Chap 29-Người Đi Trong Ngõ Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay vì chở cậu về nhà, thì Minh lại đưa cậu đến một bãi đất trống, ở đây gió thổi lồng lộng, trong gió có kèm theo một vài cây bồ công anh.

-Sao anh lại đưa em đến đây?-Phi nhìn Minh hỏi.

-Thì anh thấy dạo này không khí trong thành phố ô nhiễm nên anh chở em hít thở không khí trong lành thôi!

-Anh Minh ơi, đột nhiên em cảm thấy sợ quá.

-Sao lại sợ? Em sợ gì?

-Em sợ mất Long...-lời nói này như dao cứa vào tim Minh.-em sợ mình không còn là gì trong mắt Long nữa, em sợ cái cảm giác mà nhìn vào mắt người mình yêu không có mình bóng của mình mà là...

-Mà là gì? Là một hố sâu thăm thẳm à!

-Không! Nếu như là hố sâu thăm thẳm thì cũng không đáng sợ bằng nhìn vào mắt người mình yêu lại có hình bóng của người khác!-Phi dừng lại đột ngột.

-Sao em lại nói vậy? Không phải em với Long yêu nhau lắm hay sao?

-Nhưng sau khi nghe những điều về Thiên Di mà anh nói với em lúc trước, em cảm thấy mình không xứng đáng với Long.

-Ông trời ơi, ông lấy đi đâu Phi của con rồi.-Minh nhìn lên trời la lớn.

-Ý anh là gì?

-Ý anh là em không còn là Phi mà anh biết nữa. Phi mà anh biết là một cậu trai đối với người ngoài lạnh lùng, nhưng khi thân thiết rồi sẽ biết cậu ta rất lạc quan, rất tự tin và cũng không kém phần hung dữ.-Minh phì cười.

-Vậy còn Phi bây giờ?

-Đã mất đi sự tự tin rồi.-Phi cuối mặt suy nghĩ.

-Phi nè, em nhìn vào mắt anh đi.-Minh nâng cằm cậu lên.-Em thấy gì?

-Thấy em.

-Anh thì thấy người anh yêu.

Phi đưa tay vuốt ve gương mặt điển trai của Minh, Minh buông tay khỏi cằm cậu quay lưng bỏ đi. Phi nhìn theo bóng lưng kia, chợt nhận ra những lời mình nói lúc nãy không khác gì kim châm muối xác vào tim Minh. Trong nhất thời, cậu không biết phải làm gì, không biết nên đuổi theo giữ Minh lại hay để Minh ra đi, để Minh không phải vướng vào chuyện tình rối rắm này, không biết phải gọi cái thứ tình cảm của mình dành cho Minh là gì, vỗn dĩ lúc đầu cậu đối với Minh chỉ là có cảm tình nhưng đến nay cậu cũng không biết thứ cảm tình kia đã phát triển đến mức nào rồi. Phi quyết định quay đi, bước đến một bãi cỏ gần đó, nằm xuống, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại, thả cho tâm hồn mình bay theo gió. Rồi đột nhiên có mùi thuốc lá xộc vào mũi cậu, Phi lập tức mở mắt, thấy Minh đứng cạnh mình, đang nhả ra làn khói trắng, trên tay cầm điếu thuốc hút dang dở.

Sao vậy? Em không thích mùi thuốc sao?-Minh ngồi xuống cạnh cậu.

-Em không ghét thuốc lá! Chỉ là không thích người ta hút thuốc một cách không tự chủ thôi.-Phi giật lấy điếu thuốc trên tay Minh đưa lên miệng.

-Em biết hút thuốc?-Minh ngạc nhiên

-Em còn biết nhiều thứ nữa kìa!-Phi cười nói.-Mà lúc nãy anh đi đâu vậy?

-Anh ra xe lấy gói thuốc nè, trở lại không thấy em đâu.-Minh châm thêm một điếu thuốc.-Bộ em tưởng anh bỏ rơi em sao?

-Hừ...-Phi cười nhẹ.-Anh Minh, anh nghĩ sao về việc lúc nãy?

-Việc gì? Việc cô Thủy?

-Phải! Em không biết có nên nhận vai diễn này hay không, em không nghĩ mình đủ khả năng để làm việc này!

-Cô Thủy là người trong nghề nếu như cô ấy nói em có thể làm được thì có nghĩa là em làm được. Còn anh sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của em.

Không gian lại lần nữa chìm vào im lặng, ngồi với Minh thêm một lát, Phi đi bộ về nhà, đáng lý Minh không cho nhưng vì nơi này cũng không quá xa nhà Phi, phần vì cậu cương quyết đòi về nhà một mình. Mặt trời đã lặn, hôm nay lại không trăng, cậu một mình về nhà, không biết vì điều gì mà Phi lại đi ngõ tắt về nhà, có lẽ là có nhiều thứ để suy nghĩ nên cậu không hay biết mình đang bị theo dõi.

-Ê thằng kia...-một gã đàn ông chặn đường Phi.

-Ông muốn gì?

-Mày là Khánh Phi?-Phi thông qua đèn đường mà nhìn, có thể thấy ông ta là một tay giang hồ, với chi chít những hình xăm trên hai cánh tay, cùng với những vết sẹo trên mặt.

-Phải. Ông là ai?

-Mày không cần biết tao là ai, chỉ cần biết hôm nay là ngày chết của mày.-ông ta lao đến tung một cú đấm may thay cậu né kịp.

Không để Phi nói thêm câu nào, ông ta tiếp tục đánh đấm liên tiếp, chưa lúc nào cậu thấy học võ có ích như lúc này. Ông ta liên tục đánh, còn Phi thì liên tục đỡ nhưng đỡ mãi cũng mệt, cậu bị một dọng ngã lăn ra đất. Ông ta nhân cơ hội đạp thêm cho Phi mấy đạp, nhưng vừa giơ chân lên bị Phi đá vào hạ bộ, cậu chụp được một khúc cây gần đó, đánh tên kia tối tăm trời đất, rồi vội vàng bỏ chạy về nhà.

-Mới về hả con?-bà Ngọc nghe tiếng mở cửa.-Bị sao vậy? Sao máu me tùm lum vậy?

-Dạ...lúc nãy con gặp ăn cướp, đánh nhau nên mới chảy chút máu thôi mà.-bà Ngọc vội lấy bông băng thuốc đỏ.

-Nó muốn gì thì đưa cho nó đi, đánh nhau làm gì, cho chảy máu vậy không biết.-bà Ngọc xức thuốc đỏ cho con, nhìn Phi mà xót xa.

-Có gì đâu mẹ, dù sao cũng qua rồi, à mà mẹ ơi con được mời đóng phim đó.-Phi mở cặp lấy đưa cho bà Ngọc quyển kịch bản.-Con muốn hỏi mẹ là con có nên nhận lời hay không?

-Cái này thì tùy con, mẹ chỉ cần con đảm bảo được việc học và việc riêng của con thôi.

-Mẹ không muốn hỏi con về nội dung phim sao?

-Nếu như con chịu đem kịch bản về nhà tham khảo thì chắc chắn thì con đã xem qua kịch bản rồi và đây phải là một bộ phim hay.-bà Ngọc xoa đầu con mình.-Thôi, lên thay đồ rồi xuống ăn cơm, sẵn ghé qua phòng ba mẹ gọi ba xuống ăn cơm.

-Dạ.

Phi lên phòng, thay đồ rồi xuống nhà ăn cơm, ăn xong Phi gọi đt cho cô Thủy, hỏi về chuyện phim, cô Thủy nói là phim sẽ bấm máy vào khoảng tháng 5 tháng 6, tức là thời gian nghỉ hè, nên sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập của cậu, phim sẽ có một số cảnh quay ở miền Tây và vài cảnh ở biển. Sau khi nghe được những điều cô Thủy nói Phi quyết định sẽ nhận vai diễn này. Nhìn đồng hồ thấy cũng còn sớm, nên lấy đt nhắn tin với anh, tin nhắn đầu tiên vừa được gửi đi, Long lập tức gọi đến.

-Anh đang làm gì vậy? Sao vừa nhận được tin nhắn của em là gọi liền vậy?

-Thì anh nhớ em mà không dám gọi, sợ em bận, nên vừa thấy tin nhắn em gửi anh mới gọi liền đó chứ.

-Xạo quá ông ơi, đang làm gì đó?

-Anh đang ở trên sân thượng nhìn qua nhà em nè.

-Thiệt hong, để em ra ban công nhìn thử coi thấy anh không.-Phi đi ra ban công phòng mình nhìn về phía nhà anh.-Ý em thấy anh nè, anh thấy em hong?

-Thấy rồi, đừng có nhoi nữa anh thấy rồi không có cần phải nhảy tưng tưng vậy đâu.

-Thì tại em sợ anh không thấy chứ bộ. Mà anh nè em mới được người ta mời đi đóng phim đó!-Phi hào hứng kể lại với Long nghe chuyện hồi chiều.

-Vậy rồi em có nhận vai diễn đó không?

-Em đã nhận rồi nhưng mà lúc nãy em có hỏi nhà sản xuất, cô ấy nói là có mấy cảnh quay ở miền tây á, mới nghe thì em cũng ham nhưng mà suy nghĩ thì mới thấy cũng hơi lo, bị gì đó giờ em có đi xuống đó bao giờ đâu.

-Miền tây hả? Mà tỉnh nào?

-Hình như là Vĩnh Long thì phải.

-Vĩnh Long hả? Quê mẹ anh ở dưới đó, để coi có gì thì anh xin mẹ về dưới với em luôn.

-Thiệt hả, vậy thì tốt quá, hihi.

-Thôi ngủ đi, mai còn đi học, mà nè, mai lớp mình học bơi nhớ đem theo đồ luôn đó nha.

-Anh hong nhắc là em quên luôn đó, thôi em đi soạn đồ, mà anh biết lớp mình học chung với lớp nào hong?-vì đây là môn thể dục tự chọn, nên học sinh trong lớp có thể đăng kí một môn mà mình thích chứ không bắt buộc học theo số đông. Lớp của Phi thì số học sinh đăng kí môn bơi chiếm gần nửa lớp nên sẽ ghép thêm một số học sinh của lớp khác vào học chung.

-Anh cũng không nhớ nữa, mà có gì thì mai vô lớp hỏi Chiêu Dương.

-Ờ, bye, yêu anh.

-Bye, yêu em.

Phi cúp máy, đi chuẩn bị đồ bơi, hoàn thành mọi thứ cậu tắt đèn đi ngủ. Trong giấc ngủ cậu mơ thấy mình có được mọi thứ có được một sự nghiệp thành công, được sống hạnh phúc bên cạnh Long, được sự đồng ý của ba mẹ, và nhiều nhiều nữa... Những điều tốt đẹp nhất. Nhưng người ta thường nói giấc mơ là trái ngược với hiện thực, liệu điều đó có đúng trong trường hợp của Phi hay không. Rồi thời gian sẽ trả lời tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro