Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ bắt chính tả giúp tui với nha :v

---------------

Ánh đèn sân khấu mờ ảo, nàng ngồi trên chiếc bục cao, giọng hát trầm khàn đặc trưng cất lên không ngừng khuấy đảo không khí bên dưới, gương mặt ướt đẫm mồ hôi nhưng lại không thấy được sự mệt mỏi hiện ra, phía dưới người hâm mộ không ngừng hét lớn tên nàng, họ ở đây là vì nàng còn đứng phía trên sân khấu.

Nàng - Park Chaeyoung, một idol đang ở đỉnh cao sự nghiệp.

Và biển hồng lấp lánh phía dưới sân khấu kia chính là minh chứng cho sự nổi tiếng của nàng - Blink, sự tỏa sáng.

Giai điệu bài hát đến những đoạn cao trào cuối cùng, nàng đưa tay vẫy chào người hâm mộ, cúi người bước vào bên trong cánh gà, không ngừng hít lấy từng ngụm không khí, hát quá nhiều bài hát trong một ngày khiến cổ họng nàng trở nên khô khốc.

"Chúng ta còn lịch diễn ở đâu nữa không ạ?"

"Đã hết rồi, em có thể về nghỉ ngơi, ngày mai sáu giờ sáng sẽ có lịch chụp ảnh ngoài trời. Chị sẽ đến đón em."

Chị quản lý của nàng nhìn vào cuốn sổ trên tay một chút rồi khép nó lại, quay bước ra khỏi phòng để nàng thay trang phục.

Chaeyoung đứng bên trong phòng thay đồ chậm chạp cởi bỏ lớp quần áo bó chặt cơ thể, bắp đùi cùng cánh tay đều có những vết hằn rõ rệt, thay cho bản thân bộ quần áo khác thoải mái hơn, chỉnh lại tóc tai gọn gàng, lau đi khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, dù sao bản thân nàng là người nổi tiếng, không thể để người hâm mộ của nàng thấy được hình ảnh nàng mệt mỏi, họ sẽ rất lo lắng.

Vừa ra khỏi cửa đài truyền hình, ánh đèn máy ảnh chớp nháy liên tục khiến nàng phải lấy tay che đi hơn một nửa khuôn mặt, trời đã rất khuya nhưng vẫn có rất nhiều người đợi nàng phía ngoài, chỉ cần thấy nàng liền như ong vỡ tổ, không ngừng lao đến từ bốn phía khiến vệ sĩ nhất thời không thể phản ứng.

Chaeyoung cắn chặt răng mình, chân nàng truyền đến cảm giác đau buốt, có ai đó đã tranh thủ lúc hỗn loạn đá thật mạnh vào chân nàng, là antifan sao? Nàng cũng không chắc, ở đây có quá nhiều người, không thể biết được đâu là người hâm mộ, đâu là antifan cả, cũng có thể chỉ là vô ý.

Cố gắng nép người vào những vệ sĩ to lớn, nhưng sức của một lượng ít vệ sĩ hoàn toàn không thể chống lại được một lượng lớn người vây quanh, trong khung cảnh hỗn loạn nàng đã nghe thấy những giọng nói ác ý.

"Giọng hát chua như một trăm trái chanh vậy."

"Đừng có cố tỏ ra tội nghiệp nữa."

"Tỏ vẻ đáng thương cho ai xem hả?"

"Đồ lười biếng, thâm độc."

"Biến về nước Úc của cô đi."

Nàng cố gắng bịt tai mình lại thật chặt rồi, nhưng tại sao vẫn nghe thấy những lời mắng chửi ấy? Nàng đã cố gắng nỗ lực để có được ngày hôm nay, tại sao lại không công nhận cho nàng?

Rốt cục là tại vì sao?

Chaeyoung bị ép sát vào những người vệ sĩ đang cố gắng ngăn chặn những thành phần quá khích kia, nàng đưa tay tìm kiếm quản lý của mình, tại sao lại cô đơn như vậy?

Bàn tay đang quơ quào lung tung trong không trung của nàng bỗng nhiên được bao bọc, bất chợt cả thân người được ai đó ôm vào trong lòng, đỉnh đầu được áo khoác của người kia phủ kín, giúp nàng thành công trốn khỏi những ánh đèn laze ác ý cố tình soi vào mắt.

Khó khăn di chuyển ra xe riêng, từ lúc được người nào đó bao bọc trong lòng, Chaeyoung chỉ biết nương theo bước chân người ấy mà bước đi, đến khi đã vào được bên trong xe, áo khoác của người kia vẫn còn nằm trên đầu nàng, còn chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của người đã giúp mình thì cửa xe đã đóng sầm lại, bản thân Chaeyoung cũng không đủ dũng cảm để mở cánh cửa đang đóng chặt kia ra, nàng sợ thế giới bên ngoài đó, sợ những con người ngoài đó.
Bàn tay siết chặt chiếc áo xa lạ trong tay, làm sao để trả cho người ấy đây.

"Em ổn chứ Chaeyoung? Không bị thương chỗ nào chứ?"

"Em...ổn."

Nàng muốn nói chân nàng đau quá, nhưng rồi nghĩ lại vẫn là không nên khiến người khác lo lắng cho mình.

"Chị xin lỗi, bọn họ đông quá, chị bị tách ra phía sau. Áo khoác của ai vậy?"

Chị quản lý ngạc nhiên nhìn cái áo trên tay nàng, theo như chị nhớ thì Chaeyoung khi nãy không cầm theo áo, sao bây giờ trên tay lại có một cái áo không rõ lai lịch.

"Khi nãy có người đã giúp em di chuyển ra xe, đây là áo của người ấy, giờ em muốn về nhà, thật mệt mỏi."

Không gian trong xe im lặng, chỉ có bài hát Gone được chị quản lý bật du dương phát ra âm thanh, Chaeyoung chỉnh ghế ngồi ngã ra phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc áo xa lạ đang được nàng khoác lên người, chẳng hiểu vì lý do gì nó lại khiến cho nàng cảm thấy được sự ấm áp.
Chiếc xe dừng trước tòa nhà quen thuộc, Chaeyoung bước xuống xe cố gắng đi một cách bình thường nhất có thể, nàng không muốn quản lý thấy hình ảnh này một chút nào, không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương cảm, nó khiến nàng thấy bản thân đang bị coi thường.

"Chaeyoung! Chân em?"

Vẫn là bị phát hiện.

"Khi nãy bị va trúng vào đâu đó, giờ em mới cảm thấy đau." Nàng thở dài một cái, chọn cách nói dối.

"Ngày mai chắc sẽ sưng to, thế này thì..."

"Không sao, em vẫn có thể đi được."

"Chị sẽ báo với bên ELLF hoãn lại buổi chụp ảnh, khi nào chân em đỡ hơn rồi tính."

Nàng thở dài một hơi miễn cưỡng gật đầu rồi vẫy tay tạm biệt quản lý, cố gắng nhấc cái chân đang sắp sưng phồng kia về căn chung cư.

Cánh cửa mở ra, nàng đưa tay bật mấy cái đèn, khoá chặt cửa ngồi xuống sofa, kéo ống quần lên một chút, một mảnh bầm to hiện lên, xem ra người này phỏng chừng rất ghét nàng, đá mạnh đến thế cơ mà.
Môi nhếch lên một chút tạo thành nụ cười, Park Chaeyoung cũng đã quen với những chuyện này rồi, càng nổi tiếng thì sẽ có càng nhiều người ghét nàng, số tin nhắn hăm dọa mỗi ngày nhận được cũng có thể dìm chết nàng.

Để có được ánh hào quang như hiện tại, mấy ai biết được nàng đã trải qua những gì?

"Về trễ quá nha nhóc con."

"A...đau em!"

"Áo khoác em đâu? Lúc đi hết mình lúc về mất đồ là sao?"

"Chị không hiểu được đâu."

Cô hí hửng chạy vào nhà với khuôn mặt phấn khích, không ngờ có thể được ôm thần tượng mà mình yêu thích trong lòng như thế, chắc hết tuần này cô sẽ không tắm đâu, cô muốn lưu lại mùi hương của thần tượng trên người mình.

"Nè nè, đi tắm, hôi quá."

"Nhân sinh gian nan có những chuyện không nên vạch trần."*

"Có tin là chị đuổi em ra khỏi phòng hay không?"
"Làm người ai lại như dị?"

"Mau đi tắm, hôi quá trời rồi nè."

Bị đẩy vào nhà tắm, khuôn mặt cô không ngừng mếu máo, không lẽ phải xa hơi ấm idol thật sao? Cơ mà khi nãy đúng là cô đã quẩy sung sức quá, cả người đầm đìa mồ hôi, nếu thật sự không tắm thì chị cô chắc chắn không cho ngủ trên giường.

Các bạn có thấy ai vừa tắm mà vừa khóc khóc chưa? Giờ thì có rồi đó.

---------

Là một người nổi tiếng thì họ có tất cả, nhưng lại không có sự yên bình....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro