Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi đã chụp xong hình cưới cho cặp đôi đó, Phác Thái Anh thu xếp lại dụng cụ chụp ảnh, và giao cho trợ lý của mình, sau đó đi về hướng chiếc xe BMW đang đậu ở bên ngoài vườn hoa.

“Chụp xong rồi à?” Người đàn ông trong xe nghiên người mở cửa xe cho cô ấy, sau đó đưa chai nước cho cô ấy.

“Dạ.” Thái Anh cầm lấy bình nước, cảm ơn một tiếng và sau đó nói tiếp “Thắng Hiền, em đã nói là em có thể tự về nhà được mà, anh không cần cố tình đến đây rước em đâu.”

“Tại anh sợ em đẹp quá, bị những chú rể đó để mắt đến rồi bắt cóc đi luôn thì sao.” Lý Thắng Hiền nhếch môi cười lên một cái, sau đó quay tay lái để xe chạy ra ngoài.

Thái Anh mỉm cười nhẹ và nói:

“Thắng Hiền, em không có tốt như anh nghĩ vậy đâu.”

“Em rất tốt, trong mắt anh em là tốt nhất.” Thắng Hiền vừa nói vừa đưa một cánh tay sang nắm lấy tay cô và chăm chú nhìn cô  qua kính chiếu hậu và nói:

“Thái Anh, đã ba năm rồi, em có chịu lấy anh chưa?”

Phác Thái Anh lẫn tránh quay mặt sang chỗ khác, rút tay của mình về, nắm chặt chiếc đầm trắng của mình và nói:

“Thắng Hiền, em rất cảm kích anh vì đã chăm sóc em trong ba năm nay, nhưng em không có xứng với anh đâu, tình trạng của em hiện giờ đã ổn định và em cũng có thể sống một mình rồi, anh cũng nên kiếm một người con gái tốt hơn mà kết hôn sinh con đi.”

“Được thôi, lần thứ 55 cầu hôn thất bại, xem ra anh phải cố gắng tiến lên mục tiêu 101 lần cầu hôn rồi.” Lý Thắng Hiền nhún nhún vai, như không để tâm đến mà đánh trống lãng thoát khỏi tình huống xấu hổ đó.

“Thắng Hiền...”Phác Thái Anh như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị Lý Thắng Hiền chặn ngang hỏi. “Chúng ta trực tiếp về thành phố A, hay là ở đây ăn bữa cơm rồi mới về?”

Thái Anh nhìn ra ngoài cửa sổ với cảnh vật tấp nập quen thuộc ấy và nói:

“Trực tiếp về thành phố A đi anh.”

Cô ấy không muốn ở lại một thành phố đầy thương cảm ấy, nếu không phải do khách hàng yêu cầu, đoán chừng cả đời cô ấy cũng không muốn quay trở lại đây.

“Ừ, vậy thì mình trực tiếp về nhà.”

Chiếc xe BMW cứ vậy mà chạy ra đường cao tốc, rời khỏi mà không để lại dấu vết gì cả.

Một tháng sau.

Lệ Sa đang phê duyệt văn kiện, thì thư ký vội vàng gõ cửa đi vào và nói:

“Thưa Tổng Giám Đốc, có chuyện không hay rồi, hạng mục thị chính của thành phố A đã xảy ra chút vấn đề, hôm trước cục trưởng cục X của bên kia đã bị tai nạn xe sau đã qua đời, và cục trưởng mới bổ nhiệm này, hình như muốn tiến hành lại cuộc đấu thầu của hạng mục này...”

Cô thư ký bi li ba la nói một hơi, ánh mắt Lạp Lệ Sa liền trở nên nghiêm nghị và nói:

“Lập tức giúp tôi đặt vé máy bay đi thành phố A, mọi việc của công ty tạm thời giao cho Phó Giám Đốc phụ trách.”

“Vâng, thưa Giám đốc.”

Sau khi thư ký rời khỏi, Tiểu Bảo đứng trước sô pha ngẩng đầu lên trên máy pha trà  là những đồ chơi lego mà nó đã xếp chồng chất lên, mỗi một cái đều là hình kim tử tháp có đầu nhọn như mũi khoan, đã xếp được mấy chục cái, và có màu sắc giống nhau, xếp thành mấy hàng, gọn gàng ngăn nắp, như đã dùng thước đo qua vậy.

“Mami ơi, mami phải đi công tác sao?” Tiểu Bảo hỏi.

“Ừ.”Lạp Lệ Sa hôn lên mặt Tiểu Hi và nói:

“Tiểu Bảo, mami sẽ dẫn con đi cùng, nhưng buổi tối có thể mami có cuộc xã giao, con một mình ở khách sạn, có được không?”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn mà gật đầu

“Nhưng mà mami ơi, mami có thể về trước khi Tiểu Bảo đi ngủ không?”

“Ừ, mami sẽ cố gắng nhanh chóng trở về để cùng Tiểu Bảo đi ngủ.”

Đây không phải là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa dẫn Tiểu Bảo theo đi công tác, Tiểu Bảo không có cảm giác an toàn, ngoại trừ Lệ Sa ra nó đều kháng cự sự chăm sóc của bất cứ người nào.

Máy bay hạ cánh tại thành phố A, Lạp Lệ Sa đã đặt một căn phòng và một mình Tiểu Bảo ở trong căn phòng đó chơi trò xếp hình lego, nó đắm chìm trong trò chơi trùng lặp lại trùng lặp này mà không biết chán.

Lạp Lệ Sa mở Ipad ra, khởi động camera giám sát, đặt ở đầu giường, nhắm ngay Tiểu Bảo như vậy cô bất cứ khi nào cũng có thể biết được tình hình của Tiểu Bảo và Tiểu Bảo cũng có thể duy trì cuộc gọi video với cô.

Sau khi Lạp Lệ Sa rời khỏi khách sạn, đã đến câu lạc bộ thương gia, một nơi nổi tiếng của thành phố A, để mở tiệc chiêu đãi cục trưởng Vương mới nhậm chức, và giới thiệu lại một lần hạng mục mà trước kia đã được quyết định với cục trưởng cũ.

Gương mặt Cục trưởng Vương hiện lên vẻ không mấy gì hứng thú, có thể nhận thấy được hạng mục này, ông ấy đã có người mà ông ấy muốn cho rồi.

Ở Thành phố A này, Lạp Lệ Sa đã khai phá không chỉ có một hạng mục xây dựng cơ bản, mà nó đều là công trình lớn của thị chính, sau khi cô kính một ly rượu với cục trưởng mới và nói:

“Cục trưởng Vương, cái gọi là tân quan nhậm chức ba mồi lửa, mà mồi lửa thứ nhất của ông muốn châm cho người khác, tôi đương nhiên sẽ không nói gì, nhưng hạng mục lớn như vậy, tôi tự nhận là chỉ có Lạp Thị mới có thể thuận lợi đạt được, đồng thời sẽ hoàn thành công trình mà không một sơ xuất gì.”

“Cục trưởng Vương, ông mới vừa nhậm chức, nếu như hạng mục đầu tiên chỉ vì vấn để công trình mà bị sếp lớn chất vấn, thì con đường làm quan của ông, e rằng chỉ có thể châm được một mồi lửa này mà thôi.”

Cục trưởng Vương nghe xong liền ngồi nghiêm chỉnh lại, gương mặt hiện lên vẻ vừa nghiêm túc mà vừa lo sợ, Lạp Lệ Sa thừa cơ tiến tới lại một lần giới thiệu về hạng mục đó, cuối cùng cũng lay động được cục trưởng Vương, để hạng mục này tiến hành theo kế hoạch đã đặt ra.

Hạng mục đã bàn bạc ổn thỏa, Lạp Lệ Sa mới chống cái cơ thể chếnh choáng đó đứng dậy, bước chân loạng choạng mà đi về hướng nhà vệ sinh.

Cục trưởng Vương là người Đông Bắc, vì vậy những ly rượu mà cô vừa kính chính là rượu trắng, thật ra tửu lượng của cô cũng bình thường, nên lần này uống vài ly như vậy, cô đã có chút say rồi.

Khi đang múc nước rửa mặt trước nhà vệ sinh công cộng, Lạp Lệ Sa nhìn thấy một bóng dáng mỏng manh từ nhà vệ sinh nữ đi ra, mái tóc ngắn xinh xắn, đôi mắt hạnh nhân, trên người mặc chiếc đầm màu xanh nhạt, vừa cuối đầu lấy khăn giấy lau tay, vừa đi vượt qua cô.

Lạp Lệ Sa đứng yên một chỗ sững sờ.

Thái Anh...

Tại sao người phụ nữ này, lại có khuôn mặt giống Thái Anh của cô thế này?

Là ảo giác của cô sao? Hay là do cô uống say quá, nhận nhầm người rồi?

Lạp Lệ Sa không biết gì cả, chỉ biết dùng sức lắc mạnh cái đầu mấy cái, sau đó mới ý thức được mà quay người lại, đưa tay ra, bắt lấy người phụ nữ đó, đồng thời gọi nhỏ một tiếng “Thái Anh...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro