Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em... nói cái này được không?

- Nhóc muốn nói gì cứ nói đi, chị cấm hồi nào đâu.

Gió mát khiến Lam thấy thư giãn, cô lim dim. Trong chớp mắt, bóng của Nguyên trùm lên, Lam nghe môi mình chạm vào...

- Nhóc, làm cái gì vậy hả?

Lam ngạc nhiên.

- Em... yêu Lam. Từ lâu rồi. Em rất tiếc chuyện của Lam với Grandy, nhưng em thật tình rất yêu Lam.

Nguyên nhìn thẳng vào mắt Lam. Lam sững sờ ngồi dậy.

- Em biết Lam còn nhớ Grandy, nhưng cô ấy không thể ở bên cạnh Lam nữa rồi. Lam đừng tự dày vò mình, nhìn Lam như vậy em đau lắm. Lam, cho em được ở bên cạnh Lam đi.

Mắt Nguyên rưng rưng.

- Xưng hô cái kiểu gì vậy hả?

Lam lạnh lùng hỏi.

- Em... em...

- Coi như nhóc chưa nói gì.

Lam khoát tay, đứng dậy dợm bước đi. Nguyên choàng lấy hai vai Lam từ phía sau, run rẩy.

- Chị Lam, đừng đi. Đừng đi mà. Chị định cả đời không yêu ai nữa sao?

- Không phải chuyện của nhóc.

Lam thở dài.

- Em... em thật lòng... chị đừng đi... Grandy không thể bên cạnh chị nữa mà, sao chị cứ phải một mình chứ.

Giọng Nguyên đứt quãng.

- Nhóc con. Biết cái gì, những tình cảm kiểu này không có kết quả đâu. Quên đi.

Lam gằn giọng.

- Em không quan tâm. Em yêu chị. Em chỉ cần ở bên chị thôi.

Lam cảm thấy lưng mình ươn ướt, là nước mắt của Nguyên, nóng hôi hổi.

Cô bèn quay lại, ôm cô bé đang nước mắt đầm đìa vào lòng.

- Ngốc. Chị có gì tốt mà yêu. Quên chị đi, nhóc à.

- Em không quên được. Em thử rồi, không được.

Nguyên nắm áo Lam mà khóc. Lam lau nước mắt cho Nguyên, đỡ cô bé ngồi xuống, xoa xoa lưng cô bé dỗ dành.

- Được rồi, nín đi, có gì đâu mà khóc. Nín đi, chị nói nghe cái này.

Nguyên nén tiếng nấc, trấn tĩnh lại. Lam thở hắt ra, phân vân trong giây lát.

- Chị đã yêu Granny rất nhiều, rất nhiều. Mất Granny là điều tồi tệ nhất từng xảy ra trong cuộc đời chị. Chị không biết nữa... Chị không muốn yêu nữa.

- Em yêu chị, em sẽ chờ.

Nguyên nắm bàn tay Lam, đưa lên môi.

- Đến khi chị muốn yêu một lần nữa.

- ... lỡ ba má nhóc biết thì sao?

- Chỉ cần chị yêu em, em không sợ gì hết.

Nguyên ngẩng lên nhìn đôi mắt đen long lanh của Lam, nói một cách tự tin.

- Nhóc yêu chị thật hả?

Lam ngập ngừng. Nguyên gật đầu. Hai đôi mắt nhìn nhau, trao cho nhau những thông điệp mà người ngoài trông vào không thể nào hiểu hết.

Chầm chậm, Nguyên ngả người ra sau, kéo Lam nằm lên phía trên.

- Chị... chị không...

- Chị có ghét em không?

Lam mím môi, lắc đầu.

- Vậy cho em ở cạnh chị được không?

Nguyên chờ đợi, nhưng Lam không trả lời, cũng không đưa ra dấu hiệu gì.

Cô bé bèn đặt tay ra sau gáy Lam, ấn xuống nhè nhẹ. Hai đôi môi quấn lấy nhau. Nguyên sướng rơn khi Lam đáp trả, truyền lại niềm yêu thương qua sự tiếp xúc êm ái này.

Nguyên hé môi, Lam hơi do dự, nhưng rồi cũng hưởng ứng, bằng cách này, hai đầu lưỡi tìm đến nhau, đùa giỡn với nhau. Nguyên ngây ngất. Riêng Lam cảm thấy hơi bối rối, đã lâu rồi cô không có được cảm giác như thế này.

- Chị, em yêu chị...

Nguyên kéo Lam xuống sát hơn nữa. Lam im lặng hôn chiếc cổ nhỏ nhắn. Máu trong người Nguyên chảy rần rật, động mạch hai bên cổ đập liên hồi, khắp người nóng ran. Lam lần tay nơi nếp áo của Nguyên, giở lên từ từ, kéo qua đầu cô bé.

Hai tay Lam vuốt ve cơ thể non nớt bên dưới, môi miết vào cạnh sườn, nơi Nguyên bật ra tiếng cười nho nhỏ. Chiếc áo bên trong của của cô bé được Lam tháo ra không chút khó khăn. Cô cúi sát, tận hưởng món quà từ cô bé đáng yêu đang đỏ lên như con tôm luộc.

Nguyên đưa tay ra sau lưng Lam, tới thắt lưng thì dừng lại, lưỡng lự. Lam hiểu ý, cởi phăng chiếc áo pull cùng phụ tùng đi kèm. Nguyên nhìn cảnh tượng đó không chớp mắt, đam mê và ngượng ngùng lẫn lộn khiến cô bé không biết mình nên làm gì. Nguyên cũng chẳng cần phải biết, bởi Lam đã chụp lấy cô bé xiết chặt vào người, hôn lên đôi môi còn đang hé mở vì kinh ngạc.

Nhẹ nhàng mà vẫn nồng cháy, từ tốn mà khiến Nguyên như quay cuồng. Lam chủ động và luôn kiểm soát được tình hình. Nguyên luồn cả hai tay vào mái tóc mềm của Lam, sung sướng cảm thấy tất cả các giác quan của mình đang được thỏa mãn.

Hai cơ thể dường như không còn khoảng cách. Nguyên không thể hạnh phúc hơn được nữa, chìm vào nụ hôn với tất cả khát khao. Một chốc, thêm một chốc nữa, Lam từ tốn dứt ra, Nguyên chồm theo, không muốn mối liên kết ấy kết thúc. Họ lại dính sát vào nhau.

Cuối cùng, Nguyên cũng thả đôi môi của Lam ra, nhưng vẫn ôm chặt lấy Lam mà thở. Lam âu yếm hôn lên tóc cô bé.

- Chị Lam, em... em không tin nổi...

- Chúng ta dừng ở đây thôi.

- Không, em...

Lam đặt một ngón tay lên môi Nguyên.

- Đến đây thôi.

- Nhưng em, em muốn, chị kỳ quá.

Nguyên đấm vào lưng Lam.

- Mặc áo vào, đi về thôi.

Lam dỗ.

- Thôi mà chị, đừng về. Sao vậy chị?

- Lúc khác.

Lam nói đơn giản, giọng nhẹ nhàng như tiếng gió thổi qua, đoạn với tay lấy áo mặc vào cho cô bé.

Rồi vỗ khẽ vào má Nguyên một cái, Lam đẩy cô bé ra, nhặt áo của mình khoác vào người, chìa tay cho Nguyên còn đang ngồi đó giận dỗi.

- Chị không nói tại sao, em không về.

- Nhóc biết mấy giờ rồi không? Bét nhất cũng phải nửa đêm, lỡ ba má nhóc về không thấy nhóc đâu rồi sao?

Hai đứa về tới nhà, căn nhà im re và sáng nhờ nhờ hệt như trước lúc Lam đi vào vườn.

- Chị thấy chưa, đã có ai về đâu. Mới có hơn mười một rưỡi hà. Chị đó, kỳ dễ sợ.

Nguyên phụng phịu.

- Thôi, nhóc hư quá, bộ ba má chưa về là không chịu về luôn hả. Đi ngủ.

Lam gắt nhẹ, đi thẳng lên tầng trên. Chiếc giường xếp được mở ra, Lam duỗi người, vắt tay lên trán, lòng bộn bề suy nghĩ.

Mình đang làm gì thế này? Kat, Grandy, giờ là Nguyên. Chưa tới một năm đã ba người. Kat, đành coi như mình có lỗi. Nhưng Grandy, mình đã yêu rất nhiều, thật sự rất nhiều. Thế mà chia tay chưa tới hai tháng đã quay sang Nguyên. Mình thật sự tồi như vậy sao? Mình yêu Nguyên?

Không, chắc không thể quá nhanh như vậy được. Một khoảnh khắc yếu lòng vì tình cảm của Nguyên? Không, không thể đổ lỗi cho người khác. Mình đã có thể dứt khoát hơn mà. Nhưng mình đã... dục vọng? Có thể.

Trời ơi là trời, lỗi của mình. Giờ phải làm sao đây, nếu đến với Nguyên thì đâu khác gì mình gạt phắt tình cảm với Grandy, ngược lại, phủ nhận những gì mình đã làm với cô bé... thì mình tệ cũng chẳng kém mấy thằng sở khanh.

Chậc.

Nguyên thấy Lam nằm quay mặt vào tường bóp trán, bèn nhào tới.

- Chị Lam, đang nghĩ cái gì á?

Cô bé lay vai Lam. Lam quay lại, nhìn khuôn mặt Nguyên đang rạng rỡ đành cố nặn ra một nụ cười đáp lễ.

Cô gác hai tay sau đầu, ngó lên trần nhà.

- Chị đang nghĩ mấy chuyện.

Nguyên nằm luôn xuống sát bên, hai tay choàng quanh cổ Lam, cười láu lỉnh.

- Chuyện gì? Kể em nghe.

- Ừm. Kể nhóc nghe ấy hả? Chuyện riêng của chị thôi, nhóc biết làm gì.

- Kể em nghe đi. Em với chị giờ còn gì nữa đâu mà phải giấu.

Kiểu cười của Nguyên "hơi bị" gian hơn Lam nghĩ. Cô phát hoảng trước cái câu "còn gì nữa đâu" nhưng lại không dám phản bác nên phải ậm ừ nói quách ra.

- Thì tại vì chị mới chia tay với Granny đâu gần hai tháng chứ mấy. Giờ nhảy qua nhóc một cái rụp, chị... thấy sao sao ấy.

- Xời, có vậy thôi hả? Giờ chị nghĩ thử coi, chờ thêm mấy tháng, thậm chí mấy năm nữa thì Grandy có trở về với chị không?

- Ừm. Không. Chị không nghĩ vậy đâu.

Lam thở dài, thừa nhận một sự thật đã quá rõ ràng.

- Vậy như chị thì chị có muốn Grandy phải một mình hoài không?

- Tất nhiên là không rồi.

- Đó thấy chưa. Vậy còn gì nữa mà chị phải nghĩ?

- Grandy chắc chắn cũng đâu muốn chị như vầy hoài.

- Nhóc nói nghe đơn giản quá à. Có từng nghe tới cái mà người ta gọi là "lương tâm" chưa? Đâu phải một sớm một chiều mà xong chuyện được.

- Chị có giết người đâu mà. Yêu người này không được thì yêu người khác. Hi hi, giống như giờ chị không yêu Grandy được nữa thì yêu em nè. Tình nguyện cho chị yêu luôn á, chịu không?

Nguyên vừa nói vừa cọ một ngón tay lên mặt Lam.

- À ha, nói hay ha. Vậy giờ chị không cho nhóc yêu chị nè, đi yêu người khác giùm chị đi.

Lam nghiêm mặt.

- Chị thuộc dạng có thể yêu được, tại giờ chị không có ai, nên em chả việc gì phải đi yêu người khác. Khoái chị à.

Nguyên nói tỉnh bơ.

- Rồi lỡ chị không khoái nhóc rồi sao? Ví dụ như giờ chị đi yêu người khác, chừng đó nhóc có chịu kiếm người khác để yêu luôn không?

- Hì hì, giả thiết thiếu tính thực tế, từ chối trả lời. Giờ nói chuyện thực tế nè, tối nay chị muốn em ngủ với chị hay chị muốn ngủ với em?

- Cái đó gọi là hai lựa chọn đó hả?

- Hi hi, thì chị muốn sao cũng được mà.

- Tối nay chị ngủ một mình.

- Không được. Chọn một trong hai cái kia thôi, hoặc là cho chị ra vườn nằm luôn.

Nguyên giãy nảy lên làm cái giường xếp tròng trành dữ dội.

- Thôi, thôi, sao cũng được hết mà, cái con bé này. Ê, đổ cái giường bây giờ.

- He he, chị dữ với ai không biết chứ với em là chị thua chả còn gì phải bàn cãi. Cái giường xếp đáng thương

- Lam chắc còn đáng thương hơn

Được trả lại nguyên trạng đặt trong góc tường. Lam yên vị ở phần nửa cái giường không được lớn cho lắm của cô bé. Ít ra tối nay cũng chỉ đến thế. Nguyên để yên cho Lam ngủ, không quậy phá gì thêm, trừ việc ôm Lam hơi chặt chút xíu.

~O~

- Chị Lam, chị có lên đây lần nào chưa?

Ăn sáng xong, Lam theo Nguyên đi dạo lòng vòng ngoài phố. Nghe cô bé hỏi, Lam trả lời:

- Chưa, lần này là lần đầu. Mà sao hả nhóc?

- Vậy để em dẫn chị đi chơi.

- Đi chơi hả, là đi đâu? Vô vườn cà phê nữa hả?

- Hứ, chị cứ nghi ngờ người tốt không hà. Em định dẫn chị đến bảo tàng dân tộc Đăklăk, buôn Ako Dhong, rồi qua Buôn Đôn, ở đó có nhiều cái hay lắm, rồi đi vườn quốc gia Yok Đôn, rồi...

- Thiệt hả? Ừ được đó. Chị ở đây tới hết hè lận mà, dẫn chị đi hết cái xứ này luôn đi.

Lam hào hứng.

- Biết ngay chị sẽ khoái mà.

Nguyên cười tít mắt.

- Vậy chiều nay em dẫn chị đi bảo tàng Đăklăc coi nha.

- Bảo tàng hả, có gì hay không, chứ chị ngán đi bảo tàng lắm.

~O~

Bảo tàng Đăklăk không chán như Lam nghĩ. Nơi đây trưng bày rất nhiều hiện vật về văn hóa của hai dân tộc thiểu số Ê Đê và M'Nông, những đồ vật với tên gọi lạ lẫm, các mô hình nhà ở của đồng bào dân tộc, phải nói là đáng xem, khác 180 mấy cái bảo tàng chiến tranh toàn những hình ảnh tra tấn thương tích thấy mà ghê.

Nguyên thông thạo cũng ngang ngửa hướng dẫn viên chứ chẳng chơi. Cô bé làm Lam ngạc nhiên hết phen này đến phen khác về vốn kiến thức văn hóa dân tộc của mình. Chẳng hạn như lần đầu Lam được biết cách bố trí nhà cửa của người Ê Đê.

Người Ê Đê thường ở trong gia đình lớn mẫu hệ. Căn nhà sàn còn gọi là nhàdài, nửa đằng cửa chính gọi là Gah là nơi tiếp khách, sinh hoạt chung của cả nhà dài. Nửa còn lại gọi là Ôk là bếp đặt chỗ nấu ăn chung và là chỗ ở của các đôi vợ chồng. Nửa này lại được chia đôi theo chiều dọc, phần về bên trái được coi là "trên" chia thành nhiều gian nhỏ. Phần về bên phải là hàng lang để đi lại, về phía cuối là nơi đặt bếp.

Lam nghi ngờ, có khi nào hồi trước khi lên thành phố học Nguyên từng đi hướng dẫn khách du lịch tham quan để kiếm chác thêm hông ta?

Nếu không sao cô bé nói thao thao bất tuyệt được như vầy chớ. Một mớ thông tin vụn vặt khác cũng hấp dẫn Lam không kém, như là nguồn gốc tên gọi thành phố này. Vậy ra Buôn Ma Thuột gốc tiếng Êđê nghĩa là "bản hoặc làng của Ama Thuột" (tên một tù trưởng với nghĩa là bố ông Thuột).

Coi nhẵn cái bảo tàng Lam mới về, quá nhiều điều mới mẻ khiến Lam hào hứng chờ đợi những cuộc tham quan khác hẳn là còn sinh động hơn.

Ngày mai Nguyên hứa dẫn Lam qua Buôn Đôn chơi. Buôn này thì ai chả biết nữa, khách du lịch đến Đăklăk mà chưa đến Buôn Đôn thì coi như chưa lên Đăklăk.

- Buôn Đôn là cái buôn nuôi voi đó hả nhóc?

- Đúng rồi, chỗ đó cách đây hơn bốn mươi cây số, mai em với chị phải bắt xe qua đó chứ đi bộ không có nổi đâu. Ở đó có hàng tá dịch vụ cho khách du lịch, chị xem hai ba ngày cũng hổng hết nữa.

- E he he, ngày mai mang máy chụp hình theo chụp voi.

~O~

Thế là hai tuần liền, Nguyên dẫn Lam đi du hý tất cả những thứ hay ho ở vùng cao nguyên này. Thăm Buôn Đôn, qua rừng quốc gia Yok Đôn, từ những chỗ đèo heo hút gió đến những bản phồn thịnh xung quanh Buôn Mê Thuột, thảy đều mang đậm nét văn hóa dân tộc đặc sắc.

Lam thích lắm, chụp hình mỏi cả hai tay, tối rảnh lại lôi ra xem mà cười hí hửng. Lam có thể không nhận ra, nhưng Nguyên để ý Lam đã vui hơn trước nhiều, không còn dấu hiệu của sự nuối tiếc Grandy như một hai tháng vừa rồi nữa.

~O~

- Mai đi đâu đây hả nhóc?

Lam nô nức hỏi.

- Thôi em mệt quá à, ngày nào cũng đi cả hơn nửa tháng nay rồi, nghỉ vài ngày đi chị.

- À ừm, ờ ha, nhắc mới nhớ, chị cũng mệt nữa. Thôi hôm nay về sớm đi ha, ăn tối rồi đi ngủ sớm, ngày mai ở không nguyên ngày luôn cho lại sức, được không nhóc?

- Trời, thế là giải phóng, sướng.

Nguyên thở một hơi dài nhẹ nhõm.

~O~

Trời đêm mát dịu mang theo những cơn gió ùa qua khung cửa sổ đến luẩn quẩn bên hai cô gái đang nằm chuyện trò. Những điều thú vị từ các chuyến đi băng rừng, vượt sông Sêrêpôk trên lưng voi, hay những bản làng dân tộc với các điệu múa đặc trưng trong mùa lễ hội được đem ra bàn tán bình luận hăng hái.

Lam nói rất nhiều, cười cũng nhiều, làm rộn ràng cả căn phòng nhỏ. Nguyên lắng nghe một lúc lâu, bị thu hút bởi sự hào hứng của Lam nên không thể rời mắt khỏi cô gái đang huyên thuyên tường thuật lại cảm giác ở thác Dray Sap lúc sáng.

- Chị Lam, bữa giờ đi như vậy chị thích không?

- Thích chớ, thích quá nữa là đằng khác. Nhóc làm hướng dẫn viên du lịch xịn ghê nha, dẫn chị đi chỗ nào cũng tuyệt hết.

Lam khen tấm tắc. Nguyên chợt nghe trái tim đập rộn ràng. Cô bé tần ngần một lúc, rồi nhìn thẳng vào Lam.

- Em làm hướng dẫn viên cho chị nửa tháng nay, giờ em muốn trả công.

- Hả, à cũng được, nhóc muốn trả công cái gì?

- Em muốn đi nốt đoạn còn lại. Hôm nay chị không được ngưng ngang nữa.

Đôi mắt Nguyên lấp lánh những tia khao khát khi cô bé xích sát đến bên Lam.

- Chị... không hiểu?

Nguyên hôn lên đôi môi của cô, không hề giấu diếm khát khao được gần gũi. Những nụ hôn nối tiếp nhau trong không gian thình lình trở nên tĩnh lặng của gian phòng nhỏ.

Tiếng nói im bặt, chỉ còn tiếng thở hòa trong tiếng gió lan ra khắp nơi. Nguyên thả cho mong mỏi yêu thương tuôn ra ào ạt.

Cô bé giữ lấy Lam trong tay, càng lúc càng say sưa với những nụ hôn khi Lam không hề có phản ứng nào ngăn cản. Nhưng một lúc sau Lam chặn một ngón tay lên môi cô bé, lên tiếng khi mắt đã nhìn trực diện vào nhau:

- Nguyên, em thật sự muốn như vậy sao? Em có chắc không?

- Chị đừng hỏi nữa. Đừng trì hoãn nữa. Em muốn được là của chị. Chị Lam, yêu em đi.

Nguyên nói với lòng chân thành từ sâu trong tim. Mắt Nguyên thấy rõ từng chuyển biến trong đôi mắt còn lại, những ngại ngần nhanh chóng bị đẩy lui bởi yêu thương chiếm dần ưu thế.

Đôi mắt Lam bây giờ cũng ánh lên tia âu yếm dành cho cô bé đã bên cạnh cô suốt một năm qua. Lam gật đầu, cử chỉ khiến Nguyên vui sướng đến ngẩn ngơ, cứ sững ra mà ngắm khuôn mặt Lam đang ở ngay trước mắt. Lam xoay người đỡ Nguyên nằm xuống, cô bé hãy còn chưa hết bàng hoàng .

- Chị Lam, thiệt không? Nói với em một câu đi.

Lam không nói, chỉ cúi xuống nối dài thêm chuỗi những nụ hôn vừa bị gián đoạn. Hành động cụ thể của Lam tất nhiên hiệu quả hơn một câu nói nhiều, Nguyên sung sướng để yên cho cô hôn, không quên đáp lại bằng tất cả nhiệt tình sẵn có.

- Em chắc không? Nếu em chưa sẵn sàng, bây giờ vẫn còn kịp.

Lam khẽ nói, đôi mắt tĩnh như mặt nước hồ thu. Nguyên gật đầu. Lam từ từ hạ thân mình xuống. Khi cơ thể cô chạm vào làn da bên dưới cũng là lúc Nguyên đỏ bừng mặt, vội vã quay ra khung cửa sổ.

- Ngoài đó tối thui à, có gì mà nhìn. Nhìn chị nè.

Lam thì thào, một tay nhẹ nhàng xoay khuôn mặt cô bé lại.

- Sợ không?

Cô lại hỏi. Nguyên lắc đầu. Lam cảm nhận được trái tim bên dưới đang nhảy cuồng loạn, toàn thân cô bé máu đang lưu thông với tốc độ khó tin.

Cô mỉm cười, đặt đôi môi của mình lên môi cô bé một lúc để trấn an, trước khi rời ra để tiến dần tới những nơi khác. Bàn tay của Lam đối với Nguyên chẳng khác gì ngọn lửa bao trọn lấy từng centimet thân người cô bé.

Lần đầu tiên nếm hương vị ái tình của Nguyên diễn ra trong xúc cảm mãnh liệt. Lam làm hết sức để cô bé cảm thấy được an toàn và không sợ hãi. Nhưng cô không cần thiết phải lo quá nhiều như thế, bởi chỉ cần Lam vuốt nhẹ lên người thì bao nhiêu vướng mắc trong tâm trí Nguyên cũng theo đó trôi đi hết, nhường chỗ cho đam mê lớn lên nhanh chóng.

Nguyên không cảm thấy gì ngoài niềm yêu trong từng cử động của Lam, thứ mà Nguyên hồ hởi đón nhận để tận hưởng nỗi hoan lạc lần thứ nhất trong đời.

~O~

- Nguyên, Lam, hai đứa ngủ trễ vậy, dậy đi chứ, sáng bảnh mắt ra rồi kìa.

Tiếng gọi của má Nguyên khiến hai cô gái đang ghì lấy nhau sững lại như bị đóng băng. Nguyên hét qua cánh cửa khóa kín:

- Tụi con biết rồi, má cứ ra quán đi, tụi con muốn ngủ thêm chút nữa.

- Ừ tùy hai đứa. Má ra quán à, ngủ vừa thôi nghe, gần chín giờ sáng rồi đó.

Nguyên đợi đến khi căn nhà hoàn toàn im ắng liền ôm lấy Lam, vuốt khắp làn da của cô mà cười rúc rích.

- Tiếp đi chị, má em đi rồi kìa.

Lam không đợi Nguyên nói đến lần thứ hai, giữ ngay lấy cô bé để cùng chìm vào cõi mơ thêm một lần nữa.

~O~

"Một vài ngày nghỉ ngơi" của Nguyên và Lam bị biến thành kỳ "trăng mật" dài ba tuần lễ. Lúc nào cũng muốn bên nhau như mọi đôi tình nhân khác, Nguyên và Lam dành rất nhiều thời gian ở trong nhà, chính xác là ở trong phòng của Nguyên.

Những cuộc bách phố hay đi xem các lễ hội mùa hè của đồng bào dân tộc luôn kết thúc bằng việc một trong hai người nhìn vào đôi mắt người kia, tiếp sau bằng cuộc đua nước rút về nhà Nguyên để khóa trái cửa phòng lại thật nhanh. Hai người tốn nhiều thời gian cho nhau đến mức khi Lam bất chợt nhớ đến cuốn lịch trên bàn thì chỉ còn vài ngày là phải trở lại trường học.

- Nguyên, tuần sau phải về thành phố rồi.

Lam bẹo má cô bé.

- À, chị không nhắc em cũng quên mất tiêu.

Nguyên dụi đầu vào ngực Lam, nhắm mắt định ngủ thì Lam vuốt tóc cô bé.

- Em có muốn, ừm.

Cô ngập ngừng.

- Sao hả chị?

- Công khai chuyện tụi mình không?

Lam giữ chặt Nguyên trong lòng, không cho nhìn thấy khuôn mặt đang rất đăm chiêu của cô.

- Ý chị là nói với ba má em chuyện em và chị hả?

Nguyên hỏi lại, giọng không còn chút nào buồn ngủ.

- Ừm. Với ba mẹ chị nữa, tất nhiên là khi nào về thành phố đã.

- Em... em muốn. Nhưng em sợ...

- Chị biết chứ. Nhưng mà chị không muốn dấu diếm nữa, việc của Granny đã quá sức chịu đựng của chị rồi, chị không muốn nó tái diễn thêm một lần nữa.

- Đó chính là điều mà em sợ. Lỡ như gia đình em hay gia đình chị phản ứng giống như ba của Grandy, em... em không...

- Bây giờ chưa cần phải vội. Khi nào em sẵn sàng thì nói với chị, tụi mình sẽ cùng nhau đương đầu với vấn đề này. Lam hôn lên tóc Nguyên. Thôi ngủ đi nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro