Chap 13-Khi Phi Nổi Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau đi học, cũng như bình thường, Phi cũng được Long chở đi ăn sáng rồi mới đến trường, mọi chuyện diễn ra êm đẹp cho tới giờ ra về. Long với Phi định xuống sân chơi thì vừa bước ra khỏi lớp thì bị Minh chặn lại.

-Ê thằng kia, muốn kiếm chuyện hả.-Long bực bội.

-Kìa anh-Phi nhắc nhở Long, rồi quay qua hỏi Minh.-Minh tìm tụi này có chi không?

-Minh có chuyện muốn nói riêng với Phi có được không?!-câu nói vừa mang tính hỏi vừa mang tính yêu cầu.

-Chuyện gì mà phải nói riêng mới được!-Long thắc mắc.

-Chuyện này không cần mày quan tâm, à mà chị của tao nhờ nhắn với mày là lên lớp 11A2 chị ấy có chuyện muốn nói.

-Chị của Minh? Chị nào vậy?-Phi hỏi.

-Thì người hôm bữa, Khiết Linh đó!-Minh nhắc lại làm Phi nhớ đến điều gì đó.

-À thì ra là cô ta!- Phi quay qua nói với anh.-Anh đi gặp Khiết Linh đi chắc là cô ta có chuyện muốn nói với anh đó!

-Nếu như em đã nói vậy thì anh đi. Khi nào nói chuyện xong thì anh gọi cho em, nếu như em xong trước thì đợi anh dưới nhà xe.

-Minh có chuyện gì muốn nói với Phi hả?- Phi vừa nói vừa bước đi với Minh.

-Minh muốn Phi đi với Minh tới một nơi.

-Nơi nào?

-Sân thượng trường mình.

-Uhm...cũng được nhưng mà lên đó làm chi, bộ có chuyện không nói ở đây được hả mà phải leo lên đó lận.-Phi miệng thì nói nhưng chân vẫn bước từng bước lên những bậc thang dẫn lên sân thượng, với Phi của bình thường thì câu trả lời chắc chắn là không nhưng do hôm nay trời không có nắng nên cậu mới chịu đồng ý.

Leo một hồi cũng tới, trên sân thượng không một bóng người, thông thường tại những ngôi trường cấp ba đều tồn tại một câu chuyện ma quái. Nhưng trong ngôi trường này thì lại không như vậy, có lẽ là ngôi trường này trước đây là một phần của một nhà thờ nên trên sân thượng của trường có một bức tượng Đức mẹ rất lớn, hiện tại trên sân thượng chỉ có hai người.

-Rồi đó, lên tới đây rồi, Minh muốn nói gì nói đi.-sau khi tận hưởng không khí trong lành trên sân thượng Phi sực nhớ lại Minh , quay lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Minh đang nhìn mình chăm chú.-Minh...Minh...

-Hả....-tiếng gọi của cậu là cho Minh giật mình.

-Có chuyện gì thì Mình nói đi, chứ tự nhiên kéo Phi lên đây cho đã rồi không chịu nói gì hết.

-Ờ... ờ thì... Minh muốn nói là Phi có thể cho Minh một cơ hội được không?-Minh ấp úng.

-Cơ hội gì mới được chứ?

-Cơ hội để Minh theo đuổi Phi, được là bờ vai cho Phi tựa vào, được ở bên Phi mọi lúc mọi nơi, hay nói đúng hơn là được làm người yêu của em.

-Minh biết là không thể mà, thật sự thì Phi chỉ xem Minh như một người bạn thân hay cao hơn nữa chỉ là một người anh. Phi biết là Minh đã tốn công sức làm cho Phi vui, Phi cảm ơn chuyện ở nhà hàng hôm bữa, nhưng trong lòng Phi chỉ có Long thôi.-Phi không hề bất ngờ trước câu nói của Minh, bởi cậu đã biết tình cảm của Minh dành cho mình qua lời của cô đào hát hôm trước ở nhà hàng.

-Em không thể cho anh dù chỉ một cơ hội hay sao!

-Không thể, Minh thấy cái nhẫn này chứ, đối với người khác có thể là nó chỉ là một cái nhẫn bình thường nhưng đối với Phi nếu như mình đã đeo vào thì phải có trách nhiệm với nó, trừ khi là tự tay mình tháo nó ra còn không thì không có gì cắt đứt được.-Phi vừa xoay xoay chiếc nhẫn vừa nhìn vào mắt Minh.

-Được, nếu như em đã nói như vậy thì anh chấp nhận để em cho Long, nhưng anh muốn em đồng ý với anh hai điều.

-Điều gì Minh cứ nói nếu được Phi sẽ chấp nhận.

-Điều thứ nhất là nếu như em đã nói xem anh là một anh thì hãy đổi lại cách xưng hô, phải gọi bằng anh xưng em, đồng ý chứ.

-Được, vậy còn điều thứ 2 Minh... à mà anh nói luôn đi.-Phi vừa nói vừa bước gần tới Minh.

-Điều thứ 2 là anh đã đồng ý nhường em cho Long không có nghĩa là anh sẽ để yên cho hai người, anh muốn em đồng ý để anh theo đuổi em.

-Đồng ý!-lời Phi nói làm cho Minh ngạc nhiên.

-Sao em lại đồng ý nhanh vậy? Em có nghe rõ điều anh nói không vậy?

-Dĩ nhiên là nghe rõ, anh muốn en nhắc lại nguyên văn cũng được nữa, sở dĩ em đồng ý là bởi em tin vào bản thân mình, chuyện theo đuổi là của anh, còn đồng ý hay không lại là việc của em.

-Được nếu như em đã đồng ý, bây giờ mình có thể về.

Hai người thong thả bước xuống cầu thang, mỗi bước đi tạo nên một âm vang trong ngôi trường vắng người, hai người hai suy nghĩ hai tâm trạng. Quốc Minh thì suy nghĩ mọi cách để có thể chiếm cho bằng được Phi, còn Phi thì không biết Long đang làm gì trên lớp 11A2, với cái tính của con hồ ly tinh kia thì không biết chuyện gì có thể xảy ra.

-Chào chị Linh, chị nhắn em đến đây không biết có chuyện gì không?-Long lịch sự tuyệt đối với người ngồi trước mặc mình.

-À, Linh có chút đồ muốn gửi cho bác gái nên nhờ Long ghé qua lấy thôi. Mà đừng gọi bằng chị, gọi Khiết Linh được rồi.-Khiết Linh lấy trong hộc bàn ra một cái túi giấy.

-Làm phiền Linh quá nếu như không còn gì nữa thì Long về trước.

-Khoan, làm gì mà vội vậy, đó là quà của bác gái, còn đây là quà của Long nè, mở ra coi thử đi.-Linh lấy ra một món quà được gói bằng giấy màu bên trên in hình trái tim, người điên cũng biết đây là ý gì.

-Thôi để về nhà Long mở cũng được, làm phiền Linh quá.

-Có gì đâu mà phiền, mở ra đi mà, để Linh mở giúp Long nha.

-Ơ... ơ... cái này là...

-Áo thun đó Long thấy đẹp không, người có body như Long phải mặc áo ôm body như vầy mới đẹp chứ. Long mặc thử luôn đi, để Linh cầm mấy cái này ra ngoài cho, Long thay thoải mái đi không sao đâu.-Linh nói rồi giật lấy túi đồ mà Long đang cầm chạy ra ngoài trước khi đi cô ta còn kịp chụp lấy cái cặp anh để trên bàn gần đó.

Khiết Linh đi ra ngoài khóa cửa lại, để mặc cho Long một mình ở trong lớp, anh nghĩ chỉ còn cách thử mấy cái áo này cho cô ta coi xong rồi mới về được. Bên ngoài điện thoại Long để trong cặp rung lên, màn hình hiện lên chữ "Vk iu" , Linh thấy được biết là Phi gọi nên lập tức tắt máy. Phía bên kia, Phi thấy Long cúp máy nghĩ có chuyện không lành liền hỏi Minh lớp 11A2 nằm ở đâu lập tức phóng lên lầu 2. Lên tới cầu thang thì bị hai tên nhìn mặt khá là cô hồn, Phi nói

-Tôi muốn tìm người, hai tránh ra.-Phi kiềm chế cảm xúc.

-Tụi này có lệnh là phải đứng đây canh chừng không cho ai lên xuống hết.-một trong hai thằng đó nói.

-Lệnh của ai?-Minh đi theo Phi từ nãy giờ.

-Lệnh của chị Khiết Linh.

-Tao là em ruột của chị Linh, hai thằng bây tránh ra.

-Chị Linh có nói dù là em ruột của chị ấy cũng không cho lên.

-Bây giờ, một là cho tao qua, hai là hai thằng bây té từ đây té xuống, tin không.- Phi siết chặt nắm đấm.

-Nhào vô.-hai thằng kia thủ võ.

Phi bay vào đánh cho hai đứa nó mềm mình, Minh không muốn đánh nhưng khi thấy người mình yêu bị đánh lén nên kiếm chế không được đánh cho tên đó mặt mũi đầy máu. Trong khi đó, Khiết Linh lợi dụng lúc Long đang cởi đồ hé cửa chụp mấy tấm hình, rồi nhảy vào hỏi là Long mặc có vừa không để Linh giúp cho, Long phản kháng thì bị cô ta ôm lấy. Phi tới ngay lúc đó, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói.

-Tôi cứ tưởng thứ người như cô mắt có vấn đề thôi chứ ai ngờ thần kinh cũng có vấn đề, haizz đúng là gia môn bất hạnh.-Phi vừa nói vừa bước đến bên cạnh Long, cởi cái áo thun anh đang mặc ra đưa lại cái áo sơmi cho anh mặc vào.

-Mày làm gì đó, áo tao mua cho Long, đồ hiệu đó, thứ như mày làm gì được đụng vào.

-Đồ hiệu?! Roẹt-Phi nhìn cái áo, nhìn Khiết Linh rồi xé cái áo đang cầm trên tay.- đồ hiệu thì cũng tùy loại, loại của cô tặng không đáng làm đồ chùi chân.

-Mày...

-Tôi nói cho cô biết đừng tưởng là con gái thì gôi không đánh,-Phi chợt thấy tấm hình Khiết Linh chụp trên điện thoại vội vàng giật lấy- cái gì đây.

-Điện thoại của tao, mày làm gì vậy, trả đây.

-Quốc Minh, nếu như anh không muốn chị anh bị thương thì kéo cô ta ra khỏi tầm tay của em ngay lập tức.-Phi vừa nói vừa đưa tay mở khóa điện thoại nhưng đã bị khóa mật khẩu- mật khẩu là gì?

-Không nói!-Linh trợn mắt nhìn cậu.

-Được, cái này là do cô tự chuốc lấy.- Phi giơ điện thoại lên cao dùng lực lớn ném xuống đất, còn lấy chân đạp lên.

-Thằng chó, mày điên hả, mày có tiền đền không mà làm trò đó.

-Tôi nói cho cô biết, đừng để cô giống như cái điện thoại này, tan thành trăm mảnh.-cậu nhìn Linh rồi lạnh lùng bước ra khỏi lớp.

Suốt khoảng đường về, Long vẫn còn kinh ngạc trước nét mặt cũng như ánh mắt của Phi lúc nảy. Long tấp vào quán trà sữa hai người hay uống, Phi bước vào quán tìm một chỗ ngồi, quán hôm nay khá vắng, Long đi vào ngồi xuống sau khi gọi nước hai người nhìn nhau, Long lên tiếng trước.

-Hôm nay em rảnh mà đúng không?

-Phải, bữa nay ba em đi công tác với sếp, còn mẹ em thì đi trực nên hôm nay em ở nhà có một mình, với lại ngày mai chỉ có bài tập môn Sinh nên cũng không quá bận. Anh hỏi có chi không?

-À không, chỉ hỏi đơn giản vậy thôi. Mà em nói là hôm nay em ở nhà có một mình? Bộ em không sợ hả?

-Sợ? Mà sợ gì mới được chứ! Ý anh nói là người hay không phải người?-Phi nhận lấy ly nước từ tay nhân viên.

-Thì cả hai!

-Nếu nói không sợ thì là xạo, nhưng mà sợ thì sao chứ cũng đành vậy thôi!

-Nếu vậy thì tối nay anh qua nhà em ngủ nha!

-Khùng quá ông ơi, có nhà không ngủ đi qua nhà em ngủ làm gì?

-Thì ngủ để cho em đỡ sợ, rồi sẵn nhờ em chỉ anh bài tập môn Sinh luôn, cái đống bài tập đó đối với học sinh bồi dưỡng Sinh thì dễ nhưng mà với anh thì nhìn xong rồi đóng tập lại đi ngủ chứ anh không biết làm, cho anh qua ngủ nha....a-Long chu mỏ làm bộ dạng tội nghiệp để năn nỉ cậu.

-Ừ thỉ....cũng được, nhưng nhớ là đem đồ qua thay nha, rồi đem sẵn tập sách luôn mai đi học luôn.

-Yeahh.

-Anh còn gì muốn hỏi thì hỏi luôn đi.

-Sao em biết làm anh có chuyện muốn hỏi?

-Chắc chắn là có, bởi vì đã hai lần anh chứng kiến em hung dữ như lúc nãy, nếu như anh không có câu hỏi nào thì đúng lạ chuyện lạ.

-Nếu như em nói vậy thì đúng là anh có chuyện muốn hỏi. Thật sự thì em có tất cả bao nhiêu gương mặt mà anh chưa thấy?

-Hửm?-Phi nhíu mày khi nghe câu hỏi của anh.

-Nếu như tính cả gương mặt tức giận lúc nãy và vẻ mặt lạnh lùng lúc nói chuyện với người ngoài, thì tổng cộng anh chỉ mới thấy được 3 nét mặt của em tính luôn cả nét mặt lúc khóc của em.

-À, chuyện này ngay cả em cũng không biết nữa, mà nếu như anh nói vậy chẳng khác nào trách là khi ở bên anh em cũng không có biểu cảm gì hết chứ gì!

-Cái này là em nói chứ anh không có nói á nha.

-Vậy vẻ mặt này có tính không.

Phi nhắm mắt lại, bỉu môi, phồng hai má ra. Vẻ mặt này tức khắc làm Long muốn chảy máu mũi. Không khí chung quanh đột nhiên im lặng, Phi mở mắt ra thì thấy mặt anh đang tiến lại gần mình, cậu vội thục đầu lại.

-Anh làm gì vậy đang ở chỗ công cộng mà!

-Hì hì anh xin lỗi, tại nhìn em dễ thương quá.-câu nói của anh khiến Phi đỏ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro