Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như lời Tuệ Minh nói, cô ấy đã bỏ đi. Nhã Kỳ đi làm về chỉ thấy tờ giấy Tuệ Minh để trên bàn:

"Nhã Kỳ, Chị đã đặt được vé máy bay nên khi em về chị sẽ không còn ở đây nữa. Em hãy cứ ở đây. Chị về sẽ ở căn nhà gần biển. Chúc em và gia đình một mùa giáng sinh vui vẻ. Yêu em."

Nhã Kỳ thả người xuống sofa. Cô nhớ Tuệ Minh. Cô nhớ mỗi khi Tuệ Minh thì thầm vào tai cô

"yêu em."

Tuệ Minh nói hai chữ đó mỗi đêm trước khi cô chìm vào giấc ngủ. Tuệ Minh luôn là người ngủ sau vì Tuệ Minh biết Nhã Kỳ thích như vậy. Nhã Kỳ lau đi nước mắt của mình.

Ngày mai là giáng sinh rồi. Nhã Kỳ đã hẹn với Tuấn Kiệt trưa nay, cô đã nói rõ ràng mọi thứ với anh.

FLASHBACK

Nhã Kỳ ngồi đợi Tuấn Kiệt. Cũng như ngày trước, cô luôn là người đợi chờ anh. Khi Tuấn Kiệt đến nơi, anh nói:

-Xin lỗi em, em chờ lâu không?

Nhã Kỳ mỉm cười lắc đầu, Tuấn Kiệt nói tiếp:

-Anh rất vui vì hôm nay em hẹn anh ra ăn trưa.

Nhã Kỳ đợi cả hai ăn xong rồi, cô nói:

-Tuấn Kiệt, em hẹn anh ra đây vì em có chuyện muốn nói với anh.

Tuấn Kiệt nhìn Nhã Kỳ chờ đợi, cô nói tiếp:

-Em xin lỗi, nhưng em phải nói rõ ràng cho anh hiểu. Em và anh không thể quay lại được. Người em yêu là Tuệ Minh. Em biết anh có thể đem cái mơ ước về một gia đình hoàn hảo đến cho em, nhưng đó chỉ là cái hình thức bề ngoài thôi. Em không cần điều đó. Em nghĩ em và anh cưới nhau, chúng ta sẽ sống như một cái địa ngục khi nền tảng đó không là tình yêu. Em hy vọng anh hiểu điều đó. Em vẫn mong anh đến dự giáng sinh với gia đình em như là một người bạn của em. Em không muốn anh nuôi hy vọng rồi lại thất vọng.

Tuấn Kiệt định cầm tay Nhã Kỳ, nhưng Nhã Kỳ giấu tay mình đi, anh thở dài:

-Chúng ta thật sự không thể sao? Em nghĩ mình sẽ được hạnh phúc với Tuệ Minh à?

Nhã Kỳ nhún vai:

-Đó không phải là điều anh cần bận tâm. Anh chỉ cần biết rằng em yêu chị ấy, như vậy đủ rồi. Em không phủ nhận rằng chúng em không trọn vẹn trong mắt người khác. Nhưng đối với em và chị ấy, chúng em dành cho nhau. Anh hiểu không?

Tuấn Kiệt nhìn Nhã Kỳ rồi gật đầu:

-Anh biết mình cần phải làm gì rồi. Cảm ơn em đã cho anh đến nhà em dự lễ giáng sinh, nhưng anh nghĩ chắc có lẽ anh cũng không nên đến đó làm gì nữa.

Nhã Kỳ cười nhẹ.

-Em hiểu mà, chúng ta vẫn là bạn chứ?

Tuấn Kiệt cùng cười:

-Nhất định là vậy.

Nhìn Tuấn Kiệt đi xa rồi, Nhã Kỳ cảm thấy trong lòng bớt đi một gánh nặng. Cái tảng đá trong lòng cô như biến mất. Nhã Kỳ nhìn điện thoại. Cô bấm máy gọi Tuệ Minh, dù cô biết Tuệ Minh đã khóa máy. Cô chỉ muốn nghe giọng Tuệ Minh thôi.

END FLASHBACK

Giáng sinh cũng đến, ngồi với gia đình nhưng trong tâm trí Nhã Kỳ toàn là hình ảnh của Tuệ Minh. Nhìn gia đình anh chị hai và anh chị ba, cái khao khát về một gia đình của Nhã Kỳ không còn như trước nữa. Cô không quan tâm về nó nữa. Cô biết cô chỉ cần Tuệ Minh.

Chợt Nhã Kỳ đứng dậy, cô nói với gia đình mình:

-Con phải đi Florida.

Bà Chi nhìn con gái ngạc nhiên.

-Sao con lại muốn đi Florida, giờ này là Giáng Sinh, muốn đi cũng phải đợi vài ngày nữa chứ?

Nhã Kỳ biết mẹ mình nói đúng nên cô ngồi xuống một cách ỉu xìu. Chị hai nhíu mày hỏi:

-Em sao vậy Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ nhìn mọi người rồi cô nhìn mẹ mình, Nhã Kỳ nói.

-Con đã để một người con yêu thương nhất rời khỏi con. Con phải đem chị ấy về lại bên con, nếu không con sẽ hối hận suốt cả cuộc đời. Lần này con sẽ đem chị ấy về đây giới thiệu với mọi người.

Anh ba chắt lưỡi:

-Cuối cùng cũng hiểu em cần người ta rồi sao? Anh chị đã biết em yêu cô gái ấy đến như thế nào rồi, vì lúc nào về đây mà không nhắc đến Tuệ Minh như thế này, Tuệ Minh như thế kia. Anh chị chỉ không hiểu là sao mà em không chịu đem cô ấy về sớm hơn.

Nhã Kỳ chu môi:

-Em biết lỗi của mình rồi.

Bà Chi nắm tay cô:

-Nhã Kỳ à, tuy ba con mất sớm, nhưng tình yêu mẹ và anh chị dành cho con vẫn chưa bao giờ giảm đi. Đôi lúc mình cần phải biết buông ra con à. Không phải gia đình nào cũng giống nhau, nhưng hạnh phúc thì cùng một ý nghĩa. Gia đình ta tuy thiếu bà con, nhưng hạnh phúc vẫn không thua những gia đình còn cha còn mẹ, con hiểu không?

Nhã Kỳ gật đầu:

-Con hiểu rồi, thưa mẹ. Con thật sự ngốc nghếch nên đến bây giờ mới hiểu ra. Con làm mẹ và các anh chị buồn nhiều lắm, con thật xin lỗi. Chị hai ôm vai cô.

-Khổ quá, lúc nào mẹ và các anh chị cũng yêu thương em hết. Mau đi tìm cô gái ấy về đi. Vì nếu cô ấy thật sự như em kể mà em để vuột mất thì chị nghĩ không phải em hối hận suốt đời này, mà sẽ đến kiếp sau luôn đó.

Nhã Kỳ mỉm cười. Cô vội chạy vào trong để tìm vé máy bay, nhưng chuyến bay sớm nhất là ba ngày sau. Tất cả các chuyến bay điều không còn chổ. Nhã Kỳ kiên nhẫn chờ đợi. Cô thật hồi hộp khi giờ đây cô đang ngồi trên máy bay. Một chút nữa thôi cô sẽ được gặp tình yêu của mình. Cô có rất nhiều điều muốn nói với Tuệ Minh. Nhưng khi về đến nhà Tuệ Minh thì Nhã Kỳ mới biết được là Tuệ Minh đã về lại Cali. Huệ Tâm nói rằng Tuệ Minh chỉ ở nhà được hai ngày là đã về lại rồi. Huệ Tâm còn tưởng Tuệ Minh muốn quay về sớm vì muốn dành thời gian cho Nhã Kỳ. Nỗi thất vọng nhân lên gấp đôi.

Nhã Kỳ đổi chuyến bay về lại California. Cô về căn nhà ngoài biển vì Tuệ Minh nói rằng Tuệ Minh ở đó, nhưng cô đợi cả tuần cũng không thấy Tuệ Minh đâu hết. Nhã Kỳ cảm thấy lo lắng nên cô đi vào bệnh viện hỏi những cô y tá chăm sóc cho Bích Trang về Tuệ Minh.

Nhưng họ nói đã hơn hai tuần rồi không thấy Tuệ Minh ghé đến. Nhã Kỳ không biết tìm Tuệ Minh ở đâu. Cô gọi điện thoại cho Huệ Tâm, nhưng chính Huệ Tâm cũng không biết. Nhã Kỳ không có tâm trạng đi làm nên cô xin công ty nghỉ một tháng. Đôi lúc cô ra ngoài đi dạo, còn không cô cứ ở nhà đợi Tuệ Minh về. Nhã Kỳ cũng ít về nhà hơn. Mỗi ngày đối với cô thật dài. Giờ đây cô mới biết Tuệ Minh quan trọng với cô nhiều như thế nào.

Cô không cần gì cả, cô chỉ cần Tuệ Minh thôi. Hai tuần hơn rồi, cô nhớ Tuệ Minh thật nhiều. Từ ngày Tuệ Minh rời xa cô, Nhã Kỳ đã khóc rất nhiều. Cô sợ mất Tuệ Minh. Cô sợ không được thấy Tuệ Minh nữa. Đêm nay cũng không ngoại lệ, Nhã Kỳ ôm nước mắt đi vào giấc ngủ.

Nhưng nửa đêm, cô cảm giác được có ai ôm mình thật chặt. Nhã Kỳ cố mở mắt ra, mùi hương này, vòng tay này thật quen thuộc. Nhã Kỳ cắn môi ngăn tiếng khóc của mình, nhưng cô làm không được. Bờ vai cô run lên rồi cô nghe giọng nói của Tuệ Minh

-Đừng khóc nữa Nhã Kỳ, chị về với em rồi đây. Lối nói của Tuệ Minh càng làm Nhã Kỳ tủi thân hơn, nên tiếng khóc cũng to hơn. Tuệ Minh vuốt nhẹ vai cô vỗ về.

-Chị xin lỗi về tất cả.

Nhã Kỳ lắc đầu:

-Không phải, tất cả là lỗi của em. Là em không tốt, nhưng Tuệ Minh đừng rời xa em. Em không thể sống thiếu chị. Những ngày qua em không còn là em nữa. Mọi thứ trở nên kỳ lạ. Nó không đúng như với trật tự của nó. Chị đi rồi, em không biết mình phải làm sao. Em không phải chỉ cần chị không thôi, nhưng thế giới của em nó chỉ có ý nghĩa khi chị bên em.

Tuệ Minh hôn lên tóc Nhã Kỳ:

-Chị biết rồi. Khi chị đến với em, chị biết em đang đấu tranh với điều gì đó mà em không thể chia sẻ với chị. Chị cảm thấy mình thật bất lực vì không làm được điều gì để giúp em. Chị muốn thay thế em ôm lấy tất cả vào lòng, nhưng chị không làm được gì cả. Chỉ có thể yêu em thôi, chỉ có thể yêu em nhiều hơn để em có động lực chiến đấu cuộc chiến nội tâm của em. Nhưng rồi chị không còn tin vào chính mình nữa. Chị đã làm hết sức mình rồi, nhưng vẫn không thể làm nụ cười trên môi em trọn vẹn được. Chị biết chị cần phải để em đi tìm chính em. Sau khi về mẹ vài ngày, chị nhớ em thật nhiều nên chị đặt vé bay qua New York. Chị chỉ muốn đi cho khoay khỏa với lại để cho em không gian suy nghĩ. Chị biết nếu chị về lại California, chị sẽ chạy đến nhà tìm em. Khi chị đi, chị nghĩ em sẽ không sao. Chị định không liên lạc với ai kể cả gia đình chị, nhưng vì không muốn họ lo lắng nên chị đã gọi điện về nhà. Khi nghe Huệ Tâm nói em bay qua Florida tìm chị, chị đã bay về đây ngay tức khắc vì chị biết Nhã Kỳ của chị đang nhớ chị và cần chị.

Nhã Kỳ rút sâu người vào Tuệ Minh hơn. Đúng, cô cần Tuệ Minh, rất cần.

-Em không cần ai khác cho em một gia đình hoàn hảo. Em chỉ cần chị. Em muốn có con của chúng ta. Em và chị sẽ yêu thương con mình, sẽ chăm sóc và dạy dỗ nó. Mẹ nói đúng, mỗi người có một hoàn cảnh và cách sống, nhưng hạnh phúc thì rất giống nhau. Em yêu chị, Tuệ Minh. Và em biết em chỉ muốn có cuộc sống tương lai với chị, không với ai cả. Chỉ với Tuệ Minh của em thôi.

Nhã Kỳ ngước lên hôn vào môi Tuệ Minh. Cô nhớ Tuệ Minh phát điên lên mất. Cả Tuệ Minh cũng vậy. Họ để nỗi nhớ và tình yêu đan vào nhau. Cả thể xác lẫn tâm hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro