗi lần đi công tác để con quanh quẩn một mình ba mẹ không có an tâm. Nhất là, ba con nói rồi đó, dạo này con cứ ủ rũ sao đó.

- Con không có hứng. Ở nhà một mình càng tốt, con càng thích.

Lam gắp con tôm cho vào miệng. Nguyên cảm thấy máu trong người như đông lại.

- Nói cái gì vậy con, em nó có lòng mời con đến nhà chơi mà con ăn nói kiểu đó đó hả?

Bà Yên cau mày.

- À, chị xin lỗi nhóc.

Lam vội cười, đưa tay nựng nựng má cô bé.

- Thôi để lần khác đi nghe, lúc này chị không muốn đi đâu hết.

- Chị còn định nhớ Grandy tới chừng nào nữa? Chị tưởng Grandy thấy chị như vầy sẽ vui lắm chắc. Chị định co mình vô cái vỏ ốc mà nhớ thương cô ấy như vầy đến hết đời luôn sao? Chị phải nghĩ cho người khác nữa chứ.

Nguyên nổ một tràng. Ông Thái và bà Yên trợn mắt nhìn.

Lam chỉ lặng lẽ đáp:

- Chị sống sao chả phải việc của nhóc.

Và đứng lên, định quay về phòng.

- Chị đứng đó. Em nhìn chị vật vờ đến giờ này là đủ lắm rồi. Chị có biết là lúc ngủ chị cũng gọi tên cô ấy không, có biết là chị còn...

- Im!

Lam đập hai tay lên bàn, chồm đến nhìn thẳng vào mặt Nguyên.

- Chị không có!

- Hai đứa đang nói về cái gì vậy? Grandy là ai hả con?

- Bạn con, ba đừng quan tâm chuyện này. Còn nhóc, im miệng đi, nếu không chị...

- Chị sao? Sẽ làm gì em?

Lam và Nguyên nhìn trừng trừng vào mắt nhau, thở phì phò như sắp sửa choảng nhau tới nơi.

Ông Thái và bà Yên quá sửng sốt để có thể nói bất cứ điều gì, chỉ biết nín thinh theo dõi cuộc khẩu chiến.

- Chị đừng có như vầy nữa, em xin chị. Chị cứ như vầy Grandy mà biết cô ấy cũng buồn lắm.

Nguyên hạ giọng.

- Cấm nhắc cái tên đó!

Lam rít lên qua kẽ răng.

- Chị ủy mị quá đó. Chị như vầy thì mọi thứ sẽ thay đổi được sao?

Nguyên nhếch mép khiêu khích.

- Chị không ủy mị.

Lam lại đập tay xuống bàn đánh rầm.

- Vậy tại sao hơn cả tháng nay chị không bước chân khỏi nhà, không tới nơi nào khác ngoài trường học? Chị không đi chơi với bạn bè, không nghe nhạc, không mở máy vi tính chơi game?

- Cái đó...

- Chị làm em lo đến phát ốm lên được có biết không?

Nguyên hét lên.

- Lam! Nguyên! Rốt cục là có chuyện gì hả? Hai đứa đang dấu diếm cái gì phải không?

Ông Thái quyết định xen vào.

- Không có gì đâu ba. Mai con sẽ đi Buôn Mê Thuột với Nguyên. Để con bé mở mắt ra, là con không có ủy mị, con sẽ đi tới hết hè luôn.

Lam bỏ về phòng, tìm cái ba lô to nhất nhét vào đó những thứ cần thiết để đi xa, xong quăng cái ba lô lên bàn, hất hàm hỏi Nguyên đang bước vào:

- Mai đi mấy giờ?

- Năm rưỡi sáng, chị đi ngủ sớm đi.

- Khỏi nhắc.

~O~

- Con có mang điện thoại theo chưa Lam? Rồi thẻ ATM, nón,...

- Được rồi mà ba, con lớn rồi, mấy thứ đó con biết chứ.

- Ừ, đi gần hai tháng trời có cần gì thì cứ gọi cho ba hay mẹ nghe chưa.

- Dạ, thưa ba mẹ con đi. ...

Lên xe, Lam ngửa ghế ra ngủ luôn, chẳng đoái hoài gì đến Nguyên ngồi ngay bên cạnh.

- Thôi mà, chị giận em thiệt đó hả? Em chỉ muốn tốt cho chị thôi mà.

- Ai rảnh đi giận nhóc.

- Không giận sao mặt mũi chị xụ ra vậy?

- Tại ủy mị nên nó vậy đó.

- Em xin lỗi mà. Em giận chị thì chị nói buồn, vậy mà giờ chị lại đi giận em.

- Hừm.

Lam nhìn ra cửa sổ. Xe đã lăn bánh được hơn nửa tiếng, mọi người trên xe đều còn ngái ngủ, họ hoặc là đang cố chợp mắt, hoặc đang thì thào nói chuyện phiếm với nhau. Đường sá buổi sáng sớm vắng tanh, lác đác vài chiếc xe tải chở hàng lao trên đường, để lại sau đuôi khói bụi mù mịt. Lam vội kéo cửa sổ lại, giật mình khi cánh tay bị giữ lấy. Nguyên ngả đầu lên vai cô.

- Thôi mà, chị giận dai quá vậy.

Lam ngó lơ, tay còn lại chống cằm lia mắt qua những biển quảng cáo to tướng đặt dọc đại lộ. Thở dài. Lam nhẹ nhàng xoa cái đầu tóc trên vai mình.

- Ừ thì coi như đi đổi gió.

~O~

- Má, má coi con dẫn ai đến chơi nè.

Nguyên kêu ầm lên từ ngoài cổng. Má của Nguyên, một phụ nữ có dáng vẻ phúc hậu tuổi trạc năm mươi, chạy ra ôm chầm lấy Nguyên, nhìn Lam từ đầu đến chân.

- Lam hả con, chu cha, lớn bộn rồi ha, ba mẹ khỏe không con?

Bà nắm cánh tay Lam hơi mạnh, Lam đau nhói nhưng vẫn ráng nở nụ cười.

- Dạ con chào bác. Ba mẹ con khỏe. Em Nguyên mời con lên đây chơi. Hè này con làm phiền hai bác.

- Phiền gì, Nguyên nó làm phiền nhà con cả năm trời hai bác mang ơn còn chưa hết. Đi vô đây con.

Nhà của Nguyên ở phía sau một quán cà phê nổi tiếng trong vùng. Buôn Mê Thuột mà, "thiên đường cà phê" nên đâu đâu cũng thấy quán cà phê hết. Mẹ của Nguyên bảo cô bé dẫn Lam vào nhà, bà còn phải trông cái quán to đùng đang tấp nập khách.

Hai chị em vòng ra sau quán. Đến một khoảnh đất rộng, trước mặt Lam là một căn nhà khá xinh xắn quét vôi trắng, mái ngói đỏ và có hàng hiên thoáng mát.

- Nhà em ít người, nên ba nói làm cái nhà vừa đủ ở thôi, không to bằng nhà chị, hì hì.

Nguyên có vẻ bẽn lẽn.

- Nhà có ba má với nhóc thôi hả?

- Anh trai em nữa, nhưng mà ảnh không ở đây. Ảnh làm việc ở Hà Nội, sống ở đó luôn mấy năm nay rồi, thỉnh thoảng mới ghé về.

Nguyên mở cửa.

- Trời, có anh trai mà giấu kỹ dữ, giờ chị mới biết đó nha.

Phòng khách chỉ có chiếc tivi đặt trên tủ, một bộ bàn ghế, chấm hết. Phần còn lại ở tầng trệt là một phòng ngủ, nhà bếp, phòng tắm, tất đều bày biện đơn giản đến mức Lam có cảm giác ba má Nguyên chỉ về đây mỗi đêm để ngủ thôi, chứ chẳng sinh hoạt mấy.

- Nói với chị chuyện đó chi, chị đâu có hứng thú làm chị dâu em đâu, phải không?

- Xì, nhóc con ăn nói cho cẩn thận.

- Chị mà có hứng thì em cũng chả thích.

- Nói vậy là sao?

Lam tròn mắt. Nguyên chỉ nhe răng cười. Tầng trên có thêm hai phòng ngủ. Phòng của Nguyên trông cũng đơn giản hệt mấy phòng dưới nhà. Một giường nhỏ, một bàn, một tủ áo và một kệ đầy ắp sách. Cửa sổ to tướng trổ ra vườn cà phê sau nhà, không gian thoáng đãng làm căn phòng có cảm giác lớn hơn thực tế, gió lồng lộng. Chắc má của nguyên đã dọn dẹp căn phòng từ trước nên chẳng có chút bụi bặm nào.

Phòng còn lại gần như trống trơn ngoài chiếc giường xếp đặt sát tường.

- Sao đây, tối nay chị muốn ngủ với em hay muốn nằm một mình bên này cho ma cô bắt?

- Ma nào thèm bắt chị?

Lam cười khẩy.

- Hihi, thèm chứ, tại chị không biết thôi.

- Nó bắt chị về ném vô chuồng để hú cho nó nghe hả? Đem cái giường xếp kia qua phòng nhóc là xong chuyện chứ gì. Mà sao chị không thấy ba nhóc hè?

- Ba em đi còn bạo hơn ba chị á. Đi coi vườn cà phê nè, cả chục héc ta chứ ít đâu, đi ký hợp đồng tiêu thụ nè, đi dự hội họp gì của mấy người trồng cà phê, rồi còn...

- Tự dưng kể chị nghe lịch làm việc của ba nhóc chi?

- Tóm lại là tối mịt mới về, có khi đi tới mấy ngày. Mẹ em cũng vậy luôn, tại ngoài quán có khách suốt tới khuya lận. Có hôm mẹ em ngủ ngoài đó luôn cho tiện. Từ đó vô đây có mấy bước chân chứ mấy.

"Mấy bước chân" của Nguyên thực ra là mười phút đi bộ. Lam tháo ba lô đặt vào một góc trong phòng Nguyên, rút lược ra chải đầu.

- Rồi, chị có phải đi nấu cơm trưa không đây?

- Dạ khỏi, khỏi, trưa ra quán ăn cho nhanh, quán nhà em đâu phải chỉ có cà phê không đâu.

- Ờ, vậy còn được.

Lam cất cái lược. Vậy giờ chị đi ngủ chút, mệt quá à, tới bữa gọi chị nghe.

- Chị lên giường em mà nằm.

- Còn nhóc?

- Bây giờ em chưa buồn ngủ.

Nói xong, Nguyên đi xuống nhà lấy khăn, đi ngược lên chùi cái giường xếp cho sạch sẽ. Lam ngủ tới tận chiều, Nguyên không đánh thức mà chỉ ngồi nhìn, tủm tỉm cười.

- Á trời đất ơi, gần bảy giờ rồi hả, sao nhóc không gọi chị dậy?

- Tại em thấy chị ngủ say quá, ai nỡ đánh thức.

Lam vò đầu, ngoài cửa sổ trời đã nhá nhem.

- Vậy là giờ đi ăn tối luôn đó hả nhóc?

- Chứ sao.

Nguyên tít mắt cười.

-Chị có muốn tắm rửa thay đồ gì thì lẹ lên, em đợi.

~O~

Quán cà phê vào buổi tối trông rất lãng mạn, lại thêm tiết mục "hát với nhau" nên càng nhôn nhịp. Có hai khu, khu trong nhà và khu sân vườn, tùy khách muốn ngồi đâu thì ngồi.

Nguyên rủ Lam ra khu ngoài sân ngồi, "cho mát, với lại riêng tư, đỡ bị dòm ngó. Ăn uống mà bị dòm bực lắm."

Lam bật cười trước lý do của cô bé, vẫy tay gọi phục vụ. Ăn uống xong, anh chàng đem hóa đơn ra.

Nguyên trợn mắt.

- Anh có nhầm không vậy? Sao tính tiền em?

Lam ôm bụng cười , làm Nguyên càng quê.

- Anh đem cái này vô đi, cái quán này của nhà em chứ bộ. Anh thấy ba má bán mà con phải trả tiền bao giờ chưa?

Anh chàng phục vụ ngắc ngứ. Nguyên tức quá xách tay Lam đi một mạch.Trước khi đi Nguyên còn ráng quay lại càu nhàu.

- Anh muốn tính tiền thì đem cái đó vô đưa chủ quán á.

- A ha ha, cái mặt nhóc lúc nãy vui dễ sợ.

- Chị này, chắc cái anh đó ảnh không biết.

- Ừm, lần đầu chị uống cà phê ngay ở Buôn Mê Thuột, đúng là danh bất hư truyền ha.

- Chứ sao. Có điều, chị gọi Buôn Mê Thuột thì cũng không sai, nhưng mà tên chính thức của thành phố này là Buôn Ma Thuột.

- Cũng "Thuột" với nhau cả thôi.

Lam phẩy tay.

~O~

Nguyên và Lam xem tivi đến khoảng chín giờ thì cô bé bắt đầu ngáp dài.

- Thôi nhóc buồn ngủ thì đi ngủ đi.

- Dạ, vậy em đi ngủ.

Ngồi thêm một lúc, Lam thấy chán, nên xỏ giày đi ra ngoài. Phía sau căn nhà là vườn cà phê mênh mông tối thui, Lam đánh liều bước vào. Lang thang trong vườn, hít thở không khí mát rượi của đêm nơi xứ núi, trên đầu là bầu trời đầy sao nhấp nháy, Lam thấy không uổng công ngồi xe lên đây.

Rảo bước sâu hơn vào khu vườn rộng thênh thang, Lam chợt thấy trước mặt một cái cột cao bằng gỗ. Đang mỏi chân, Lam đứng tựa vào đó. Ngước nhìn bầu trời chi chít sao trên cao, trong lòng Lam lại nhớ đến Grandy.

Nhưng Lam không khóc. Cô cắn môi, nuốt nước mắt vào. Bỗng hai bàn tay ở đâu xuất hiện từ phía sau.

- Á á á !!

- Ha ha ha, em nè, cho chị la thoải mái, ở quanh đây không có ai đâu.

- Trời ơi là trời, có ngày chị đứng tim mà chết. Chị tưởng nhóc đi ngủ rồi chứ.

- Lúc em xuống nhà uống nước chả thấy chịđâu, nghe sột soạt ngoài vườn nên em chạy ra coi thì thấy chị đang đi vô vườn, em đi theo.

- Từ nãy tới giờ?

- Dạ, từ nãy tới giờ.

Lam cốc lên đầu cô bé một cái.

- Hì, phải công nhận là chị dữ thiệt. Hai người im lặng ngó lên trời, tấm màn đen kịt được điểm xuyết những bóng đèn tí hon chớp tắt, khoảng trời rộng nhất Lam từng thấy, không có dây điện chăng ngang, không khói bụi che mờ, đẹp nao lòng. Lam không biết mình đã đứng đó bao lâu đến khi Nguyên lên tiếng. - Gần đây có một cái chòi canh nè, chị muốn lại đó không? - Hả, sao nhóc biết? - Vườn nhà em hổng lẽ em không biết, cái cột ngay kế chị là để đánh dấu vị trí, ở trên có khắc số, chị thấy không? - À, tại vườn rộng quá hả? Nguyên dẫn Lam đi vòng vèo chút sau tới một cái chòi nhỏ, trông giống cái nhà sàn mini bằng gỗ, không hẳn là có cửa mà chỉ gồm ba tấm vách rưỡi với một cái cửa sổ. Mỗi bề khoảng ba mét, bên trong tương đối sạch và trống trải, phải cái là tối om om. Nguyên bước vào trong, lần tay lên một tấm vách bật công tắc đèn. Đèn dây tóc chứ cũng chả được đèn nê-ông nữa, nhưng như vậy là tốt chán rồi. Lam ngả lưng ra sàn, gối hai tay sau đầu nhìn ra ngoài đang tối mịt. * * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro