Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung trở mình trên chiếc giường rộng lớn, chỉ vừa mới cử động người một chút đã cảm nhận được sự đau đớn từ chân phát ra, nàng khẽ nhăn mặt.

Điện thoại lúc này cũng vừa vặn đổ đến tiếng chuông, là chị quản lý của nàng.

"Em nghe đây chị."

"Chị báo với công ty rồi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi nhé, hai ngày sau chị sẽ đến đón em."

"Em đã biết, cảm ơn chị."

"Ráng chăm sóc bản thân thật tốt là được rồi, chị tắt máy đây, em nghỉ ngơi đi."

Đầu dây bên kia tắt máy thì nàng cũng thả điện thoại ra, từng bước khó nhọc đi vào phòng tắm, nhờ như thế này nàng mới có được hai ngày nghỉ ngơi quý giá, không biết nên vui hay nên buồn đây.
Đã lâu rồi Chaeyoung chưa được sống chậm lại trong cuộc đời của chính mình, chính xác thì từ khi ra mắt công chúng.
Nhìn bản thân trong gương, lúc này nàng mới nhận ra thật sự đã khác đi rất nhiều.

Sự ngây thơ, hồn nhiên năm nào của nàng đâu rồi?

"Nhìn chính mình trong gương lại không còn nhận ra chính mình, thật nực cười."

Bước ra khỏi phòng tắm, nàng gọi điện thoại đặt một ít đồ ăn nhanh, từ lâu đã không còn tự thân nấu đồ ăn cho buổi sáng, căn bản là nàng không có thời gian, bữa sáng của Chaeyoung chỉ đơn giản là sandwich hoặc hamburger mà quản lý mua sẵn, buổi tối sau khi kết thúc lịch trình về nhà thì cũng không phải là thật khuya thì cũng là gần sáng, tâm trạng đâu nữa mà nấu ăn.

Tủ lạnh để đó cũng chỉ là để trưng cho có, ngoài một ít kem cùng đồ uống có cồn mà các nhãn hàng nàng đang làm đại diện tặng cho thì cũng không còn gì khác.

Thở dài một cái, hóa ra nàng sống không lành mạnh tí nào cả.

"Buổi tối mình nên đi siêu thị mua một ít đồ cho hôm nay và hai ngày tới."

Kết thúc bữa ăn sáng tạm bợ, cơn đau từ chân khiến nàng phải đích thân đi tìm thuốc giảm đau, trời sinh da thịt mềm mỏng, chỉ cần tác động mạnh một chút liền đỏ ửng, lần này bị đá thành ra thế này, nàng còn tưởng chân mình bị gãy luôn rồi ấy chứ.

Uống xong số thuốc bản thân vừa tìm được thì cơn buồn ngủ liền ập đến, chẳng là không tìm được thuốc giảm đau thì uống thuốc ngủ để đi ngủ cho giảm đau.

Trong giấc ngủ ngắn, nàng mơ về những ngày tháng làm thực tập sinh của mình, mỗi ngày đều luyện tập từ sáng đến tối, không ngừng cố gắng ép bản thân nỗ lực để có thể vượt qua bài kiểm tra hàng tháng của công ty, và cả căn phòng kí túc xá đầy gián, nàng đã từng có thời gian làm bạn cùng loài vật hôi hám kia.
Mọi thứ chỉ như vừa mới đây.

Thức dậy cũng đã vào tầm tối, uể oải đi tắm gội, ngủ nhiều vào buổi trưa khiến đầu nàng có chút đau, Chaeyoung chần chừ đứng trước tủ đồ, hơi do dự một chút. Tủ đồ chỉ toàn hàng hiệu nổi tiếng của nàng, nếu mặc ra đường có phải gây sự chú ý quá không? Ánh mắt đặt trên chiếc áo xa lạ kia, khẽ búng tay một cái.

Một cái nón, khẩu trang, và một cái áo khoác không phải hàng hiệu, quá hoàn hảo, Blink của nàng rất dễ bị lừa.

Hôm nay không phải cuối tuần, siêu thị cũng không đông cho lắm, chỉ có vài người nội trợ đang vội vã mua đồ về nấu bữa tối cho gia đình họ, Chaeyoung nhìn mớ thực phẩm trước mặt nhất thời không biết mua những gì, đi siêu thị mà không có kế hoạch thì là vậy đấy.

Nàng mua một ít thịt sườn, dâu, nho và một ít xoài, loại quả vàng ươm đến từ Đông Nam Á này khiến Chaeyoung nhớ đến lần đầu nàng được ăn thử nó, là do một người hâm mộ bí mật của nàng tặng cho, người ấy còn tặng nàng rất nhiều đồ ăn hay ho mà Chaeyoung đều là lần đầu được thấy.

Vải nhưng có lông, tỏi có vỏ ngoài màu tím trong lại có màu trắng.

Đều là một người tặng với cái tên L.M, tặng rất nhiều, và từ rất lâu về trước chắc là cũng đã tầm bốn năm trước đến hiện tại lâu lâu vẫn còn gửi tặng cho nàng. Dù rất tò mò về người kia nhưng nếu họ đã muốn giấu mặt thì nàng cũng không cố chấp tìm kiếm.

Thanh toán tiền rời khỏi siêu thị, một số người không ngừng chỉ trỏ về phía nàng, có vẻ như đã nhận ra nàng, Chaeyoung tự cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi lựa chọn đi bộ đến siêu thị, giờ thì biết nấp vào đâu đây?

Cầm lấy hai túi đồ ăn bước đi thật nhanh, nhưng đám người kia vẫn bám theo phía sau nàng, một bên chân bị đau khiến tốc độ đi giảm một nửa, rất nhanh đã bị đuổi kịp, một bàn tay đặt lên vai nàng khiến Chaeyoung không ngừng căng thẳng, bên cạnh không có quản lý, không có vệ sĩ, nếu là người hâm mộ của nàng thì còn đỡ, nhưng nếu mà là antifan thì nàng nên làm sao? Bọn họ thật sự rất đáng sợ.

"Thì ra em ở đây, làm tôi tìm em thật lâu, dù có giận tôi thì cũng không nên bỏ về trước như vậy?"

Là một giọng nói nữ tính, Chaeyoung ngẩn người nhìn vào người đối diện, nón của chiếc áo hoodie rộng thùng thình che lụp sụp xuống tận mắt, người kia cũng mang khẩu trang giống nàng.

"Đưa đồ đây để tôi xách, đừng giận nữa."

Chaeyoung vẫn im lặng, tay nắm chặt lấy hai túi đồ ăn, không phải là đến đây cướp đồ ăn của nàng đấy chứ?

"Mau đưa cho tôi, tôi giúp em xách."

Có ngu mới bỏ ra cho bị cướp.

Người kia cúi đầu xuống một chút thì thầm vào tai nàng, Chaeyoung còn nghe được tiếng nghiến răng ken két.

"Nếu muốn cắt đuôi bọn họ thì làm ơn hợp tác đi, tôi muốn giúp cô."

Lúc này tay cầm túi đồ ăn cũng nới lỏng ra, thuận tiện cho người kia cầm lấy.

"Xin lỗi mọi người, chúng tôi mới cãi nhau nên cô ấy giận tôi nên mới đi nhanh như vậy, mọi người giải tán đi."

Nói xong liền nắm tay nàng rời đi, lúc này cả hai đã đi đến một đoạn đường lớn có thể bắt taxi, phía sau cũng không còn bị bám theo, người kia mới trả lại hai túi đồ ăn cho nàng.

"Tôi đi đây, về cẩn thận."

"Khoan..."

"Hửm?"

"Cảm ơn..."

"Không có gì, chỉ là thấy chướng mắt những thể loại soi mói người khác thôi, mà cô cũng lạ, nào nón nào khẩu trang rồi áo khoác..."

Người kia dừng lại một chút nhìn cái áo khoác, có chút quen mắt, rồi lại lắc đầu bỏ qua, sao có thể cơ chứ.

"Cô mau về nhà đi, con gái đi vào buổi tối một mình không hay đâu."

Chaeyoung im lặng nhìn người kia sải từng bước dài rời đi, trong lòng không ngừng cảm thán, hôm qua thì được một người lạ giúp đỡ, hôm nay lại được một người lạ khác giúp đỡ, cuộc đời nàng có lẽ là có quý nhân phù trợ rồi.

Bắt một chiếc taxi về chung cư, nàng bận rộn sắp xếp mọi thứ vào tủ lạnh, làm một ít đồ ăn tối cho bản thân, dọn dẹp lại gọn gàng mọi thứ rồi nằm trên giường lướt bản tin instagram, cũng lâu rồi nàng chưa cập nhật hình ảnh mới, hay đăng trạng thái.

Ngón tay gõ một hồi dài, bấm nút đăng, nàng đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, cơn đau từ chân lại bắt đầu rồi.

Điện thoại rung lên khiến cô đang vẫn một tay còn cầm khăn lau bớt nước trên mái tóc vừa được gội, nước vẫn còn nhỏ xuống nền nhà, một tay mở khóa.

roses_are_rosie đã đăng một một tin mới.

*Thật ra trong cuộc sống mỗi người ai cũng sẽ có một nhân vật xuất hiện khi chúng ta gặp nguy hiểm, sẽ đến với một chiếc ô trong tay khi trời mưa to, sẽ bảo vệ ta trong những lúc ta yếu lòng.
Có lẽ tôi đã bỏ lỡ người đó rồi sao?*
Cô khó hiểu đọc dòng trạng thái mới nhất của nàng, mặc dù không hiểu những vẫn bấm like cái đã

Để điện thoại sang một bên tiếp tục lau tóc, trong đầu nghĩ đến hình ảnh chiếc áo kia, chắc chỉ là hàng giống hàng thôi dù sao nó cũng là loại rẻ tiền, làm sao mà thần tượng của cô lại giữ cái áo đó lại cơ chứ, lại còn đi lang thang ngoài đường vào tầm này được. Người đó làm sao có thể là Park Chaeyoung được.

Nhanh chóng lau khô mái tóc và cả sàn nhà, để chị cô mà thấy thì lại bị la nữa, nhiều lúc nghĩ cũng là chị em đó, nhưng mà là chị em ruột "thừa".

-------

Hihi :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro