Chap 19-Dòng Máu Tuần Lưu Trong Cơ Thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi cố dùng sức đạp vào bụng Minh một cái "Anh Minh em đồng ý để anh theo đuổi em là gì em muốn mối quan hệ của chúng ta tốt hơn, chứ không phải để anh làm những chuyện như thế này, em thật thất vọng về anh."Phi nói xong rồi chỉnh sửa lại quần áo bước ra ngoài.

-Bánh lên lâu rồi hả anh.-Phi tiến lại cười cười với anh như chưa có gì xảy ra.

-Mới lên hà. Sao lâu vậy em, bộ có chuyện gì hả, rồi thằng kia đâu?

-Đâu có gì đâu, còn Quốc Minh đâu thì sao em biết được.

-Chứ không phải nó đi theo em hả!?

-Anh này nói lạ hog, em vô toilet Quốc Minh vô trỏng làm gì?

-Ai biết được mấy người!

-Nè, kiếm chuyện nữa phải không!

-Tôi chỉ xuống dưới gọi thêm nước sẵn tiện lấy chút đồ cho Phi thôi.-Minh từ phía sau bước đến, để lên bàn một túi đồ.

-Cái gì vậy?-câu nói không chủ ngữ vị ngữ này của Phi cũng đủ để Minh biết chỉ mới là bắt đầu của những hậu quả lúc nãy.

-Thì em cứ mở ra đi.-Minh mỉm cười nhìn Phi nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng.

-Cái gì vậy?-Long vừa hỏi lấy túi đồ trên bàn mở ra. Bên trong là một hộp gỗ, mở hộp gỗ ra là một cây quạt nhỏ.-Quạt?

-Phải, là quạt trầm hương loại tốt.-Phi lập tức giật lấy chiếc hộp Long đang cầm.

-Là quạt trầm hương thượng hạng, em đã tìm mua lâu lắm rồi nhưng mà không có. Anh kiếm ở đâu vậy?-Nét mặt của Phi trở nên khác hẳn lúc nãy khi thấy được cây quạt mà tìm mua bấy lâu nay.

-Anh có một ông anh rất thích sưu tầm những món đồ như thế này, lần trước nghe em nói tìm lâu rồi nhưng không thấy, nên anh mới nhờ người anh này tìm thử.-Minh mỉm cười nhìn Phi vui vẻ cầm cây quạt.

-Nếu vậy thì em cảm ơn anh, sẵn tiện anh cho em gửi lời cảm ơn đến người anh đó của anh.-nhưng ngay lập tức cậu lấy lại nét lạnh lùng ban đầu, ngẩng mặt nói với Quốc Minh.

-Em có thêm sở thích sưu tầm quạt từ khi nào mà anh không biết vậy?-Long im lặng nhìn cậu vui vẻ từ nãy đến giờ mà lên tiếng.

-Không phải là sưu tầm, mà đây là một trong những loại quạt mà em thấy được trong muốn vở cải lương á, em muốn mua cây quạt này lâu rồi nhưng không thấy. Ngoài cây quạt này ra em còn muốn mua quạt lông công nữa đó. Nhưng mà....-Phi đột nhiên ngưng lại.

-Nhưng mà thế nào?-Long thấy cậu đột nhiên thu lại vẻ mặt hớn hở vội hỏi.

-Nhưng mà em không có chỗ để, em không thể đem về nhà được. Thế nào ba em cũng thấy, mà nếu như ba em thấy thì đừng hòng mà em bước xuống giường được trong mười ngày.

-Sao vậy?-Quốc Minh uống một ngụm nước rồi hỏi.

-Thì bị đánh chứ sao, có lẽ hai anh chưa thấy lúc ba em nổi giận đâu, đừng nói là mười ngày, một tháng chưa chắc em đã bước xuống giường được. Ta nói nha roi mây, nhà em có một cái hộp đựng roi mây, từ nhỏ đến giờ em chỉ mới nếm thử cái cây roi mây đó có một lần năm lớp 6 thôi. Lần đó em vì mê chơi nên đi học xong rồi không chịu về nhà, vừa về đến nhà đã bị ba đánh tới tấp, lần đó em đã phải nghỉ học nằm ở nhà suốt 3 ngày liền. Nếu như lần này để ba thấy em đem cây quạt lông công về nữa thế nào ba em cũng nói là đem ba cái đồ rác về nhà, đem mấy cái thứ này về để mày một mình trong phòng rồi mày múa hay làm cái gì, tao đẻ con trai chứ đâu có đẻ con gái đâu, sao mày giống đàn bà quá vậy.

-Sao ba em lại nói như vậy?

-Tại vì có một lần em đang tập vũ đạo trong phòng á, bất ngờ ba em vô thấy nên em mới bị la quá trời, cũng may là lúc đó tới giờ ba đi công tác nên em mới bị không đánh. Lần đó, đi công tác về, ba em lấy mấy cái hình cải lương, mấy cái món đồ cải lương trong phòng em, đem đi quăng với lại đốt hết.

-Mà vũ đạo là gì?-Long hỏi.

-Là những động tác múa, phất tay áo, này nọ, hay còn gọi là ra bộ. Trong cải lương đặc biệt là cải lương tuồng cổ, là những vở cải lương mặc đồ cổ trang mới có những động tác này. Có thể nói có hai bộ: bộ kép những động tác của nam, bộ đào động tác của nữ.-Minh trả lời câu hỏi của Long, nhưng mắt thì nhìn Phi đang ăn.

-Ừm, úng òi ó-Phi vừa ăn vừa nói. (Dịch: Ừm, đúng rồi đó)

-Vậy rồi em tính không mua cây quạt đó luôn hả?

-Chứ biết tính sao giờ. Mua về em cũng không có chỗ đễ, phòng em hết chỗ chứa rồi, nhưng mà nếu như đề ba em thấy được chuyện còn thảm hơn.

-Nếu em đã nói vậy thì anh nghe vậy.-Long nói.

Ba người ăn xong, ngồi nói chuyện một lát nữa mới về, sau khi thanh toán xong tiền bạc, Phi ra ngoài đợi hai người lấy xe. Phi đang đứng đợi lấy xe thì có hai người thanh niên bịt mặt chạy xe ô tô tới, cậu không kịp phản ứng thì bị người ngồi phía sau dùng dao đâm một phát vào bụng cậu. Phi không kịp la lên, rồi ngã xuống.

-PHI!-anh và Minh vội vàng chạy tới. Long lập tức gọi cấp cứu, còn Minh chỉ kịp nhìn thấy biển số xe của hai người đó.

-Phi à, em phải cố lên, xe cấp cứu sắp tới rồi.-Long đỡ cậu ngã vào lòng mình.

-Em phải cố lên, Phi à, em không được có mệnh hệ gì đó!-Minh thấy cậu chảy máu mỗi lúc một nhiều.

-Hai anh yên tâm đi, em không có chết đâu. Em....-Phi thấy hai người lo lắng cho mình, mặc dù rất đau nhưng vẫn cố gắng cười nói với hia người, nhưng chưa nói hết câu đã bất tỉnh.

-Phi...


Sau khi xe cấp cứu tới, Phi được đưa vào phòng cấp cứu, Minh với Long cũng vào theo. Long gọi điện cho bà Ngọc vào bệnh viện."Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân"

-Là tôi, tôi là mẹ của cháu.-bà Ngọc vừa vào đến đã nghe bác sĩ hỏi.

-Hiện tại bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp.

-Để tôi, tôi là mẹ của nó.

-Nhóm máu của bệnh nhân là nhóm máu A-, chỉ có thể nhận máu từ những nhóm A- hoặc O-. Nhưng hiện tại bệnh viện không đủ máu để cung cấp, xin hỏi người nhà có ai thuộc nhóm máu trên.

-Nếu vậy thì chỉ có ba nó mới có nhóm máu này.-bà Ngọc tuyệt vọng.-nhưng mà ba nó đang công tác ngoài Hà Nôi không thể về kịp.

-Tôi, tôi thuộc nhóm máu O-, để tôi hiến. Tôi vừa kiểm tra sức khỏe định kỳ, xách định là nhóm máu O-.-Long lên tiếng.

-Được nếu vậy thì cậu theo y tá làm thủ tục.

"Cô cảm ơn con nhiều"bà Ngọc nắm lấy tay cậu"Không sao đâu cô".Sau khi truyền máu xong, bác sĩ dặn anh ở lại bệnh viện để theo dõi bởi vì đã truyền một lượng máy lớn. Cậu gọi điện thoại báo cho mẹ mình_bà Mai, biết được vội vàng chạy vào bệnh viện.

-Có sao không con, sao lại nhập viện vậy?-bà Mai vừa vào phòng bệnh đã thấy con mình đang nằm trên giường.

-Có sao đâu mẹ, chỉ là truyền máu cho bạn con thôi.-Long thấy mẹ tới định ngồi dậy.

"Cốc...cốc...cốc..."mẹ của Phi tới thăm Long"Chào chị, chắc chị là mẹ của Long, tôi là mẹ của cháu Phi người mà Long nó truyền máu cho, tôi đến đây để cảm ơn Long"

-Chào chị, mời chị ngồi.-bà Mai đứng lên chào người phụ nữ vừa bước vào.

-Con chào cô-Long định ngồi dậy, bà Ngọc thấy thế vội vàng ngăn lại

-Con cứ nằm nghỉ đi, không cần ngồi dậy.

-Phi sao rồi cô?

-Phi nó phẫu thuật xong đang nằm ở phòng hồi sức, cháu Minh nói là để cho nó sắp xếp cho Phi nằm phòng riêng, cô từ chối nhưng mà nó ép cô nhận cho bằng được. Nên bây giờ Phi nó đang nằm ở bên cạnh phòng con đó.

-Vậy hả cô? Để con qua thăm Phi.-anh nghe tin cậu nằm sát phòng mình muốn đi qua thăm.

-Con cứ nằm nghỉ đi, Phi nó chưa tỉnh đâu. Cô tới đây là muốn cảm ơn con vì con đã chịu hiến máu cho nó.-bà Ngọc nắm chặt tay Long.

-Dạ không có gì đâu cô, dù gì thì con với Phi cũng là....cũng là bạn thân.-Long suýt để lộ chuyện của hai người.

-Thôi con nằm nghỉ đi cô đi trước.-bà Ngọc ra về.

-Mẹ ở lại với con nha.

-Được rồi mẹ, mẹ về nhà nghỉ, con không sao đâu, mẹ về xin phép cho con nghỉ học mấy bữa.

-Nếu vậy thì mẹ về.

-Dạ mẹ về cẩn thận.

Sau khi bà Mai rời khỏi, Long lập tức bước xuống giường, đi qua phòng bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro