3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa muốn nhắn tin cho Chaeyoung trước, cô ấy thực sự rất muốn. Các ngón tay của cô ấy lướt trên bàn phím điện thoại trong cảm giác như hàng giờ trước khi cô ấy thở dài thườn thượt và ném điện thoại của mình sang phía bên kia của chiếc ghế dài. Cô ấy thường không gặp vấn đề này. Lisa thường hoàn toàn ổn với ý định nhắn tin cho một người bạn trước (vì Chaeyoung chỉ là bạn), nhưng bây giờ thì không. Không phải khi người nhận được tin nhắn là Park Chaeyoung, đó là Rosé duy nhất - một người vừa cực kỳ dễ gần lại vừa vô cùng đáng sợ. Lisa không chắc mình làm như thế nào.

Ngoài ra, cô ấy biết rằng nếu cô ấy gửi cho Chaeyoung một tin nhắn (thậm chí một cái gì đó đơn giản như này, có muốn ăn trưa không?), Rất có thể Chaeyoung sẽ nói không. Bởi vì không giống như Lisa, Chaeyoung không ngồi xung quanh căn hộ của mình để chờ cô gái kia nhắn tin cho mình.

Tệ hơn nữa, Lisa và Chaeyoung đã không gặp nhau gần một tháng. Cả hai người đều bận rộn đến mức liên lạc với nhau để gặp mặt cũng tốn quá nhiều thời gian.

Ding.

Lisa thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình và nhìn sang chiếc điện thoại của cô đang đặt ở phía bên kia của chiếc ghế dài. Màn hình sáng lên và dù ở khoảng cách xa, Lisa cũng nhận ra tên của Chaeyoung. Cô ấy ngụp lặn tìm kiếm thiết bị và sau đó dành một chút thời gian để suy ngẫm về sự thật rằng cô ấy là một phụ nữ hai mươi ba tuổi, chỉ mải mê tìm kiếm tin nhắn từ người yêu của mình như một thiếu niên. Và rồi cô ấy nhớ rằng có một tin nhắn từ Chaeyoung đang đợi cô ấy và cô ấy gạt mọi suy nghĩ trẻ con sang một bên.

"Cậu có bận không?"

Lisa cắn môi và quyết định đợi vài phút trước khi trả lời để không có vẻ quá tuyệt vọng. Cô ấy làm đủ mười giây trước khi cô ấy nhượng bộ và nhập câu trả lời của mình.

"Hiện tại tớ đang rảnh. Có gì không cậu?"

Câu trả lời của Chaeyoung cũng gần như ngay lập tức.

""Không. Tớ chỉ muốn hỏi vậy thôi."

Lisa cười toe toét với điện thoại và cảm thấy má mình nóng bừng lên. Một tin nhắn khác từ Chaeyoung đến sau vài giây:

"Đùa thôi. Muốn ăn trưa không?"

"Bạn thật là một người vui tính. KHÔNG PHẢI. Nhưng bữa trưa nghe có vẻ ngon"

_____________________________________________

Và như vậy, một giờ sau, Lisa đang ngồi đối diện với Chaeyoung tại một nhà hàng nhỏ ở Daegu. Vấn đề duy nhất là cô ấy gặp khó khăn khi tập trung vào lời nói của Chaeyoung vì cô ấy đang làm điều mới này với mái tóc của mình - phần lớn nó được búi lại thành một búi lỏng lẻo và một vài sợi phía trước buông thõng tự do, làm điêu khắc khuôn mặt của cô ấy. Tất cả những gì Lisa có thể chú ý là cách mặt trời chiếu qua cửa sổ bên cạnh họ và mang đến cho Chaeyoung giống như một ánh nắng vàng mang tia rực rỡ.

"Lisa? Cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Chaeyoung bật cười, đôi môi căng lên một nụ cười.

Lisa nhanh chóng gật đầu, "Oh, xin lỗi cậu. Chỉ hơi mất tập trung một chút thôi."

"Tớ đã nhận ra," Chaeyoung nhận xét, nhấp một ngụm rượu vang đỏ. "Nhưng dù sao thì tớ cũng đã nói quá nhiều về bản thân rồi. Cậu thế nào rồi?"

Lisa nhún vai, lo lắng vén một lọn tóc ra sau tai, "Tớ không sao, chỉ là thực sự rất bận."

Chaeyoung lầm bầm, "Có dự án thú vị nào không?"

"Không, chỉ là công việc bình thường, tớ đoán vậy," Lisa nhún vai, "Lâu ngày không gặp tớ thật sự rất nhớ cậu."

Lisa không cố ý nói. Trên thực tế, cô ấy thậm chí không nhận ra rằng mình đã nói điều đó cho đến năm giây sau, khi sức nặng của lời thú nhận của cô ấy đã chìm xuống và Chaeyoung đang nhìn cô ấy. Cái nhìn đó là cái nhìn mà Chaeyoung dành cho ai đó khi cô ấy cảm thấy không thoải mái khi ở bên họ. Đó là cái nhìn mà Lisa đã từng nhìn thấy Chaeyoung dành cho một anh chàng trong quán bar một lần khi anh ta dựa vào mình quá gần. Ngay khi Lisa nhìn thấy Chaeyoung nhìn anh chàng như vậy, cô ấy đã can thiệp và nói điều gì đó"Này anh kia, cô ấy không có hứng thú với anh đâu?" Sự nhẹ nhõm ngay lập tức lan tràn trên khuôn mặt của Chaeyoung khi người đàn ông bước đi. Lisa chưa bao giờ nghĩ rằng Chaeyoung sẽ nhìn cô ấy.

"Ồ không, cậu dừng lại!" Chaeyoung cuối cùng cũng trả lời, khoác lên mình vẻ kinh hoàng giả tạo và đưa một tay lên trước mặt.

"Đáng lẽ tớ không nên nói gì cả, tớ xin lỗi cậu," Lisa đảo mắt, cố tỏ ra thờ ơ hết mức có thể.

"Không, tớ..." Chaeyoung lo lắng nuốt nước bọt, "Tớ đồng ý với điều cậu nói."

"Cậu đồng ý...?" Lisa nhướng mày, giả vờ rằng cô ấy không biết Chaeyoung đang nói gì.

"Chúa ơi, Lisa ... tớ cũng nhớ cậu, được không? Đừng bắt tớ phải nói lại," Chaeyoung lúng túng lấy nĩa trước khi thả nó xuống bàn.

Lisa mỉm cười đáp lại, cố gắng che đi sự đỏ mặt của mình trước khi quyết định bỏ qua chủ đề này. Họ sẽ ở trong lãnh thổ nửa nguy hiểm nếu Lisa tiếp tục lan man về việc bỏ lỡ cô gái ngồi đối diện với mình.

"Vậy Jisoo thế nào rồi?"

Chaeyoung nhún vai, "Tớ không biết. Lần cuối cùng tớ gặp Jisoo là khi ba chúng ta đi chơi vài tuần trước."

"Thật sao? Tớ tưởng cậu và Jisoo như hình với bóng chứ."

"Mối quan hệ giữa tớ và Jisoo thật kỳ lạ. Đừng hiểu sai ý tớ, Jisoo là một trong những người bạn tốt nhất của tớ, nhưng mà không cần phải gặp nhau liên tục để duy trì tình bạn đó. Cả hai đều quá độc lập với điều đó", Chaeyoung giải thích, chọc vào thức ăn đang ngồi trước mặt cô.

"À, tớ hiểu rồi," Lisa gật đầu, "Tớ nghĩ ai cũng có người như vậy trong đời, cậu biết không?" Khi Chaeyoung chỉ nhún vai đáp lại, Lisa nhấn mạnh: "Hôm nay tớ nên mời Jisoo đi ăn trưa."

Chaeyoung giả vờ sốc, "Tớ không đủ với cậu sao, Lisa?"

"Cậu biết ý tớ là gì," Lisa cười, đảo mắt.

"Cậu biết đấy, việc mời Jisoo thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ tới tớ. Thành thật mà nói, tớ chỉ nghĩ, tớ thực sự muốn gặp Lisa hôm nay. Thật kỳ lạ phải không?" Chaeyoung hỏi như thể câu hỏi thực sự liên quan đến cô ấy. Như thể cô ấy thực sự muốn biết tại sao cô ấy lại khao khát được tương tác với Lisa mà không phải với Jisoo.

Lisa phớt lờ cảm giác xao xuyến đang trào dâng trong bụng, "Tớ không nghĩ điều đó thật kỳ lạ. Có những ngày cậu sẽ chỉ muốn đi chơi với một người nào đó. Không có gì sai với điều đó."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Cô thật ngốc," Jennie đảo ngược mắt trong đầu, "Cô ấy rõ ràng đang muốn nói cho cô biết cảm xúc của mình."

"Cô không biết cô đang nói về cái gì."

"Làm ơn đi," Jennie cười, "Rõ ràng là Chaeyoung chỉ đem những thứ đó ra xung quanh cô vì cô ấy nghĩ nó sẽ khiến bạn đưa ra chủ đề cảm xúc vì cô ấy quá lo lắng để tự kể ra. Đó không phải lỗi của tôi. mà cô đã quá quên để ý. "

"Tôi thật sự muốn nói nghiêm túc này, câu chuyện này sẽ tốt hơn rất nhiều nếu không có sự phân tích của cô."

Jennie nhún vai, "Tôi phân tích mọi thứ, đó là những gì tôi làm. Tôi thực sự là nhà phân tích dữ liệu tại một công ty tiếp thị trong thị trấn."

"WOW. Có phiền không nếu tôi tiếp tục?"

"Cô kể tiếp đi"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chaeyoung và Lisa dành nhiều thời gian hơn cho nhau sau ngày hôm đó. Họ cố gắng gặp nhau ít nhất một lần một tuần, bất kể lịch trình của họ bận rộn như thế nào. Và khi họ không ở bên nhau, họ luôn nhắn tin liên tục.

》》 Tớ đang chụp ảnh. Họ sẽ mặc cho tớ một chiếc áo sơ mi màu hồng nóng và quần legging màu cam. Tớ chưa bao giờ cảm thấy sexy như vậy.

Lisa bật cười khi nhận được tin nhắn, thả mình xuống giường và gõ phản hồi.

》》 Gì cậu sexy á, cậu đừng tự luyến như vậy chứ.

Lời nhắn gửi lại của Chaeyoung rất đơn giản ...

》》 Yah, tớ không chơi với cậu nữa.

Khi họ không nhắn tin, họ đang ở trên Skype.

"Kiểm tra xem!" Lisa thốt lên ngay khi cuộc gọi kết nối. Cô ấy nhảy ra khỏi ghế và đứng lên trước webcam của mình, khoe một chiếc áo hoodie mới.

Chaeyoung cười (tiếng cười khiến toàn bộ cơ thể cô ấy run lên vì sung sướng) và ngửa đầu ra sau, "Cái gì vậy ?!"

"Tớ là một con mèo, haha" Lisa cười rạng rỡ, xoay người trong bộ trang phục, "Tớ là một con mèo, trong không gian trên một chiếc bánh mì sandwich! Đây có phải là khoản đầu tư tốt nhất mà tớ từng thực hiện, hay là gì?"

"Sai rồi. Đây là một khoản đầu tư khủng khiếp, khủng khiếp", Chaeyoung gạt nước mắt, "Số tiền đó đáng lẽ phải được dùng để làm từ thiện."

Lisa thích các cuộc gọi Skype của họ. Giống như tất cả các phiên webcam với một khuôn mặt quen thuộc, có một điểm khi cả hai cô gái không nói chuyện với nhau mà thay vào đó là tập trung vào các cửa sổ khác mà họ đã mở trên máy tính của mình. Chaeyoung lướt qua Instagram và cười khúc khích một mình trong khi Lisa kiểm tra email và đọc các bài báo mới nhất về Chính sách đối ngoại. Đôi khi, Lisa thích giả vờ rằng cô ấy đang chăm chú nhìn vào thứ gì đó trên màn hình khi thực tế cô ấy đang nghiên cứu khuôn mặt của Chaeyoung - cố gắng ghi nhớ những đường nét và đặc điểm mà trước đây cô ấy không hề nhận ra.

Sự giao tiếp mà Lisa có với Rosé đã thay đổi cô ấy. Nó không phải là một sự thay đổi quá mạnh mẽ, nhưng có những khác biệt nhỏ.

_____________________________________________

"Cậu đang nói chuyện với ai vậy?" BamBam, quản lý và bạn của Lisa, hỏi trong một cuộc họp của họ.

Lisa bối rối ngước nhìn BamBam"Cái gì?"

"Cậu đã cười khúc khích với điện thoại của cậu trong một giờ qua, Lisa. Đây có phải là bạn gái mới?" BamBam khóe môi nhếch lên.

Lisa đỏ mặt và lắc đầu, "Không, chỉ là một người bạn."

"Một người bạn, hả?" Khi Lisa gật đầu, BamBam đảo mắt và thở dài, "Được thôi, tôi sẽ bỏ qua. Dù sao thì chúng ta cũng phải nói nhiều lắm. Bắt đầu từ Seoul."

"Seoul?" Lisa nhướng mày.

"Ừ. Cậu cảm thấy thế nào về nó?"

"Tôi ... tôi không biết. Tôi không thực sự thích nơi này, thành thật mà nói. Tất cả mọi thứ ở đây đều rất tốt " Lisa vẫy tay xung quanh khi cô ấy tìm kiếm từ phù hợp, "Thực tế."

"Và tôi hoàn toàn đồng ý. Vấn đề là, YG vẫn được đặt ở đó, họ cần tôi ở đó và điều đó có nghĩa là tôi cũng sẽ di chuyển."

"Cậu là .. cái gì cơ?" Lisa sắc mặt trầm xuống, "Công tử, ngươi không thể bỏ rơi tôi."

"Làm ơn, cậu biết là tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu mà. Tôi khá chắc rằng điều đó là không thể vào thời điểm này," BamBam cười, "Tôi đã hỏi cậu về Seoul vì tôi nghĩ cậu cũng nên chuyển ra đó."

"Cậu yêu cầu tôi dọn đến ở cùng sao? Bởi vì thành thật mà nói, BamBam, tôi nghĩ chúng ta không nên dọn đến đó" Lisa cười đầy lo lắng, cố gắng làm cho câu nói đùa của mình nghe có vẻ thuyết phục.

"Chúa ơi, không", BamBam co rúm người lại với gợi ý, "Sẽ tốt cho sự nghiệp của cậu, Lisa. Cậu có biết chúng ta đã từ chối bao nhiêu cơ hội vì họ ở Seoul còn cậu ở Daegu không? Quá nhiều . Hãy nghĩ xem cậu có thể làm được bao nhiêu nếu cậu sống trên đất liền! "

"Tôi ghét ý tưởng!" Lisa rên rỉ, "Thật là khủng khiếp. Không phải tự nhiên đâu, BamBam."

"Chỉ cần nghĩ về điều đó, được chứ? Cậu không cần phải đi nếu cậu hoàn toàn không muốn, nhưng tôi nghĩ đó sẽ là một sự thay đổi thực sự tốt đẹp. Hãy hứa với tôi là cậu sẽ cân nhắc nó."

"Tốt thôi," Lisa khoanh tay trước ngực, "Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Và sau đó tôi chuyển đến Seoul," Lisa nói một cách đơn giản, chuyển sang phần tiếp theo của câu chuyện.

Jennie mở to mắt, "Tôi xin lỗi, cô đã làm gì?"

"Tôi đã chuyển đến Seoul. Dù tôi ghét nó đến mấy, nó cũng có lý. Nó mang lại nhiều cơ hội nhất cho sự nghiệp của tôi."

"Nhưng Chaeyoung không chuyển đi? Cô ấy ở lại Daegu?"

"Đúng rồi."

"Cô có bị điên không?" Đôi mắt của Jennie lồi lên, "Chúa ơi, Lisa, đây sẽ là bộ phim lãng mạn tệ nhất mọi thời đại. Cô gái này phải lòng cô gái khác, cô gái khác dần dần bắt đầu say mê cô gái đầu tiên, cô gái đầu tiên chuyển sang phía bên kia của đất nước vì không có lý do chính đáng."

"Này Jennie, đó là vì sự nghiệp của tôi. Và tại thời điểm đó tôi thậm chí còn không nghĩ rằng có tương lai cho tôi và Chaeyoung!"

"Ồ, vậy cô thừa nhận rằng câu chuyện này có tương lai của hai người, vậy sao?" Jennie khoanh tay, nụ cười tự mãn nở trên khuôn mặt.

Lisa thở dài thườn thượt, "À, ý tôi không phải vậy. Tôi sẽ đến phần đó sớm thôi. Bây giờ chúng ta đang nói về Seoul."

"Tốt thôi, Seoul. Tiếp tục đi" Jennie xua tay một cách miễn cưỡng.

"Được rồi, một vài tuần sau khi chuyển đến Seoul, tôi đã gặp một cô gái."

Jennie nhướng mày, "Cô đã gặp một cô gái? Muốn làm rõ chứ?"

"Tôi đã yêu một cô gái," Lisa mím môi, "Một cô gái không phải là Chaeyoung."

Trong khóe mắt, Lisa có thể nhìn thấy Jennie đập trán vào lòng bàn tay, "Đây đúng là câu chuyện tình tồi tệ nhất mà tôi từng nghe."

Lisa định pha trò khi nhận xét (điều gì đó về phim đồng tính nữ luôn kinh khủng), nhưng sau đó cô ấy nghĩ về những phần của câu chuyện mà cô ấy chưa kể. Những phần quan trọng hơn, xoắn hơn vẫn chưa tràn ra khỏi môi cô ấy. Những phần mà cô cố gắng không nghĩ đến hàng ngày vì chúng vẫn khiến cô quặn thắt và đau tim. Lisa nhận ra rằng có lẽ Jennie có lý.

Cô ấy nói với sự trung thực hoàn toàn khi nói "Đúng vậy. Đúng vậy."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

MỌI NGƯỜI CÓ THỂ TẶNG 🌟🌟 CHO MÌNH  ĐƯỢC KHÔNG?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro