Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa thính phòng lộng lẫy,Park Chaeyoung một thân đen phục... đang ngồi bên cạnh một cây dương cầm trắng,đánh lên một khúc nhạc động lòng người_bản "Clair de lune"...một bầu không khí huyền ảo được vẽ ra bằng những nốt nhạc phảng phất. Như thể có đôi cánh chim chấp chới trong một luồng không khí hòa trộn những ấn tượng lạc điệu tuyệt vời.

Mọi người đều chăm chú thưởng thức,đôi bàn tay trắng ngần,nhỏ nhắn của Park Chaeyoung cứ thoăn thoắt chạm lên những phím đàn,nét mặt phảng phất chút buồn...đây là bản nhạc mà từ nhỏ mẹ nàng đã dạy cho nàng,mỗi khi trình diễn bản hòa tấu này,lòng nàng không khỏi nhói!
La Lisa đứng bên dưới khán đài gần cửa ra vào,chăm chú nhìn lên thân ảnh phía trên...cô cảm thấy nàng ta bây giờ không còn cung cách của một đại tiểu thư ngạo kiều nữa mà ngược lại có chút gì đó thật đáng thương,bao trùm lấy nàng ấy là một sự cô đơn đầy tuyệt vọng,lúc này đây...tim La Lisa có chút gì đó ẩn ẩn đau,nhắm mắt lại cảm nhận điệu nhạc,một thân ảnh trong sáng bỗng chốc hiện lên trong đầu cô!

___________

"La Lisa,chị thật khó gần!em chỉ muốn mời chị dự sinh nhật của em thôi mà,chị có cần lạnh lùng như vậy không?"

Park Chaeyoung đôi mắt đã ngấn lệ ảm đạm nói,nhưng nàng tuyệt không rơi nước mắt!từ ngày mà mẹ nàng qua đời nàng đã thề sẽ không bao giờ rơi nước mắt nữa!

La Lisa từ nãy đến giờ vẫn làm như không nghe thấy gì,cô đang bận hút dở một điếu thuốc,lúc này mới dụi tắt rồi nói:

"Tôi với cô không có quan hệ thân thiết gì,sao tôi phải đến dự sinh nhật cô?"

"Mấy ngày nay không phải chúng ta rất hay nói chuyện sao?vậy cũng xem như quen biết rồi mà"

"Tôi không dư hơi với cô!"La Lisa đứng lên tính quay lưng bỏ đi,cô bỗng nghe thấy Park Chaeyoung thì thào:

"Em chỉ có một người bạn nhưng bạn ấy đã đi du học rồi.Gia đình cũng không có ai bên cạnh....chỉ có một mình.Em thật sự rất mong chị đến,em.....xem như em chưa nói gì"

La Lisa ngưng đọng bước chân,lòng cô bỗng dưng trầm lại...từ sau ngày cha cô bị bắt,cô đã tưởng bản thân mình cô đơn lắm rồi...nào ngờ đâu...

"Ở đâu?"

La Lisa âm điệu vẫn lạnh lùng,Park Chaeyoung ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi lại:

"Chị nói gì?"

"Tôi hỏi ở đâu?mấy giờ?tôi không thích đến nhà người khác!"

Park Chaeyoung vui vẻ chạy lại nắm tay La Lisa đáp:

"Được,chỉ cần chị tới là được.Vậy 8h tối nay tại công viên Hoa Cương đi,chỗ mà lần trước em hẹn với chị đó"

"Ừm"

Nói rồi La Lisa hất tay Park Chaeyoung ra bỏ đi một nước.Park Chaeyoung không hề cảm thấy buồn mà ngược lại vô cũng hưng phấn.

Đúng 8h tối,Park Chaeyoung lại một lần nữa mặc một chiếc đầm xòe màu trắng,kiểu dáng pha chút cổ điển rất xinh xắn đứng ở công viên chờ.Nhưng mãi đến 9h30,La Lisa mới xuất hiện,Park Chaeyoung vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy La Lisa

"Em biết chị sẽ đến mà"

La Lisa hơi bất ngờ,hôm nay Seungwan nói có một bộ phim rất muốn xem nên rủ cô cùng đi.Tất nhiên được đi riêng tư cùng Seungwan khiến cô thật sự rất vui sướng nên quên bẵng đi cái hẹn với Park Chaeyoung.Đến khi xong bộ phim,đưa Seungwan về nhà cũng đã 9h tối,đang tính trở về thì cô sực nhớ đến cuộc hẹn với Park Chaeyoung nên vội vã chạy đến đây.Nhưng tưởng Park Chaeyoung đã bỏ về hoặc có thể sẽ rất tức giận,nào ngờ nàng ấy không hề như cô tưởng tượng, thậm chí còn rất vui mừng khi thấy cô!

Cả một tối hôm đó là ngày hạnh phúc nhất của Park Chaeyoung từ sau ngày mẹ nàng qua đời.2 người đi chơi tất cả các trò chơi tại công viên,La Lisa còn mua kem cho Park Chaeyoung khiến nàng rất hạnh phúc

Sau ngày ấy,La Lisa mới biết được bối cảnh của Park Chaeyoung.Sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng tình thương thì lại bị một lỗ khuyết rất lớn.Từ lúc nàng 8 tuổi,mẹ nàng đã qua đời,cha nàng thì sau này chỉ có chu cấp vật chất cho nàng còn mọi chuyện đều giao lại cho quản gia cũng như là vú nuôi của nàng chăm sóc.Bởi mới nói đâu phải ai sinh ra giàu có cũng điều suиɠ sướиɠ,bóng dáng cô bé này có đôi lúc lại khiến người ta cảm thấy thương hại vô cùng,ở nàng lúc nào cũng có một tầng cô đơn bao phủ bên ngoài.

______________

Đang trong mộng hồi tưởng thì tiếng vỗ tay vang dội cả thính phòng khiến La Lisa bừng tỉnh.Cô gái trên khán đài cao cao kia vì sao lại giống y như cái bóng dáng cô đơn khi ấy!mà cô bé năm xưa tên là gì cô cũng không nhớ rõ lắm,vì lúc xưng hô,cô bé ấy đều xưng em với chị chưa từng nói qua tên tuổi mà khoản thời gian cả hai tiếp xúc cũng rất ngắn ngủi nên bóng dáng nhỏ bé năm nào giờ chỉ còn lại là một mớ ký ức mờ ảo trong cô thôi.Nhưng dù là ngắn ngủi nhưng cô không hiểu sao lâu lâu lại bất chợt hiện lên trong đầu cô như vậy.Có lẽ do khi xưa cô bé ấy đột nhiên biến mất, bốc hơi như một làn khói ra khỏi cuộc đời cô khiến cô có chút hơi khó hiểu.Dù sao trong suốt một năm trời cô bé đã kiên trì bám theo cô như vậy,nay không thấy lại cảm giác thiếu thiếu điều gì đó,sau này mới biết cô bé đó đã sang Úc để du học,sau đó hầu như cô cũng không còn nhớ gì đến.Nhưng từ khi gặp Park tiểu thư này,ở nàng ta luôn cho cô một cảm giác liên tưởng đến bóng dáng nhỏ bé ấy không thôi,có lẽ vì cả hai đều giàu có và điều thiếu thốn tình cảm chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro