Chap 27-Một Thuở Yêu Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi miễn cưỡng dẫn Thanh Băng lên phòng, cô bé này cứ nghịch ngợm, phá đủ thứ trong phòng Phi.

-Thanh Băng nè, em lại đây ngồi cho anh nói chuyện chút coi.-Phi kéo ghế cho Băng ngồi.

-Hửm anh Phi muốn hỏi em chuyện gì?-Băng ngồi trên ghế nhưng vẫn lắc lư người.

-Năm nay em học lớp rồi?

-Em đang học lớp 9,năm nay em sẽ thi chuyển cấp, em muốn thi vô trường của anh đang học á.

-Sao lại thi vô trường anh đang học?

-Thì tại vì người ta muốn học chung với anh chứ bộ! Bộ anh hong nhớ anh hứa gì với em hay sao?-Băng đỏ mặt thẹn thùng.

-Anh hứa...anh hứa chuyện gì?

-Anh hứa là sau này lớn lên....anh ... anh sẽ để em làm vợ anh đó.

-Chuyện... chuyện này... anh... anh....-Phi không biết phải nói gì.

-Dù anh quên cũng không sao, em sẽ làm cho anh nhớ từ từ, năm sau em sẽ học chung trường với anh mà, còn bây giờ thì xin phép anh em xuống dưới với ba.-trước khi về Băng còn hôn lên má Phi một cái, làm cho cậu không kịp phản ứng.

Phi ngồi trong phòng, cứ đơ người ra, cậu suy nghĩ là mình đã nói gì với Băng, không biết là mình đã hứa với Thanh Băng những gì, nhưng mà trong tâm trí cậu hình như có một khoảng thời gian Phi cũng đã từng thích Băng. Đột nhiên có điện thoại gọi đến, kéo Phi ra khỏi những suy nghĩ của mình, là Quốc Minh gọi.

-Alo, anh Minh hả? Gọi em có chi hong?

-Phi hả, anh muốn là chiều mai em có rảnh không? Anh tính nhờ em chút chuyện!

-Có chuyện gì anh nói đi, để xem em có giúp anh được không.

-Chuyện là anh có đứa bạn, nó nói ngày mai gần trường mình có đoàn phim, người ta casting một bộ phim, anh tính rủ em ngày mai học xong rồi mình đi cast thử.

-Đó giờ em có biết mấy vụ này đâu mà casting!

-Thì cứ đi thử đi, được thì mừng còn không thì thôi!

-Cũng... cũng được.-Phi ngập ngừng.

-Vậy nha! Ngày mai học xong anh chở em đi.

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng của bà Ngọc gọi cậu xuống nhà " Thôi không nói với anh nữa, mẹ em gọi, có gì mai nói tiếp, bye" Phi đi xuống nhà thì thấy ông Khánh đang tiễn khách ra tới cửa, còn mẹ mình thì đang đứng nói chuyện với Thanh Băng.

-Phi xuống tiễn Băng về nè!- bà Ngọc thấy cậu vừa xuống liền bị mẹ mình chụp lấy.

-Ờ... ơ...-Phi nhìn mặt Thanh Băng không biết phải nói gì.

Bà Ngọc một bên nắm tay Thanh Băng, một bên nắm tay cậu, lôi ra cửa, Phi như bị ai khóa miệng, không nói lời nào, chỉ biết cuối đầu chào Thanh Băng và ba của cô nàng ra về. Đến lúc hai người đã khuất bóng, ông Khánh đi vào nhà, Phi định đi lên phòng thì bị bà Ngọc kéo lại.

-Con thấy con bé đó thế nào?

-Mẹ... mẹ hỏi con như vậy là có ý gì đây?!

-Thì con cứ trả lời câu hỏi của mẹ trước đi!

-Ờ thì...cũng dễ thương, đáng yêu...chỉ có điều trẻ con quá.

-Thì con bé nó mới có lớp 9 mà từ từ rồi sẽ thay đổi, cũng như con thôi từ lớp 9 lên lớp 10 thay đổi rất nhiều đó thôi, phải không hả heo!- trước khi giảm cân bà Ngọc cứ gọi cậu là heo, vốn dĩ thì bạn bè lúc trước cũng gọi Phi như thế, cậu cũng không có phản đối, chỉ là sau khi lên cấp 3 không quen biết nên mọi người cũng không còn gọi Phi với cái biệt danh này nữa.

-Nhưng mà tại sao mẹ cứ hỏi về Thanh Băng hoài vậy?

-Thì mẹ thấy con với bé nó cũng hợp nhau lắm mà!

-Lúc nào? Con còn không nhớ là hai đứa đã từng biết nhau nữa là.

-Thì từ từ con cũng nhớ lại thôi, hồi đó hai đứa thân nhau lắm mà, mẹ còn nhớ là con đã từng nói với mẹ sau này con phải cưới nó làm vợ. Lúc đó mẹ nghĩ chỉ nói chơi, chứ đâu có nghĩ là Thanh Băng nó còn nhớ, hồi nãy nó nói với mẹ là sau này nó sẽ học chung trường với con để có thể gần gũi với con hơn.

-Mẹ...con mẹ mới có 15, 16 tuổi hà mà mẹ tính chi mấy chuyện đó sớm vậy! Với lại chưa chắc là con bé có thể vào học chung trường với con.

-Mẹ nhắc cho con nhớ là con bé nó luôn nhớ con đó. Không chừng sau này mẹ gọi nó bằng con dâu đó.

-Mẹ.....-không để cho Phi kịp nói thêm gì nữa bà Ngọc bỏ đi vào nhà.

Phi khó chịu bước lên phòng, " Phi à có điện thoại nè", cậu để quên điện thoại dưới phòng khách. Cậu trở xuống dưới, cầm điện thoại trở ngược lên phòng, đi đi lại lại, chỉ có một đoạn đường từ phòng của mình xuống phòng khách nhưng có lẽ vì tâm trạng không tốt, nên Phi cảm thấy là cả một khoảng đường dài.

-Alo, ai đó?

-Alo, anh Phi hả, em nè, Thanh Băng nè!-Phi ngạc nhiên khi cô nhóc này có sđt của mình.

-À, nhưng mà sao em có số anh?

-Lúc nãy, mẹ anh có cho em sđt của anh.

-À, thì ra là vậy-Phi trong lòng thầm trách mẹ mình.-Mà em gọi anh có chi không?

-Em chỉ là muốn nói chuyện với anh chút thôi, anh có rảnh không?

-Nếu vậy thì phải để em thất vọng rồi, anh đang học bài, có gì anh gọi lại cho em sau ha.

-Nếu vậy thì em gọi lại cho anh sau!-giọng Thanh Băng nghe buồn hẳn khi Phi nói câu đó.

Đối với một người lịch sự như cậu thì bình thường chắc chắc sẽ không có tình trạng này xảy ra, nhưng hiện tại tâm trạng Phi không được tốt, một phần cũng vì cô bé này. Cộng thêm việc cần phải tránh hậu quả về sau, nên Phi đành phải trở thành người thô lỗ. Điện thoại lại rung lên, Phi không thèm nhìn số liền nhấc máy nói.

-Anh thật sự không rảnh, nếu không có gì quan trọng anh sẽ gọi cho em sau!

-Ngay cả anh mà em cũng không muốn nói chuyện sao? Vậy thì thôi!-giọng nói của Long làm Phi ngạc nhiên, ngó lại điện thoại mới thấy là số của anh.

-Thôi mà, em xin lỗi, chỉ là em tưởng anh là người khác mà thôi!-Phi hạ giọng xin lỗi.

-Thôi đi, nếu như em không muốn nói chuyện với anh thì thôi, anh cúp máy.-Long cúp điện thoại, khiến cho Phi muốn nói thêm một câu xin lỗi cũng không được.-Anh có giận thì giận luôn đi. Đồ đáng ghét.-Phi nói với cái điên thoại, rồi mở lên tuồng cải lương, nằm úp mặt xuống giường.

Nằm một hồi cậu dần chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ, cậu thấy mình đứng trên sân khấu, mặc một bộ y phục cổ trang, nhưng cậu không xuất hiện với hình dáng là nam, mà là nữ, theo như Phi biết thì cậu đang đóng một nữ nhân, nữ nhân này xem Võ Tắc Thiên là thần tượng, cô ta muốn từ ngôi hoàng hậu trở thành nữ hoàng đế thứ hai trong lịch sử. Muốn độc chiếm ngai vàng, thống trị thiên hạ nhưng đến lúc mọi thứ sắp thành thì kế hoạch thất bại, bị xử án tam bang, thắt cổ đến chết. Đang trong lúc cao trào, thì "Cốc...cốc...cốc..." tiếng gõ cửa kéo cậu từ trong mơ trở về với thực tại.

-Vô đi...-Phi vẫn úp mặt xuống giường.

-...-có tiếng mở cửa, bước vào phòng, nhưng lại không hề có tiếng nói.

-Ai vậy?-không ai lên tiếng khiến cho Phi tò mò ngồi dậy.-Sao anh lại đến đây?

-Thì anh nhớ em nên anh mới đến không được hả? Còn em nữa mở cải lương thì mở vừa đủ nghe thôi làm cái gì mà mở lớn quá vậy!

-Ờ... em quen vậy rồi.-cậu nhìn vào điện thoại thì ra là "xử án Phi Giao" hèn gì mình mơ như vậy cũng phải- Mà em hỏi anh sao anh lại qua đây?

-Em đợi chút đi sẽ có câu trả lời cho em biết.-Long vừa dứt câu thì bà Ngọc đi vào.

-Phi à, bữa nay cho Long ngủ chung với con một bữa nha, cô Mai mới gọi cho mẹ, xin cho Long qua ngủ với con đêm nay, bị vì cổ bận công chuyện đột xuất mà không an tâm khi để Long ở nhà một mình nên xin cho Long qua đây ngủ với con.-bà Mai nhìn Phi rồi sang Long.

-Dạ... không sao đâu mẹ, mà sao mẹ có sđt của cô Mai vậy?

-Lúc nãy Long mới cho mẹ. Thôi, hai đứa ngủ đi.

-Dạ, chúc cô ngủ ngon.-Long đóng và khóa cửa phòng lại.

-Long, em hỏi anh tại sao lại qua đây vào giờ này, rồi còn xin ngủ lại nữa, khai mau.- Phi trừng mắt nhìn anh.

-Không phải mẹ em nói rồi sao?

-Anh đừng có xạo ha, tại sao anh dám nói với mẹ là em giận anh, đòi chia tay anh!?

-Sao em biết?

-Muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm. Mẹ mới nhắn tin cho em nè, mẹ nói là hai đứa quen nhau khó khăn lắm mới được gia đình chấp nhận, có gì thì từ từ nói với nhau, đâu cần động một chút là chia tay.-Phi đưa đt cho Long xem.

-Thì tại vì lúc nãy, anh không thèm nghe đt của em, nghĩ là thế nào em cũng gọi lại nhưng mà chờ hoài mà không thấy em gọi lại, cho nên anh nghĩ là em giận nên anh mới nói với mẹ như vậy để mẹ gọi cho mẹ em xin cho em qua đây ngủ, như vậy anh mới đường đường chính chính vào nhà em mà không bị ba mẹ em nghi ngờ chứ.

-Anh hay quá ha, bộ anh muốn chia tay lắm hay sao nói chuyện đó. Không thèm nói chuyện với anh nữa.-Phi quay lưng lại phía anh.

-Thôi mà đừng giận anh mà...-Long phóng lên giường năn nỉ cậu.

-Bây giờ anh xuống dưới bếp lấy cho em một hộp sữa đi rồi tính tiếp.-Phi nhìn anh.

-Tuân lệnh bà xã.-Long quăng áo khoác ra giường chạy xuống bếp.

Long chạy xuống dưới nhà thì thấy đã tắt đèn, có lẽ là ông Khánh và bà Ngọc đã về phòng, anh chạy xuống bếp mở tủ lạnh, thấy trong tủ chỉ còn có một hộp sữa, nên lấy lên cho cậu, lúc đi ngang qua phòng của hai ông bà thì nghe loáng thoáng nhắc đến tên mình, anh tò mò dừng lại áp tai vào cánh cửa gỗ để nghe rõ nhất có thể.

-Em nè, anh thấy sao thằng Phi nhà mình nó thân thiết với thằng Long quá vậy?

-Có gì đâu, lần trước đó, cái người mà em nói với anh, người hiến máu cho thằng Phi là Long đó, lần đó nhờ có Long chứ nếu không thì không biết Phi nó đã như thế nào rồi.

-Thì ra là vậy, nhưng mà anh sợ nếu như hai đứa nó có chuyện gì xảy ra....thì không biết lấy cái gì mà đội lên đầu đó.

-Anh an tâm đi, hai đứa nó không có gì đâu! Với lại còn có chị Mai, mẹ thằng Long mà, nếu có gì thì chị ấy sẽ giúp mình.-bà Mai nhìn ông Khánh cố trấn tĩnh chồng mình.- Với lại em đang tính chuyện của thằng Phi nhà mình với con bé Thanh Băng con anh Tùng nè, em thấy con bé đó cũng được, nó cũng thích thằng Phi nhà mình lắm.

-Nhưng mà hai đứa nó còn nhỏ quá, em tính sớm là gì?

-Sớm gì mà sớm, nếu như anh không muốn con mình sướng nửa đời còn lại thì anh cứ cản đi.

-Em nói vậy là sao?

-Thì rõ ràng là con bé Thanh Băng rất thích con mình, anh Tùng cũng rất chịu thằng Phi, nhà bên đó cũng rất khá giả, nếu như thằng Phi làm rể nhà bên đó thì nó sẽ sung sướng cuộc đời.

-Em nói giống như mình bán con vậy đó!

-Không phải bán, mà là em chỉ muốn cho thằng Phi nó không phải khổ thôi. Với lại nếu như tạo cho nó đối tượng trước mắt, nó sẽ không phải tìm kiếm và không cần sa vào những thứ tệ nạn xã hội của hiện tại. Nhất là ba cái vụ đồng tính gì đó, bây giờ sao em thấy nhiễu nhương quá.

-Em muốn sao thì muốn, có gì thì nói cho con nó biết, nếu nó không thích thì thôi chứ đừng có ép con.

-Biết rồi mà, thôi đi ngủ!

Long đứng ngoài cửa, thấy đèn phòng đã tắt, cuộc nói chuyện kết thúc, lòng anh như có cái gì đâm trúng, lập tức trở về phòng. Vừa vào tới phòng anh thấy Phi mặt đỏ bừng, quần áo xộc xệch, chăn mền bị đạp xuống đất, cái áo ngủ bị bứt đứt mấy nút sát cổ.

-Phi em bị sao vậy? Sao mặt mày đỏ hết vậy?-Long thấy cậu như vậy cuống quít tay chân.

-Anh làm gì mà lâu quá vậy! Đưa em hộp sữa coi khát muốn chết! Anh chỉnh máy lạnh hạ nhiệt độ thấp xuống đi sao bữa nay nóng quá không biết!-Phi vừa uống sữa vừa đưa tay cởi nút áo.

-Phi... em ăn cái này hả?-Long thấy cái vỏ kẹo để trên bàn, hốt hoảng hỏi-Sao em ăn nó?

-Anh sao vậy! Thì lúc nãy em thấy nó rớt ra từ túi áo khoác của anh nên em mới lấy em ăn thôi! Có phải bây giờ có cục kẹo mà anh cũng tiếc với em hong?-Phi giận lẫy.

-Không phải như vậy...nhưng... nhưng mà...-Long ấp úng.

-Nhưng mà cái gì, anh nói rõ ra coi.-cơ thể Phi càng lúc càng nóng.

-Nó là thuốc kích dục đó.

-Cái gì? Sao anh lại có thứ đó, còn làm như kẹo nữa, bộ anh tính dụ dỗ ai hả?-hai mắt Phi đứng tròng.

-Bây giờ chuyện quan trọng là phải làm cho thuốc hết tác dụng kìa, còn mọi chuyện thì ngày mai anh nói cho em nghe.

-Nè... anh làm gì vậy, làm gì mà cởi áo.-Long từ từ cởi bỏ từng lớp vải trên cơ thể mình xuống.-Còn cởi quần nữa, mặc vô ngay.

-Suỵt...-anh lấy tay ngăn miệng cậu lại.-Nếu em không muốn ba mẹ em nghe thấy thì đừng la lớn. Anh nói cho em biết nếu như trúng thuốc này mà không quan hệ thì một lát sẽ vỡ mạch máu mà chết đó.

-Thiệt hong?

-Không phải em muốn uống sữa sao? Anh đút em uống-Long cầm lấy hộp sữa, hút một hơi rồi dùng miệng mình truyền sữa cho cậu.- Sữa ngon không?

-Ưm... em muốn uống sữa của anh hà...-vẻ mặt của cậu khiến cho Long không kiềm chế được.

Vậy là đêm đó hai người lại lửa tình rực cháy, đắm mình trong biển ái sông ân, tiếng rên rỉ của cả hai cố gắng giữ mức thấp nhất. Không biết đêm đó hai người đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết gần sáng còn có tiếng rên rỉ từ trong phòng phát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro