Chương 4 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(H)

Đêm đến nhanh, Libra dù vui thích cũng đành trở về. Gem tối nay lại bận rộn vì thế chàng cần về nhanh chóng. Chàng hỏi nàng nếu muốn có thể ở lại và sáng mai tài xế sẽ chở nàng về. 

Nàng lắc đầu, nếu chỉ có một mình ở nơi rộng lớn thế này thì tẻ nhạt lắm. Thà ở ngôi nhà quen thuộc đắp chăn còn tốt hơn, vì thế dù đêm hôm tối mịt mờ, nàng vẫn lên xe cùng chàng đi về.

Tối ở nơi cao nguyên thường lạnh nhanh, chưa kể vì đi xe mui trần nên gió thốc vào rất xót. Thấy nàng mặc mỗi bộ váy mỏng manh, chàng lo, cởi chiếc áo choàng dài ủ cơ thể nàng. Chàng vốn bươn trải lâu năm, chút lạnh giá thường thôi.

Về đến nhà, nàng tạm biệt Gem. Rồi một mình bước vào căn nhà tối tăm. 

Linh cảm không lành khi nhìn vào gian nhà sâu hun hút, lạnh lẽo, man rợ lạ thường. Bụng nàng cồn cào nhưng vì tính nàng hơi cẩu thả nên chẳng để tâm. 

Khóa cửa chặt lại, bật đèn lên. Nàng giật mình khi thấy một người đàn ông ngồi chễm chệ trong nhà. Hắn ta nhấm nháp ly rượu, đôi môi mỉm cười tàn độc nhìn nàng.

Scorpio... là hắn ta.

Nàng nhíu mày, bàn chân lùi về phía cánh cửa. Không lành, không lành một chút nào. Hắn ta lặng im khó hiểu, chỉ dùng đôi mắt đáng sợ nhìn nàng. Nàng cảm thấy hình như hắn đang điên, cơn điên im lặng nặng nề cùng cực.

Nàng xoay nắm cửa, không mở được, nàng đập cửa rầm rầm nhưng không một chút nhúc nhích. Rõ ràng là ai đó đã chắn cửa từ bên ngoài.

Khóe môi hắn cong ra, thích thú nhìn nàng cố vùng chạy. Khà khê hơi rượu, vị nồng cay thấm tận cổ họng khơi lên một cảm giác nóng nực bên trong. Dùng tay nới lỏng chiếc cà vạt, cởi sẵn hai, ba cúc áo sơ mi. Hành động chuẩn bị cho thứ gì đó mờ ám. 

Nàng trừng mắt, hét lên:

"Chuyện gì nữa?"

"Quát cơ à? Hư hỏng lắm Lib."

Hắn từng bước tiến tới nàng, từng bước chậm rãi cho nỗi sợ của nàng tăng lên vạn phần. Hắn nhìn nàng chăm chú, nhìn cơ thể phía sau lớp áo choàng đang run run, nhìn đôi mắt đen căm hờn lẫn sợ hãi đâm vào tim hắn. "Đồ chơi" của hắn thật khó trị làm sao. 

Nàng ghì chặt lớp áo, khỉ thật. Nàng đang sợ, nàng ớn lạnh khi nghĩ tới sợi roi da của hắn hay cái còng siết tay như tội phạm. Tình cảnh này thì gần như nàng không còn đường thoát.

Giật cái áo choàng từ người nàng xuống, hắn giẫm đạp, dày xé chiếc áo. Cơn giận dữ bùng lên trong đầu, mất trí như kẻ điên. Hắn siết chặt cơ thể nàng trong vòng tay, gầm gừ rủa xả:

"Tự do? Tự do của mày là ve vãn thằng khác à con điếm?"

"Cút đi, trước khi tôi kiện anh ra tòa!"

Nàng dồn hết sức vứt tay ra, nghiến răng căm tức đối diện. Gan hắn cũng lớn lắm, dù biết đang bị nắm thóp cũng lén lút tới đây, bày trò hăm dọa. Nàng kìm nén nỗi sợ, trương đôi mắt sắc lạnh nhìn hắn.

Hắn nhếch môi. Phải vậy chứ, gương mặt chống đối bất tuân này.

Càng làm hắn thêm hào hứng chiếm đoạt.

Mạnh mẽ dồn nàng vào sát tường, sức lực của một tên đàn ông đè xuống khiến nàng không thể nhúc nhích nổi. Cơ thể chỉ biết run lên, cựa cậy yếu đuối. Nàng khổ sở, đôi mắt giận dữ tựa muốn tự tay giết hắn đi.  

Hắn mặc kệ sự phẫn uất của nàng. Đôi tay nhỏ nhắn cào cấu hắn quả cản trở phiền phức. Cởi chiếc thắt lưng, thuần thục trói tay nàng lại. Có vẻ nàng không chống đối nữa, hơi thở phập phồng, thân hình ngoan ngoãn. Hắn dừng đôi giây ngắm cô gái kiều mỹ thuộc về mình, cả người nóng lên hừng hực dục vọng.

Cuối xuống, áp đặt nụ hôn mạnh bạo lên nàng. Nàng nhất quyết không hé môi vâng lời.

Hắn trợn mắt, không suy nghĩ liền bóp cổ nàng nghẹt thở.

Không thở được, khuôn miệng nàng yếu ớt chẳng chống chọi nổi trước cơn sâm nhập của hắn. Được nước tiến tới, hắn ngấu nghiến khắp khoang miệng nàng. Mềm, rất mềm mại, nhưng là cái mềm của sự bất lực và buông xuôi.

Hắn nghĩ đã có thể đoạt được nàng, làm bá vương của nàng. Nên hắn liền nguôi cơn giận dữ, thì thầm khen gợi:

"Ngoan lắm, biết nhận chủ rồi."

Nàng thật tình không phục hắn một chút nào, cơ thể nhũn ra để hắn làm vài lần rồi qua chuyện. Trong khi bàn tay hắn sục sạo khắp người nàng, cắn mút thèm khát. Đầu nàng chỉ thẫn thờ nghĩ nhẽ nào Taurus đã phản bội nàng thật.

Scorpio cảm thấy dựa vào tường thế này không thuận tiện, liền bế nàng nằm xoải ra trên ghế sofa. Cả người nàng trần trụi phô bày ra trước mắt hắn. Những đường cong nàng mịn màng, hoàn hảo như tuyệt tác. Bầu ngực, bờ mông nàng căng đầy, trắng nõn. Thấp thoáng còn vương vấn những vết hôn bầm tím của hắn trên khắp cơ thể nhỏ nhắn.

Mơn trớn làn da ấm lên nhờ hơi nóng của mình. Hắn dò xét kỹ càng, kiểm tra có dấu tích của tên đàn ông nào khác không.

"Tốt, không la liếm bên ngoài."

Hắn hài lòng, thưởng bằng cách cắn vào nhũ hoa cứng lại. 

Dù nhìn cơ thể bao nhiêu lần cũng không thấy chán. Để nàng rơi vào tay kẻ khác đúng là dại dột.

Ba ngày qua, hắn thèm nàng phát điên. Từ lúc biết nàng phản hắn, hắn vẫn không thể ngừng tơ tưởng nàng. Nàng là tù nhân cũng là ái nữ của hắn. Yêu và hận nàng pha trộn lại khiến hắn rối trí không biết làm sao.

Vì thế cái cách nàng bị đối xử thật khó hiểu. Vừa ngọt ngào lại vừa đồi trụy.

Hắn không thèm dạo đầu, hay chính xác phần phía dưới không chịu nổi nữa. Kéo khóa quần xuống, hắn thô bạo tách hai chân nàng ra, liền xông thẳng vào không báo trước. 

"A...a..."

Nàng rên rỉ trước sự xâm nhập mạnh bạo. Đau xót cùng cực, không dạo đầu, huyệt đạo không chịu nổi trước thứ to lớn, xấu xa. Chẳng khác gì hắn đang xé toạt nàng ra. Dù hời hợt với làm tình nhưng nàng vẫn phải cắn môi nhăn nhó, ưỡn người sát ngực hắn, đôi chân dang rộng ra. 

Hắn nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng ấy, có điều tâm dục tàn ác. Hắn không định sẽ nhẹ nhàng chiều chuộng. Đẩy mạnh bạo tiến thật sâu đến tận cùng, vách thịt nàng ẩm ướt, nóng bỏng ôm chặt đại cường hung hăng. 

"Chà..."

Hắn thoát ra tiếng nói thỏa mãn, có điều hơi ít dâm thủy nên chuyển động hơi khó khăn.

Nang đau. Đau đến rươn rướn nước mắt. Ghì chặt tấm đệm dưới chân, quằn quại kiên nhẫn, nàng không thấy khoái cảm nào, không hề. Cơ bản đã thù hận hắn làm sao có dục tình trong quan hệ.

Vậy mà hắn vẫn hành hạ. Hùng hục vào ra nơi chật hẹp không chào đón. Hắn cuồng loạn thở dốc chiếm đoạt nàng, tâm trí mờ đục đê mê. Phần dưới hắn theo chuyển động liên tục đập vào mông nàng cùng tiếng nhơ nhuốc của dịch thủy. Thứ âm thanh dâm loạn ám muội.   

Tất cả do nàng, vì nàng đã quyến rũ hắn, vì nàng tạo hắn cảm giác độc chiếm. Nếu không, nàng đã thoát khỏi hắn dễ dàng.

Từng giọt mồ hôi nhễ nhại rớt xuống eo nàng, bàn tay xoa nắn bộ ngực loạn nhịp. Cắn xé, đay nghiến nàng tàn bạo.

Hứng tình lên cao, hắn nóng rực người, đầu óc gần như trống rỗng. Sắp lên tới cực khoái, nam căn hắn cương cứng cực điểm, phóng ra thứ tinh dịch nhớp nháp. Cử động của hắn chậm dần rồi dừng hẳn.  

Buổi hoan ái kết thúc.

Hắn tràn đầy khoan khoái từ tốn rút ra, cúi xuống hôn nàng khen gợi.

Nàng từ đầu đến cuối chỉ im lìm như búp bê. Chẳng cảm giác gì ngoài đau ập tới. Cuộc tình tự nàng thấy ghê tởm.

-oOo-

Ngón tay mảnh khảnh động đậy, tiếp đó là rèm mi đen nhánh. Nàng chập chờn tỉnh giấc.

Nàng đang ở trên giường ngủ, bên cạnh là Scor đã say giấc. Hắn ta lúc ngủ trông tuấn tú, điềm tĩnh. Cớ sao hễ cạnh nàng là như kẻ tâm thần. 

Cổ tay còn hằn vết trói tối qua, nàng xoa xoa rồi lết từng chút trở dậy. Mặc tạm bộ váy ngủ ngắn cỡn, nàng vội vàng cướp bao thuốc hắn và cả chiếc điện thoại khóa hờ. Nhẹ nhàng, nàng trốn chạy khỏi phòng ngủ.

Đứng bên ban công, trời hôm nay tối tăm mưa bão. Nàng châm một điếu thuốc, rít hơi dài cho khuây khỏa. Điếu thuốc chát xịt nhưng lại giúp nàng mê man khỏi đau buồn. Nhìn sang biệt thự bên cạnh, hình bóng Gem vẫn chưa hiện ra. Phả làn khói mờ đục tầm nhìn, nàng lại vục đầu trên thanh sắt. Đôi môi cười đau đớn.

Nàng trông chờ Gem sẽ cứu nàng sao?

Xa vời làm sao.

Ngồi gục xuống bên góc ban công, nàng ngậm thuốc, bấm số Taurus gọi điện.

Tiếng tút kéo dài vô tận, âm thanh như kéo lòng nàng xuống tận vực sâu.

"Alo?" -Taurus nhăn nhó giống mới ngủ dậy.

"Libra đây, giải thích đi."

Nàng lạnh giọng muốn tát thẳng vào mặt anh. Đầu dây bên kia vẫn là giọng rên rỉ của phụ nữ nào đó lẫn vào giọng cười ác ý của anh truyền tới. Thằng khốn nạn! Nàng nghiến răng, vứt tàn thuốc dang dở, oán hận lấy chân trần đạp lên trong xót đau.

Anh không trả lời, âm thanh sột xoạc vang ra như thách thức.

"Mày hé răng bao nhiêu rồi Taurus?"

Nàng hét lên. Thất vọng, ngục ngã, hận thù xô ra từ đáy lòng. Nước mắt theo đó liền tuôn trào quặn thắt trong tim. Ôi đời nàng, sao lại ác nghiệt tới như vậy?

Nhưng đáp lại là gì, là tiếng cười khúc khích của ả phụ nữ bên kia và câu trả lời khinh rẻ của anh:

"Con đàn bà ngu ngốc!"


------End------

Thật tình là lần đầu mị viết H nên có gì góp ý nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro