Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhã Kỳ đưa Tuệ Minh về ra mắt gia đình. Đúng như cô dự đoán, mọi người trong nhà ai cũng yêu quý Tuệ Minh cả. Họ dành Tuệ Minh của cô suốt bữa ăn làm Nhã Kỳ phải gắt lên:  

-Chị hai với anh ba đừng có hỏi chị ấy nữa. Anh ba nháy mắt với Nhã Kỳ.

-Anh không biết cô út nhà này cũng biết ghen đó.

Tuệ Minh bật cười, Nhã Kỳ lườm Tuệ Minh:

-Chị theo phe họ ăn hiếp em à.

Tuệ Minh lắc đầu

-Chị không dám đâu. Chị lúc nào cũng đứng về phía em hết.

Bà Chi mắng yêu con.

-Con chỉ ăn hiếp Tuệ Minh là giỏi thôi.

Rồi bà nói với Tuệ Minh.

-Đừng chiều cô út nhà bác quá, nếu không sẽ hư mất.

Nhã Kỳ nói với mẹ.

-Mẹ à, sao lại nói xấu con như vậy.

Cả nhà nhìn Nhã Kỳ rồi bật cười. Bữa tối trôi qua một cách vui vẻ và ấm áp. Bà Chi cũng có được vài phút nói chuyện riêng với Tuệ Minh. Bà thương cô gái này, vừa biết nghĩ đến người khác, vừa trưởng thành đủ để yêu chiều con gái bà. Bà biết Nhã Kỳ sẽ không phải chịu khổ khi ở bên Tuệ Minh. Lúc nghe Nhã Kỳ nói yêu một người con gái, bà sợ Nhã Kỳ sẽ không được chăm sóc chu đáo, nhưng giờ gặp Tuệ Minh, bà thấy bà đã nghĩ sai. Bà biết Nhã Kỳ quen những người con trai khác cũng chưa chắc họ có thể yêu thương và đem hạnh phúc đến cho Nhã Kỳ như Tuệ Minh.

Bà cảm thấy con gái bà may mắn rất nhiều. Bà không mong mỏi gì thêm nữa. Ba đứa con của bà đều đang sống vui vẻ và hạnh phúc. Bây giờ bà có đi gặp ông cũng không cảm thấy có lỗi với ông.

Sau khi ăn tối ở nhà mẹ Nhã Kỳ xong, Tuệ Minh đưa Nhã Kỳ về căn nhà ở biển. Họ không đi vào nhà vội và cùng nhau đi dạo. Đi mệt rồi, cả hai ngồi xuống chiếc ghe được đặt sát bờ. Tuệ Minh kéo áo Nhã Kỳ cao lên rồi ôm Nhã Kỳ, cô thì thầm.

-Như vậy sẽ ấm hơn.

Nhã Kỳ ngã đầu lên vai Tuệ Minh. Cô đút tay mình vào túi áo khoát của Tuệ Minh mỉm cười.

-Thật thoải mái. Em rất thích nơi này. Sao chúng ta không dọn về đây sống nhỉ?

Tuệ Minh để yên môi mình trên trán Nhã Kỳ, cô trả lời:

-Nếu em muốn, chúng ta có thể dọn về đây. Nhưng nó hơi xa chổ làm của em đó.

Nhã Kỳ nhắm mắt lại khi cơn gió bay qua. Tuệ Minh ôm chặt cô hơn:

-Cũng đúng. Mỗi tuần chúng ta ra đây cũng được.

Rồi Nhã Kỳ nói tiếp:

-Chị nói chị luôn muốn làm em vui, phải không?

Tuệ Minh ngạc nhiên khi Nhã Kỳ hỏi vậy, nhưng cô vẫn trả lời:

-Đúng vậy . Chị không muốn điều gì hết ngoài việc mong em được vui thôi.

Nhã Kỳ im lặng. Tuệ Minh thấy vậy nên nói tiếp:

-Hãy cho chị biết Nhã Kỳ, chị phải làm sao thì em mới vui?

Nhã Kỳ ngước mắt lên nhìn Tuệ Minh hỏi:

-Chị sẽ làm tất cả chứ?

Tuệ Minh gât đầu xác nhận:

-Tất cả baby, cho chị biết em muốn chị làm gì cho em.

Nhã Kỳ đặt tay mình lên má Tuệ Minh, cô thì thầm:

-Hãy nói là chị cần em.

Tuệ Minh nhìn sâu vào mắt Nhã Kỳ, cô nhỏ nhẹ.

-Chị rất cần em, Nhã Kỳ.

Mắt Nhã Kỳ vẫn không rời khỏi Tuệ Minh.

-Hãy nói là chị sẽ không bao giờ rời xa em.

Tuệ Minh mỉm cười.

-Mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa em.

Nhã Kỳ im lặng, để cảm xúc của mình lắng xuống rồi nói tiếp:

-Hãy nói rằng chị rất yêu em.

Tuệ Minh nói trong hơi thở dồn dập.

-Chị yêu em đến phát điên lên mất. Chị yêu em, Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ nhắm mắt lại. Đôi môi cô thì thầm:

-Vậy hãy hôn em đi.

Tuệ Minh ôm gương mặt Nhã Kỳ trong bàn tay mình, và hôn thật sâu vào đôi môi đang chờ đợi cô. Khi cả hai dứt khỏi nụ hôn đó, Nhã Kỳ nói:

-Cám ơn chị vì đã yêu em nhiều như vậy. Em yêu chị, Tuệ Minh

Tuệ Minh cảm thấy trời trở nên lạnh hơn, nên cô kéo Nhã Kỳ đứng dậy.

-Chúng ta về thôi. Ở đây một hồi em sẽ bị bệnh mất.

Nhã Kỳ đứng lên ghế, cô nũng nịu.

-Cõng em.

Tuệ Minh quay lưng lại và cuối xuống. Cô cõng Nhã Kỳ rồi đi về hướng nhà mình. Nhã Kỳ nói vào tai Tuệ Minh.

-Em sẽ không bệnh đâu, em rất khỏe mà.

Tuệ Minh lắc đầu.

-Chị chỉ sợ em bệnh rồi nhõng nhẽo quá chị chịu không nổi thôi.

Nhã Kỳ giả vờ cắn vào cổ Tuệ Minh.

-Dám nghĩ xấu em hả?

Tuệ Minh bật cười, tiếng cười làm Nhã Kỳ cũng cười theo. Chợt Tuệ Minh nói:

-Yêu em.

Nhã Kỳ ôm Tuệ Minh chặt hơn, cô thì thầm:

-Yêu chị.

Nhã Kỳ cất giọng hát, tiếng hát cô thật nhỏ, hòa với tiếng gió. Rồi vài giây sau, giọng hát Tuệ Minh cũng hòa vào theo. Nhã Kỳ và Tuệ Minh biết cuộc sống của họ không phải lúc nào cũng êm đềm. Đôi lúc có những khúc mắc cần được giải quyết, nhưng nếu yêu nhau, chia sẻ với nhau, chăm sóc cho nhau, cần nhau, mọi thứ xảy đến dù lớn như thế nào cũng sẽ trở nên nhỏ bé như hạt cát.

Tình yêu của họ sẽ như cơn gió, đủ mạnh để cuốn những hạt cát đó vào lòng đại dương. Trong cuộc sống, có đôi lúc mình cần phải hiểu ai mới là người quan trọng trong đời với mình, chứ không phải đợi chờ cho đến khi người đó rời khỏi mình thì mới biết tầm quan trọng của họ. Vì có những người họ còn quay về, nhưng có những người họ sẽ rời xa mình mãi mãi. Nếu thật lòng yêu nhau thì dù là hai người con gái cũng chẳng sao. Hãy chấp nhận chính mình thì hạnh phúc mới có thể đến trong cuộc đời của mình được.

THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro