Chap 11- Buổi Tối Đáng Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn vừa dứt thì cũng là lúc tiếng trống vang lên, bên ngoài có người đang mở cửa, hai người vội vàng buông nhau ra. Bước vào lớp đầu tiên là Chiêu Dương, ánh mắt cô nàng nhìn hai người đầy ẩn ý.

-Sao rồi? Mọi chuyện thế nào?-Chiêu Dương hỏi Long.

-Thành công mỹ mãn!-Long nhướng mắt nhìn Chiêu Dương.

-Ế hai người nói như vậy nghĩa là sao? Có phải mày thông đồng với anh Long nhốt tao trong lớp để mọi chuyện diễn biến như hai người sắp đặt phải không?-Phi hêt quay qua nhìn Chiêu Dương rồi lại nhìn Long.

-Ờ thì....

-Trưởng ơi có người kiếm nè.-Một đứa bạn trong lớp gọi.

-Ừ tới liền.-Phi bước đi cũng không quên nói lại một câu-Hên cho hai người đó!

Vừa bước ra tới cửa lớp mặt của cậu theo thói quen lập tức lạnh như băng khiến cho người đối diện cảm thấy mình đang nói chuyện với một tảng băng. Người tìm cậu là Quốc Minh, muốn hẹn cậu tối nay cùng nhau đi ăn, Phi thấy tối nay không có gì làm nên cậu đồng ý. Hai tiết học cuối trôi qua một cách nhẹ nhàng, cậu và anh, kẻ trước người sau cùng nhau về nhà, trên đường đi Phi hỏi:

-Anh nè, anh lấy đâu ra cái nhẫn này lẹ vậy? Em chỉ mới nói chưa tỏ tình hồi đầu giờ thôi mà!

-Thiệt ra thì cái nhẫn đó anh chỉ mới lấy về hôm qua bỏ sẵn trong cặp đợi đúng thời cơ thì tỏ tình. Ai ngờ sáng nay em nói vậy với Chiêu Dương nên anh làm luôn.

-Anh đúng thiệt là.... À mà anh nói với em là tối nay anh bận đi công chuyện với mẹ anh phải không?

-Ừ, mà có chi không?

-À tại vì tối nay có người hẹn em đi chơi, em muốn đảm bảo là tối nay anh bận công chuyện với mẹ anh.

-Đảm bảo? Đảm bảo để làm gì?

-Thì để chắc rằng là anh đi với mẹ anh chứ không phải đi với người khác.

-À thì ra là có người lo anh ngoại tình.

-Ai thèm....-Phi nhéo eo Long một cái rõ đau.

-Ui da, biết đau lắm không! Anh đang chạy xe đó, té là hai đứa cùng té luôn đó.

-Nhéo mà không đau thì nhéo làm gì!

Hai người nhí nhố cho tới lúc về đến nhà. Phi thì tắm rửa chuẩn bị sẵn đồ chờ tới giờ là đi thôi, còn Long thì thay đồ cùng với mẹ đi dự đám cưới một đồng nghiệp trong cơ quan của bà Mai. Hiện giờ thì Phi đang cùng Minh đi đến một nhà hàng danh tiếng mà tại đó nhiều điều bất ngờ đang chuẩn bị được hé lộ. Trong khi đó Long cùng mẹ đi dự tiệc thì được xếp ngồi cùng bàn với hai cha con ăn mặc khá là sang trọng, thông qua giao tiếp thì Long được biết người đàn ông là chủ một công ty chuyên xuất khẩu hàng hóa, còn cô gái kia thì hiện tại đang học lớp 11 cùng trường với Long. Cuộc nói chuyện chỉ diễn ra giữa bà Mai và người đàn ông, còn Long và cô gái kia trong suốt buổi tiệc không hề nói chuyện với nhau dù chỉ một lời. Cho đến lúc tàn tiệc mọi người ra về

-Long à mai con còn phải đi học hay là con về trước mẹ muốn ở lại một chút con cứ lấy xe về trước có gì thì lát mẹ đi nhờ xe đồng nghiệp về. À sẵn con chở Khiết Linh_tên của cô gái đó_về luôn đi con.-bà Mai nói rồi nhìn về phía cô gái kia.

-Dạ thôi mắc công lắm cô, để con kêu taxi về được rồi!

-Mắc công gì đâu, để Long nó chở con về, sẵn tìm hiểu nhau luôn!!!

-Mẹ, mẹ nói gì vậy? Tìm hiểu nhau là sao? Con mẹ mới có lớp 10 mà!-Long ngạc nhiên trước câu nói của mẹ mình.

-Thì sao! Lớp 10 thì lớp 10 chứ, không phải lúc trước con hay than là ế hay sao, mẹ thoáng lắm không sao đâu! Đi đi.

-Nhưng mà mẹ!!!

-Đi đi.

Sở dĩ mà bà Mai có ý định đó là do lúc nãy trong buổi tiệc ba của Khiết Linh bận công việc đột suất nên phải đi trước, trước khi rời đi ông còn dặn con gái là lát nữa gọi taxi về, và mọi thứ đều bị bà Mai nắm bắt thời cơ. Khiết Linh, bản chất thật thì không khác gì một con yêu quái, trước mặt mọi người thì là thục nữ ngoan hiền, nhưng sau lưng là hạng gái lẳng lơ. Điển hình như lúc này, cô ta cứ đeo theo Long, ngồi phía sau Long tay thì ôm eo người ngồi trước, hai người sát vào nhau không còn một khe hở. Trong lúc này tại nhà hàng, sau khi Phi thưởng thức những món ăn ngon nhất, thì là một điệu nhạc nổi lên.

-Mời Phi.-Minh đưa tay về phía Phi.

-Nhưng mà...Phi không biết nhảy.-Phi đỏ mặt thẹn thùng.

-Không sao, cứ tự nhiên.

Phi cùng Minh khiêu vũ, hai người hòa vào điệu nhạc, mặc dù nói là không biết nhảy nhưng mỗi bước Phi di chuyển đều rất khớp với nhạc, khi bản nhạc kết thúc Phi trở về chỗ ngồi thì Minh tiến về phía cậu trên tay không biết lấy đâu ra một hộp quà quỳ xuống tặng cho cậu.

-Minh làm gì vậy? Đứng lên đi người ta nhìn bây giờ!-Phi lúng túng kéo Minh đứng dậy.

-Nhà hàng này làm gì còn ai!-Phi hướng mắt nhìn xung quanh thì phát hiện mọi người chung quanh mình đều biến mất không biết từ lúc nào.

-Mọi người đâu hết rồi?.... Mà Minh đứng dậy trước đi rồi nói.

-Khi nào Phi nhận món quà này thì Minh mới đứng dậy.

-Rồi rồi, Phi nhận, Minh đứng dậy đi.-Phi miễn cưỡng cầm lấy hộp quà.-Mà Minh tặng Phi cái gì vậy? Quà giá trị quá là Phi không có nhận đâu á nha!

-Chuyện đó khi nào mở ra thì Phi sẽ biết còn bây giờ tụi mình đi.-Minh nắm tay Phi kéo đi ra khỏi khu vực nhà hàng, bước vào một căn phòng lớn trong phòng có vài hàng ghế, một sân khấu được kéo màn nhung đỏ trông không khác gì một sân khấu thu nhỏ.

-Có chuyện gì vậy? Minh nói cho Phi nghe coi!-Phi cảm thấy mọi thứ đến quá nhanh, khiến cậu không thể kiểm soát được.

Trên sân khấu xuất hiện môtt người đàn ông ăn mặc lịch sự tay cầm micro giới thiệu

-Sau đây là tiết mục dành tặng riêng cho cậu Võ Khánh Phi, tôi tin chắc là cậu sẽ rất thích-Phi cười thầm, trừ khi là cải lương còn không thì đừng mong mình thích.-xin giới thiệu trích đoạn "Xử Án Bàng Quý Phi", xin phép được bắt đầu.

-Hả, cải... cải... lương, sao Minh biết Phi thích cải lương???

-Thì cái hôm Minh qua đêm ở nhà Phi đó, Minh thấy trên bàn ở trong phòng Phi toàn là hình nghệ sĩ cải lương nên Minh đoán là Phi thích cải lương. Thôi đừng nói nữa xem kìa.

Trong nhất thời trong Phi dâng lên một cỗ xúc cảm khó nói, nhưng nhưng cậu vội bình tĩnh lại để xem những tình tiết đang diễn ra trên sân khấu. Do quá chú tâm nên Phi không hề biết rằng luôn có ánh mắt nhìn cậu, Minh rất ngạc nhiên khi thấy cậu như thế này, một Khánh Phi dễ thương không khác gì một đứa trẻ, mắt dõi Phi dõi theo từng động tác của nghệ sĩ trên sân khấu, cậu hồn nhiên vỗ tay khi người nghệ sĩ cất tiếng hát. Rồi đột nhiên Phi rơi nước mắt, Minh kinh ngạc nhìn lên sân khấu thì thấy cảnh cô đào chánh đang bị xử tội tam ban triều điển, lúc cảnh đào chính bị thắt cổ chết và kép chánh ôm xác vợ mình rơi nước mắt thì là lúc kết thúc. Minh đưa cho Phi hai bó hoa, để cậu lên sân khấu tặng cho thần tượng của mình.

-Cô chú ơi, cô chú hát hay quá, con cảm động quá trời luôn, con thần tượng cô chú lắm, con không nghĩ là có ngày con được gặp và nghe cô chú hát trực tiếp như vầy luôn, con...con...xúc động quá không biết nói gì hết....-Phi như một người khác khi đứng trước thần tượng của mình.

-Bình tĩnh lại... nếu như con nói vậy thì con có muốn sau này sẽ thành nghệ sĩ không?-cô đào chánh ra hiệu cho mọi người tránh mặt để hai người nói chuyện.

-Dạ muốn chứ, nhưng mà con sợ là con không theo nổi nghề này với lại mẹ con nói là muốn con có nghề nghiệp ổn định trước đã.-Phi tâm sự.

-Nếu vậy thì con có muốn coi và mặc thử trang phục của cô chú không? Nhưng mà người con thì không thể mặc vừa đồ của chú được, chỉ có thể mặc vừa đồ cô thôi!

-Dạ cũng được nữa.

Phi cùng với cô đào hát đi vào trong hậu đài, Phi xem từng bộ phục trang lộng lẫy, Phi được mặc cho một bộ áo vàng lấp lánh, trang điểm xinh đẹp.

-Chà chà đẹp dữ ta. -Minh từ ngoài bước vào.

-Hihi-Phi thẹn thùng đỏ mặt.

-Minh nè hay là con cũng thay đồ rồi chụp hình chung với Phi đi.-cô đào chánh lên tiếng.

-Được đó Minh.-Phi thích thú.

-Nếu như Phi thích thì Minh mặc thử vậy!

Minh đi thay đồ rồi ra cho Phi xem, hai người vui đùa, mãi cho đến khi chú kép chánh bước ra nhắc giờ về hai người mới vội cởi bỏ phục trang, tẩy đi lớp trang điểm, Phi thì xin chữ ký rồi chụp hình với thần tượng của mình rồi bước rời bước ra về. Trước khi về Phi bị cô đào kéo lại nói một câu.

-Phi nè, Minh nó thích con lắm đó, nó chịu bỏ công sức mời cô chú về đây rồi tổ chức tất cả mọi thứ là vì con đó.

Nói xong cô bỏ đi, Phi thì vội vàng lên xe về nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro