Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh cũng rất thích hoa Tường Vi, năm xưa sân vườn của căn biệt thự đã từng trồng rất nhiều hoa Tường Vi, giờ đây chỉ còn lại một ngôi mộ bia khắc chữ “Vợ Ta Phác Thái Anh”, từ đó đã không còn mùi hương của hoa, không còn tiếng chim hót nữa.

Tiểu Bảo thường hay chỉ vào mộ bia hỏi, “Mami ơi, mẹ ở trên thiên đàng có vui không?”

Cô trả lời, “Ừ, chỉ cần Tiểu Bảo vui, mẹ ở trên thiên đàng nhìn thấy con, nhất định cũng sẽ vui thôi.”

Lạp Lệ Sa không có lừa dối Tiểu Bảo, mà đã thẳng thắng nói cho Tiểu Bảo biết rằng mẹ đã lên thiên đàng, tuy rằng Tiểu Bảo đối với cái chết vẫn còn chút mơ hồ, nhưng cũng biết được, mẹ đã không còn nữa, cũng không thể ở bên mình, vì vậy Tiểu Bảo càng dính chặt Lệ Sa hơn.

“Mami ơi, mami ơi!” Đột nhiên, Tiểu Bảo rút đôi chân bé nhỏ của mình ra, đuổi theo đôi trai gái đang chụp hình cưới ở đằng xa, “Mami ơi, con nhìn thấy mẹ rồi!”

Nhưng đường đi của vườn hoa không bằng phẳng, nên Tiểu Bảo mới chạy được vài bước, thì đã bị ngã xuống đất, đầu gối còn bị cục gạch làm sứt mất một lớp da.

Lệ Sa đã đem hình cưới của mình và Thái Anh đi phóng to lần nữa, sau đó treo ở đầu giường, vì vậy Tiểu Bảo biết được hình dáng của Thái Anh.

Nhưng Phác Thái Anh sao có thể còn sống được?

Ánh mắt của Lệ Sa hiện lên vẻ thất vọng, nhanh chóng chạy lên chỗ Tiểu Bảo và ẵm Tiểu Bảo lên ngồi vào ghế đu dây bên cạnh, sau đó lấy hộp thuốc y tế từ trong ba lô ra mà mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo, giúp Tiểu Bảo rửa vết thương.

“Mami ơi, Tiểu Bảo thật sự đã nhìn thấy mẹ mà, mami mau đi đuổi theo đi!” Tiểu Bảo vội vàng bắt lấy tay của Lệ Sa, hối thúc nói.

Tiểu Bảo tuy rằng sợ người lạ, nhưng khát vọng có được tình thương của người mẹ là tính bẩm sinh của mỗi đứa bé, đặc biệt là Tiểu Bảo mỗi ngày ngủ dậy mở mắt ra, đều có thể nhìn thấy Thái Anh trong hình, cảm giác như mẹ đang ở cạnh nó vậy, mặc dù rất mơ hồ, nhưng lại khiến nó khao khát rằng một ngày nào đó, hoặc là người trong hình đó, sẽ giống như trong truyện đồng thoại vậy, có thể từ trong tranh mà đi ra ngoài?

“Tiểu Bảo à, mẹ đã lên thiên đàng rồi con à, người mà con vừa mới nhìn thấy, chỉ là một người rất giống mẹ thôi.” Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng cầm lấy tay bé nhỏ của Tiểu Bảo, dịu dàng nói.

“Không phải đâu mami, người đó là mẹ thật mà, rất rât rất giống mẹ đó!”

Rất giống, nhưng không phải là y hệt.

Thật ra, Lệ Sa không phải là không hi vọng, hi vọng Thái Anh sẽ có một ngày có thể chết đi sống lại, nhưng nữ thi thể năm xưa và kết quả giám định DNA đó đều chứng minh rằng Phác Thái Anh đã chết, vì vậy làm gì mà có kì tích xuất hiện nữa?

Nhưng không muốn Tiểu Bảo cứ để tâm đến chuyện vụn vặt, Lệ Sa vẫn bồng Tiểu Bảo lên và nói:

“Vậy mami dẫn con đi kiếm, nhưng nếu phát hiện chỉ là con nhìn nhầm thôi, thì sau này Tiểu Bảo không được tùy tiện gọi người lạ khác là mẹ nữa, được không?”

“Dạ được!” Tiểu Bảo gật đầu, như cảm thấy mình chắc chắn không nhìn sai vậy.

Nhưng  vừa mới thoáng qua, khi đuổi theo ra ngoài, thì phát hiện xa xa vườn hoa kia có mấy cặp đôi trai gái đang chụp hình cưới, Tiểu Bảo nhất thời bị những bộ váy cưới trắng như tuyết đó làm hoa cả mắt, giọng đáng thương nói, “Mami ơi, không phải đâu mami, không phải là loại phồng lớn lớn đó đâu, là phồng nhỏ nhỏ cơ.”

Lạp Lệ Sa nghĩ rằng, Tiểu Bảo nói cái phồng lớn lớn, phồng nhỏ nhỏ kia, có lẽ là nói chân váy phồng của chiếc váy cưới đó, nhưng nhìn xung quanh, cho dù là nhìn thấy những chiếc váy cưới phồng nhỏ nhỏ kia, thì gương mặt của những người phụ nữ kia, đều không giống Phác Thái Anh.

Cuối cùng Tiểu Bảo cũng thất vọng và gục cái đầu của mình xuống vai của Lệ Sa ấp úng nói:

“Mami ơi, hình như Tiểu Bảo nhìn nhầm người rồi.”

“Không sao đâu, Tiểu Bảo có đói không, Mami dẫn Tiểu Bảo đi ăn
gà rán có chịu không?”

Tiểu Bảo lắc lắc cái đầu “Không chịu, Tiểu Bảo muốn về nhà ăn cơm, Tiểu Bảo muốn ăn cơm của mami nấu cơ.”

Dưới thế tấn công của sự đeo bám của Tiểu Bảo, tay nghề nấu ăn của Lạp Lệ Sa trong ba năm nay đã dần dần tiến bộ hơn. Trừ những lúc phải đi công tác hoặc là phải tăng ca làm việc ra, thì ngày nào cô cũng đều tự tay nấu bữa tối cho Tiểu Bảo ăn.

Thật ra, Lệ Sa chỉ muốn dẫn Tiểu Bảo ra ngoài dạo chơi nhiều hơn, muốn nó thích ứng với những cảm giác mới lạ, nhưng Tiểu Bảo hiển nhiên, rất cự tuyệt cho dù đem thứ trẻ con hay thích ăn nhất như gà rán, khoai tây chiên ra dụ dỗ, Tiểu Bảo cũng không chịu đi những chỗ đông người như thế này.

Lạp Lệ Sa thở nhẹ một cái, sau đó bồng Tiểu Bảo lên và nói:

“Được rồi, mami về nhà nấu cơm cho con ăn nha.”

Trong chốc lát, cũng là lúc Lệ Sa bồng Tiểu Bảo rời khỏi không bao lâu, trên cái ghế đu mà Tiểu Bảo đã ngồi qua, có một cặp đôi trai gái đang ngồi chụp hình cưới, và trước mặt cặp đôi đó, có một nữ nhiếp ảnh gia đang đứng chụp hình.

Nữ nhiếp ảnh gia đó với chiếc đầm vải bông màu trắng ôm gọn cả thân hình, mái tóc ngắn xinh xắn, và đôi mắt hạnh nhân của cô ấy đang nhìn chăm chăm vào ống kính máy chụp hình để lấy nét trọng tâm, đôi môi như củ ấu ấy từ từ mở ra  và nói:

“Tốt, bây giờ chú rể đẩy xích đu cho cô dâu đi, đẩy cao một chút... cô dâu cười rất là đẹp, rất tốt...”

Sau những âm đệm loạt xoạt chụp liên tục ấy, nữ nhiếp ảnh gia xem lại những tấm hình đã chụp và nói :

“Hiệu quả hình ảnh rất tốt, chúng ta đổi địa điểm, đi chụp nhóm tiếp theo thôi.”

Khi máy chụp hình từ trên mặt của nhiếp ảnh gia đó dời đi, toàn bộ khuôn mặt đó, bỗng chốc chính là người phụ nữ mà Tiểu Bảo đã nói rất giống rất giống người mẹ trong hình cưới ở đầu giường.

Thực sự rất giống, ngũ quan gần như y hệt, chỉ có mái tóc đã ngắn đi, gương mặt không trang điểm càng mộc mạc và xinh đẹp hơn.

Nhưng đối với một đứa bé ba tuổi mà nói, nó không có cách gì phân biệt ra, một gương mặt với hai tạo dáng khác nhau, thật ra, là cùng một người.

Không sai, nữ nhiếp ảnh gia đó chính là Phác Thái Anh, cô ấy vẫn còn sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro