Chap 28-Cơn Ác Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Phi giật mình tỉnh dậy, thấy anh nằm cạnh mình, cậu nhìn anh, gương mặt không biết đã làm bao nhiêu người mê đắm, đang nhìn thì đột nhiên người anh mở mắt ra.

-Sao? Ngắm anh đủ chưa?

-Anh dậy từ lúc nào?-hai người vẫn nằm như thế, mặt đối mặt.

-Trước em khoảng 5 phút.

-Còn sớm mà sao anh không ngủ thêm.-Phi mở đt lên để xem giờ.

-Anh ngủ không được!-Long lấy tay mình gối đầu cho cậu.-Anh có chuyện muốn hỏi em?

-Em hỏi anh trước! Tại sao anh lại có thứ thuốc kia!

Chuyện đó thì phải nhắc tới sáng qua, lúc anh đi mua đồ cho mẹ đó, lúc trên đường về anh thấy một cô bé gái, bị một đám người dụ dỗ, anh thấy đám người đó đưa cho cô bé một món đồ, lúc đó anh nghĩ đó ma túy nên mới đuổi đám người kia đi cứu cô nhóc đó thôi. Lúc mở ra thì anh thấy không phải ma túy, anh nghĩ nếu không phải là ma túy thì chỉ có thể là thuốc kích thích thôi.

-Sao anh nghĩ đó là thuốc kích thích mà không phải là gì khác?

-Chứ em nghĩ coi, một đám người bu quanh một cô bé không lẽ chỉ để đưa một cục kẹo thường thôi sao! Tụi nó muốn cho cô nhóc ăn phải thứ đó để chúng có thể dễ dàng ra tay thôi.

-Nếu như anh đã biết là thuốc kích thích sao không bỏ đi mà cất vào túi áo khoác làm gì?

-Anh chỉ tính đem về đưa cho em xem, để em biết mà đề phòng thôi. Chứ đâu có ngờ em thấy kẹo là bỏ vô miệng ăn liền đâu!

-Anh còn nói nữa nếu như không phải tại anh giữ mấy thứ đó trong người, thì em đâu có phải như hôm qua đâu!-Phi cắn anh.

-Aida... đau, nhưng mà công nhận thuốc đó có công dụng mạnh thiệt.-Long cười.

-Anh còn nói nữa, nhắc lại em còn thấy eo mình đau muốn chết đây nè. Mà anh muốn hỏi em chuyện gì vậy?

-Anh muốn hỏi em Thanh Băng là ai?

-Sao anh biết Thanh Băng?-Phi ngồi bật dậy nhìn anh đầy ngạc nhiên.

-Lúc tối anh có đi ngang qua phòng ba mẹ em nghe mẹ em nhắc đến tên Thanh Băng, và ý định của mẹ em là muốn chọn người con gái này làm con dâu.-trái ngược với cậu, Long vẫn bình thản.

-Thì em biết chuyện đó!-Phi quay mặt đi không nhìn anh nữa.

-Vậy thì sao em không nói cho anh biết?

-..... -Phi không trả lời.

-Anh hỏi em sao không nói cho anh biết.-Long ngồi dậy, ra sức lay người cậu.

-Bởi vì em sợ... anh có nghe nói cái chết không đáng sợ, mà quá trình chờ đợi cái chết mới đáng sợ không, em chính là đang nếm trải cảm giác đó, lúc gặp Thanh Băng và thấy mẹ em nói chuyện thân thiết với cô bé đó em đã biết được những suy nghĩ của mẹ, em không biết là chúng ta có đủ kiên cường để vượt qua mọi thử thách hay không.-giọng Phi run lên, phát âm từng chữ một cách nặng nề.

-Sao em lại nói vậy? Chúng ta có thể vượt qua tất cả kia mà! Anh đã hứa bảo vệ em là anh sẽ bảo vệ em đến hết cuộc đời của mình.

-Anh biết đêm qua em mơ thấy gì không?-Phi bước xuống giường đi đến bên cửa sổ.- Em trải cơn ác mộng đầy hãi hùng kinh khiếp, ở đó thiện ác trộn nhau, quỷ dữ thiên thần đổi chỗ, nơi có khu rừng xưa hoang tàn cổ mộ, âm thanh rủa nguyền tiếng chó sói nhai xương, sỏi đá u buồn, cây cỏ thê lương, khe suối nóng ran, nước nguồn khô cạn, tất cả từ trong em cơn bàng hoàng mê tỉnh, chiến đấu với tử thần mang thú tính bản năng. Chung quanh em như một vùng đất chết, đột nhiên em nhìn thấy một tia sáng xanh mang lại cho em niềm hy vọng, em đuổi theo tia sáng đó, đuổi một hồi thì tia sáng kia biến mất nhìn lại thì thấy mình đang rơi xuống vực sâu vô định, càng rơi càng sâu dường như nơi này không có đáy, rồi đột nhiên đất trời trắng xóa, em thấy mình ta biến vào hư không.

-Em ngốc quá dù sao nó chỉ là giấc mơ thôi! Đừng nghĩ nhiều làm gì!-Long bước đến bên cậu.

-Vậy nghĩ thế nào về Thiên Di? Chuyện cô ấy sẽ về nước? Và cả chuyện gia đình anh sẽ làm đám cưới cho hai người. Anh nghĩ sao?

-Sao em biết? Chiêu Dương nói cho em biết à?

-Không phải trên đời này chỉ có Chiêu Dương mới có thể cung cấp cho chúng ta thông tin của người khác. Chiêu Dương chỉ là người cung cấp thông tin nhanh nhất cho chúng ta mà thôi, với lại em đã hỏi nó rồi, nhưng nó không nói, thiếu điều em lấy xà beng cạy miệng nó nữa thôi.

-Vậy ai cho em biết chuyện đó?

-Chuyện đó anh không cần biết! Anh chỉ cần nói cho em biết suy nghĩ của em về Thiên Di.-Phi quay đầu lại nhìn vào mắt anh.

-Thì đúng là anh có tình cảm với Thiên Di nhưng đó là trước đây trước khi gặp em kìa, vả lại đó chỉ là chuyện của hai bên gia đình sắp đặt mà thôi.

-Vậy em hỏi anh em sẽ trả lời như thế nào với Thiên Di nếu cô ấy nói em là người thứ ba, là kẻ đến sau, giành giật tình cảm của cô ấy trong lúc cô ấy không có mặt ở đây?-Phi nhướng mày nhìn anh.

-Vốn dĩ là em không phải là kẻ thứ ba, em không giành giật tình cảm với ai cả, em yêu anh và anh cũng yêu em, đó mới là điều quan trọng, anh đối với Thiên Di chỉ là chuyện tình nghĩa của hai gia đình.

-Phi à, dậy đi nhà thờ kìa con.-bà Ngọc bên ngoài nói vọng vào.

-Dạ... con xuống liền.-Phi nói với anh-Có câu này của anh em yên tâm rồi, nhưng phía trước còn nhiều trở ngại anh có chịu cùng em vượt qua không?

-Dù có bao nhiêu chông gai thử thách đi nữa-Long nắm lấy tay Phi-anh cũng sẽ cùng em vượt qua.

Phi thay đồ, xuống đi nhà thờ với ông Khánh, còn Long thì sau khi Phi đi anh cũng về nhà mình. Chiều nay, Phi đi học thêm Hóa với Quốc Minh, đang ngồi trong lớp, cậu với Minh đang ngồi nghe cô giảng bài, thì cô gọi

-Nghi, Minh Nghi, ngồi nghe giảng nè, thả hồn đi đâu vậy?!-cô giáo này rất dễ tính và dễ thương, từ lúc học tới giờ cậu chưa bao giờ nghe cô la học sinh nào cả.

-Nó đang say nắng người ta đó cô.-Một bạn nam trong lớp nói.

-Ai? Đang say nắng ai vậy Nghi?-cô nhìn Nghi rồi sang bạn nam mới nói, thấy bạn nam đó hướng ánh mắt về phía Minh.

-Nó đang say Quốc Minh đó cô!-câu nói đó làm cho cậu quay đầu lại nhìn Minh Nghi thấy Nghi đang đỏ mặt rồi quay sang nói với Minh.

-Nè, nhìn Nghi cũng được chứ bộ, hay là anh cho người ta cơ hội đi.

-Nếu như Nghi đang say nắng Minh thì đành làm Nghi thất vọng rồi, vì Minh đang thích và theo đuổi một người mà người ta vẫn chưa đồng ý nên mong Nghi hiểu cho Minh.-Quốc Minh đột nhiên đứng lên lớn tiếng nói cho cả lớp biết.

-Minh...Minh đang thích ai vậy? Được người như Minh theo đuổi mà lại không đồng ý!-một bạn nữ ngồi cạnh Nghi nói.

-Thôi...thôi lớp tập trung nghe giảng bài tiếp nè.-cô thấy tình hình căng thẳng nên tìm cách giải quyết.

-Người mà Minh đang theo đuổi và vẫn chưa đồng ý là Phi đó.-ánh mắt của cả lớp đổ dồn về hướng Phi.

-Ngồi xuống học tiếp nè Minh.-nghe cô nói Phi lập tức kéo Minh ngồi xuống.

Không biết là do Phi tự hù mình hay là thật nhưng suốt buổi học hôm đó cậu luôn cảm thấy có những ánh mắt hướng phía mình và luôn có những tiếng xầm xì mà cậu là mục tiêu của những lời chỉ trích. Học xong, Phi đi với Minh đến chỗ người ta casting, trong lúc chờ đến lượt, cậu hỏi Minh.

-Sao lúc nãy anh lại nói thế với cả lớp?-cậu nhìn Minh.

-Thì có sao anh nói vậy thôi, thực sự thì anh thích em, anh đang theo đuổi em và em vẫn chưa đồng ý anh, anh đâu có nói sai gì đâu.

-Anh...-Phi không biết phải nói gì.-Em thấy Nghi cũng đẹp, cũng dễ thương lắm mà, sao anh không chọn Nghi đi?

-Bởi vì người anh thích là em.-Minh nói nhỏ vào tai Phi.

Suốt buổi đó cậu không nói thêm gì với Minh, cho đến lúc vào thử vai, họ yêu cầu cậu nhập vai một đứa trẻ mù đi sống cùng mẹ, rồi một ngày người mẹ này bỏ con để đi lấy chồng. Không biết vì sao nhưng khi vừa nhận được yêu cầu Phi lập tức trờ thành một người khác.

-Mẹ.... mẹ ơi...-rồi Phi òa khóc.-sao mẹ bỏ con, mẹ nói mẹ thương con nhất mà, sao mẹ lại bỏ con đi.

Phi hoàn thành yêu cầu của đạo diễn, họ nói là Phi về có gì sẽ thông báo. Lúc đang chuẩn bị ra về thì có người chạy lại nói với cậu.

-Cậu kia, chị Thủy của chúng tôi muốn gặp cậu, mời cậu đi theo tôi.-một người thanh niên đang nói với cậu.

-Ờ ờ. Anh Minh đi với em, lẹ lên, khoan lấy xe đã.-Phi kéo tay Minh.

Hai người đi theo người thanh niên kia, đến một căn phòng cũng khá sang trọng, có một người phụ nữ ăn mặc quý phái, đang ngồi uống nước.

-Chị Thủy, người chị muốn gặp đã tới.-người kia nói một cách kính trọng.

-Cậu ra ngoài đi có gì cần tôi sẽ gọi. Khánh Phi phải không? Mời cậu ngồi. Còn người này...-cô Thủy mời Phi ngồi đối diện mình.

-Anh ấy đi chung với tôi, mong cô có thể để anh ấy ở lại cùng tôi.

-Cũng được. Tôi chào cậu, tự giới thiệu, tôi tên Thủy, nhà sản xuất phim.-cô Thủy bắt tay cậu.

-Tôi tên Phi.

-Tôi biết, cậu là Huỳnh Khánh Phi, lúc nãy tôi có xem phần diễn thử của cậu, và đó cũng là nguyên nhân tôi muốn gặp cậu.

-Ý của cô là?-Phi thắc mắc.

-Gọi tôi bằng chị. Trước hết tôi muốn hỏi cậu có học qua lớp diễn xuất nào hay chưa?

-Chưa.

-Vậy tại sao cậu có thể đạt được cảm xúc như lúc nãy?

-Tôi chỉ đặt mình vào nhân vật, nên tôi cảm được cái đau của cậu bé mù bị mẹ bỏ rơi, nên nước mắt tự động chảy thế thôi. Hoặc cũng có lẽ tôi coi cải lương nhiều nên bắt chước cách diễn của các nghệ sĩ thôi.-Phi cười.

-Cậu nghĩ thế nào về tình trạng cải lương hiện nay? Một số người nói nó đang chết dần? Cậu nghĩ sao về câu nói đó?

-Tôi không phủ nhận câu nói đó, đúng là nó ngày càng đi xuống, nhưng tôi khẳng định nó không chết, nó sẽ vẫn âm thầm tồn tại, giống như lớp than hồng âm ĩ cháy dưới tàn tro.

-Vậy cậu nghĩ như thế nào về vấn đề này?-cô Thủy đưa cho cậu một cái bìa xanh.

-Bản hợp đồng này là sao?-Minh nhìn Phi rồi nhìn cô Thủy.

-Tôi chọn Phi vào một vai trong một bộ phim sắp tới do công ty của tôi sản xuất.

-Sao chị lại chọn tôi?

-Thông qua việc diễn xuất của cậu lúc nãy và cuộc nói chuyện vừa rồi.

-Chị có thể cho tôi xem thử kịch bản.

-Đây.-cô Thủy đưa cho Phi kịch bản.-Phim nói về cuộc đời một đứa bé, mồ côi cha, sống với mẹ, là một cô đào hát nổi tiếng. Cậu bé này thần tượng mẹ mình, muốn được đứng trên sân khấu, đứng trước khán giả, đứng dưới ánh đèn sàn diễn. Nhưng cậu bé này mắc bệnh HIV, ao ước được hát cùng mẹ mình, và lần đầu cậu được hát trên sân khấu cùng mẹ cũng là lúc cậu chết, màn nhung vừa khép lại cậu ngã xuống.

-Tôi muốn hỏi cao trào của phim nằm ở đoạn nào?

-Chính là lúc kéo màn, trong suốt quá trình cậu bé hát cùng mẹ mình, dù cơn đau đang dằn xé cơ thể nhưng cậu vẫn trụ vững đến lúc khép màn. Thế nào? Cậu chịu nhận vai diễn này chứ?

-Thế tôi đóng vai gì trong phim này?

-Thì là vai chính!

-Sao chị nghĩ tôi đủ khả năng đảm nhận vai diễn này, tôi nghĩ mình chỉ xứng đáng vai quần chúng, hoặc cùng lắm là vai phụ thôi chứ!

-Nếu thế thì tôi đã chẳng tốn công mời cậu đến đây làm gì. Tôi tin cậu đủ khả năng.

-Tôi có thời gian suy nghĩ chứ?

-Dĩ nhiên, cậu cứ cầm kịch bản về nhà tham khảo, đây là sđt của tôi, nếu như có gì thắc mắc cứ liên hệ với tôi.

-Chào chị, chúng tôi về.

-Cậu Trí, tiễn khách.

Phi và Minh ra về, suốt đoạn đường về Phi không nói lời nào, có lẽ là suy nghĩ về vấn đề đó. Còn Minh cũng không nói gì, dường như Minh nhớ đến điều gì đó, và điều này đã khiến Minh phải trăn trở nhiều đêm.   

T/g: Mình muốn hỏi là các bạn có thấy truyện của mình diễn biến chậm quá không, nếu chậm quá thì cứ bình luận để mình sửa, để mình đẩy nhanh tiết tấu. Còn nữa, nếu như có xuất hiện thêm nhân vật nào mới thì mình sẽ cập nhật ở phần giới thiệu nhân vật nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro