Chap 12- Đối mặt tình địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Phi đang vui vẻ ngồi trên xe của Minh vì được gặp thần tượng thì Long phải chịu trận cô nàng Khiết Linh. Không biết là trời xui đất khiến thế nào thì trong lúc dừng đèn đỏ Long thấy cậu đang vui vẻ ngồi trên xe một người thanh niên trông người thanh niên này rất quen. Anh đột nhiên nhớ lại thì ra là người mà Phi nắm tay kéo đi trong giờ ra chơi hôm bữa; đèn xanh, xe chạy, Phi biến mất, Long vội vàng rồ ga chạy theo, chặng đầu chiếc xe kia.

-Ê thằng kia chạy xe kiểu gì vậy mạy!-Minh tức giận khi bị chặng đầu.

-Anh Long!-Phi ngạc nhiên khi thấy Long và ngạc nhiên hơn khi thấy anh chở một cô gái lạ mà lại còn ôm eo nữa chứ.

-Phi quen thằng này hả?-Minh khó chịu.

-Đây là ....

-Quốc Minh!!!-bỗng nhiên Khiết Linh lên tiếng.

-Chị hai! Sao chị ở đây? Lại còn để thằng này chở nữa? Mà đây là thằng nào vậy? Không phải giờ này chị phải dự tiệc cùng ba hay sao.-Minh ngạc nhiên khi thấy chị hai mình ngồi sau xe đứa chặng đầu xe mình.

-Chuyện này không quan trọng! Còn em, thì ra thằng nhóc này chính là nguyên nhân mà hôm nay em không chịu đi dự tiệc với ba chứ gì. Nhìn cũng được đó chứ.... Bao nhiêu tiền?!-Lời nói của Khiết Linh ngày càng quá đáng.

-Chị làm ơn đừng nói người khác như vậy! Không phải ai cũng như chị nghĩ đâu!-Minh lên tiếng bênh vực Phi.

-Khiết Linh....mong cô bước xuống xe, xe của tôi không chở những người như cô!-Long bực bội.

-Anh Long, anh nói gì vậy? Người... người như em là sao?

-Thì là cái thứ người hạ cấp, không xem ai ra gì, chỉ xem tiền là trên hết. Xin lỗi cô, nếu như tôi có quá lời nhưng tôi nghĩ chắc là từ đó đến nay không ít người xoay quanh cô, không tiếc lời khen ngợi cô, nói cho cô biết họ làm vậy vì tiền của cô à mà không.... phải là tiền của ba mẹ cô mới đúng chứ. Người như cô thì lấy gì làm ra tiền mà có tiền...không đúng có chứ, cái thân của cô đó, thứ như cô thì chỉ biết đứng đường chứ làm được gì.-Phi nổi điên khi nghe những lời nói của Linh.

-Mày... mày lấy cái quyền gì mà lên mặt chửi tao!!!

-Hứ... lấy cái quyền của một đứa con dù không biết làm ra tiền nhưng biết tiết kiệm tiền của ba mẹ mình nội chuyện đó thôi thi cũng đủ rồi, nếu cô không tin thử hỏi em trai cô đi mọi chi phí ăn uống từ nãy đến giờ đều do em cô trả. Còn nữa đây chỉ là nói bình thường còn chửi hả, xin lỗi chấp mười đứa như cô cũng không chửi lại tôi, nhưng mặt cô không đáng để tôi mở miệng ra chửi.-mỗi một chữ từ miệng Phi thoát ra đều gây ra một lực sát thương cho Khiết Linh, và đem lại sự kinh ngạc cho cả Long và Minh.

-Mày...-Linh á khẩu, định giơ tay lên tát Phi thì bị anh ngăn lại.-Anh làm gì vậy? Để em đánh nó coi!

-Tôi cứ nghĩ cô chỉ xem thường người khác thôi chứ ai ngờ mắt cô cũng có vấn đề. Nhìn cho kỹ đi, là một cặp đó.-Phi nắm lấy tay anh rồi huơ huơ 2 cái nhẫn trước mặt Linh.

-Anh Long, anh... anh với nó....

-Phi, bộ Phi với Long là người yêu của nhau sao?-Minh lên tiếng khi thấy được cặp nhẫn của hai người.

-Phải, Phi là người yêu của tao.-Long lên tiếng liếc nhìn Minn.

-Thôi mọi chuyện dừng tại đây, Minh nếu như đây là chị của Minh thì hãy cô ấy về nhà.

-Vậy còn Phi đi về bằng gì?

-Thì Long chở Phi về! À sẵn đây cho Phi trả lại món quà này, Phi sợ nhận rồi sẽ bị mang tiếng-Phi vừa nói vừa đảo ánh mắt về phía Khiết Linh.

Phi đưa lại hộp quà cho Minh rồi leo lên xe Long, anh rồ ga phóng xe đi, để lại hai chị em Khiết Linh.

-Chị hai ơi! Chị làm hư kế hoạch của em hết rồi!-Minh bực bội than trách chị mình.

-Em nói giống như là chị sướng lắm, chị mày bị thằng nhóc đó chửi không kịp vuốt mặt luôn đây nè. Thôi lên xe chở chị về, tính đứng phơi sương nguyên đêm hả.

Hai người phóng xe đi lao vào trong màn đêm, mỗi người mang một tâm trạng.

-Phi, anh có chuyện muốn hỏi tại sao em lại đi chung với thằng Minh? Chẳng phải em nói với anh là hôm nay đi chơi với bạn hay sao? Sao lại đi chung với nó?-Long lên tiếng trước phá tan không gian yên tĩnh giữa hai người.

-Thì bạn em là Quốc Minh, mà anh làm gì ghê vậy em còn chưa nói tới chuyện tại sao anh lại chở con nhỏ đó mà còn ôm cứng ngắc như vậy không phải là hôm nay anh đi công chuyện với mẹ anh hay sao?-Phi khó chịu trước câu hỏi của anh.

-Ừ thì đi công chuyện với mẹ là đi dự tiệc đám cưới của một người bạn trong cơ quan của mẹ anh rồi sẵn tiện mẹ anh nhờ chở Khiết Linh về giùm luôn chứ có sao đâu?

-Khiết Linh thân thiết quá ha! Gọi tên làm như quen thân lắm, mà Khiết Linh của anh đó học trường nào vậy? Bao nhiêu tuổi?

-Học chung trường với mình đó, học lớp 11 lớn hơn hai đứa mình một tuổi!

-Ok vậy là đủ, anh khỏi cần nói gì nữa cả!

-Biết cái gì mới được chứ sao em nói không đầu không đuôi anh không hiểu gì hết?

-Ngày mai chắc chắn em sẽ có đủ mọi thông tin về cô nàng Khiết Linh của anh cho mà coi.

-Nhưng bằng cách nào? Em làm như em là thánh không bằng!

-Phải, em không phải là thánh nhưng em nhắc cho anh nhớ em có quen một cái trung tâm tin tức của trường mình người đó là ai anh cũng biết mà mọi thông tin của mỗi học sinh đều biết hết, nhất là những người nổi trội như Khiết Linh.

-Ý em muốn nói tới Chiêu Dương cái con nhỏ nhiều chuyện đó hả.(Chiêu Dương: Hắt xì...,đứa này nói xấu mình vậy ta!)

-Phải! Anh yên tâm đi em không có ghen với Khiết Linh đâu mà anh lo sở dĩ em muốn điều tra cô ta là tại vì cuộc nói chuyện hôm nay đã làm cho em có một ấn tượng không tốt về cô nàng này rồi!

-Nè em không ghen với Khiết Linh không có nghĩa là anh không ghen với Quốc Minh đâu! Nói cho anh biết nguyên buổi tối hôm nay em với nó đã làm gì!!!

-Ừ thì đi ăn thưởng thức những món ăn ngon dưới ánh sáng lung linh của nến rồi cùng khiêu vũ với âm nhạc du dương và đặc biệt cả nhà hàng chỉ có hai người thôi. Sau đó thì tụi em đi xem cải lương.

-Hay quá ha giỏi quá ha nào là âm nhạc du dương, ánh sáng lung linh của nến rồi còn đi xem cải lương nữa! Mà tại sao nó biết em thích coi cải lương?

-Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hôm nay em đã có được chữ ký của thần tượng mình rồi còn được chụp hình chung nữa đó!

-Em muốn chọc cho anh tức chết phải không.

-Hihi, Thôi bye bye ngày mai gặp lại! Em vô nhà trước. Chúc anh ngủ ngon.

Phi tung tăng bước vào nhà để lại một mình anh ôm một bụng tức không biết làm gì đành lủi thủi về nhà. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro