Chương 17 Đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Manoban gia

Cô bước xuống xe cô cứ đứng đố nhìn căn nhà đến cả khi chiếc xe taxi kia cũng đã đi mất. Cô thở một hơi dài rồi đi vào trong.

Hai người vệ sĩ thấy cô liền cuối đầu mở cửa cho cô.

- Tiểu thư mời vào.

-Ừm.

Cô đi vào trong một căn nhà không hề nhỏ những người không có được nó thì ao ước có được nhưng cô có thể sống nơi đây nhưng sao cô lại cảm thấy nơi này lạnh lẽo vô cùng.

Cô đi thẳng đến một căn phòng gia tiên toàn bộ dòng họ Manoban đều được thờ cúng ở đây kể cả ba mẹ cô.

Cô đi vào đốt không biết bao nhiêu cây nhang rồi cầm nó nghiêm chỉnh cầu nguyện. Rồi đi tới cắm nhang từng di ảnh cho đến di ảnh cuối cùng là của bà nội cô.

Cô nở một nụ cười tươi nhìn di ảnh bà.

-Bà ở nơi đó vui không...với lại bà có gặp được ba mẹ con không nếu bà có gặp thì nhớ gửi với họ con nhớ họ và cả bà nữa.

Cô đưa tay sờ lên di ảnh 3 người họ. Đối với cô 3 người họ luôn cho cô yêu thương ấm áp của thứ gọi là gia đình còn ông nội tuy cô biết ông yêu thương cô rất nhiều nhưng cô không cảm giác được sự ấm áp.

- Năm đó bà ấy vì nghe tin ba mẹ con ra đi tuy ngoài mặt ta thấy bà ấy chấp nhận sự thật nhưng nỗi đau đó lại ở trong tâm bà ấy giằng xé thương tâm mà bệnh mất đi.

- Chắc bà nội rất thương tâm....

- Đừng nói về chuyện buồn này nữa mau ra ngoài ăn cơm thôi đồ ăn người làm đã dọn ra.

- Dạ ông nội.

Cô đi theo phía sau đi đến căn bệnh liền bắt gặp một con người đang ngồi ở trên bàn ăn.

Cô lơ đi mà ngồi vị trí đội diện người kia. Ông Manoban tất nhiên ngồi ở đầu.

- Con thấy Taehuyng về không vui sao Lisa.

- Dạ đâu có con vui mà-nụ cười gượng gạo.

- Con đừng giận Taehuyng vì năm đó ta bắt nó đi du học chứ không phải nó tự ý đi.

- Con có nói gì đâu cuộc sống của anh ấy muốn đi đâu làm gì thì liên quan gì con mà giận.

- Lis...

- Con đâu nhỏ mọn như vậy

Kim Taehuyng chưa kịp gọi xong tên cô thì bị cô chen vào không khí lại ngột ngạt thì ông liền lên tiếng

- Nếu không giận thì tốt tuy Taehuyng không phải anh ruột của con nhưng cũng cùng con lớn lên...thôi hai đứa mau ăn đồ ăn nguội ăn không ngon

Cô cầm chén cơm lên ráng lùa cho nhanh chén cơm liền đứng dậy.

- Lisa con ăn kiểu gì vậy- ông nhíu mày.

- Ở nhà con đã ăn nên no rồi ạ.

Ông im lặng nhìn cô Kim Taehuyng liền đứng lên.

- Ông em ấy ăn no thì thôi đừng ép Lisa làm gì.

Ông liền dời mắt mà tiếp tục ăn cô thấy vậy cũng liền bỏ đi.

Cô đứng trên sân thượng là nơi bà cô rất thích ngồi ở đây uống trà và kể cho cô nghe những cậu chuyện ngày xưa.

Nhưng bây giờ ở đây vẫn vậy nhưng nó không còn bà..

Cô lại lấy cho mình điếu thuốc hít một hơi liền gục đầu mệt mỏi đến khi có tiếng bước chân lại càng gần và giọng nói vang lên.

- Cho anh một điếu được không.- Taehuyng lên tiếng.

Cô vẫn giữ tư thế đưa gói thuốc cho anh. Anh cũng liền châm cho mình điếu thuốc.

- Mấy năm nay em sống tốt chứ.

- Ừm tốt....rất tốt.

- Em chẳng giống Lisa 3 năm trước anh biết em thay đổi thật nhiều.

- Ai cũng phải thay đổi để tốt hơn.

- Nhưng anh lại thấy em bây giờ chẳng tốt.

Coi bật cười nhìn lên ánh trăng một lúc.

- Em thấy tốt là được.

- Em có người yêu rồi à

- Sao anh biết- nghiên đầu qua anh.

- Kim Jisoo có nói với anh.

- Ừm chỉ mới quen nhưng cậu ấy rất tốt.

- Mong người đó sẽ bù đắp lại cho em.

- Vậy con anh đã quen ai chưa.

- Anh có nhưng tỏ tình với người đó.

- Là người như thế nào.

- hừm~~~người đó là một người tốt cho anh cảm giác muốn ở bên họ. Em biết không người đó vừa hát hay học giỏi nấu ăn ngon nữa tuy có hơi đanh đá nhưng cũng rất dễ thương.

- Vậy tại sao anh không tỏ tình thích vậy cơ mà.

- An...anh sợ người đó không đồng ý rồi lại xa lánh anh.

- Có nợ chắc chắn xe bên nhau.

- Cảm ơn em

Bỗng điện thoại cô rung trong túi quần liền lấy điện thoại ra xem thì thấy tên nàng.

- Em ra nghe điện thoại một chút.

- Em cứ đi không sao.

Cô liền đi ra một khoảng xa bắt máy.

📞:Cậu gọi mình làm gì a có chuyện gì sao.

📞:Không có chỉ muốn gọi cậu đang làm gì thôi

📞:Mình chỉ đang ở nhà ông nội ăn cơm tối mình cũng gần về nhà.

📞:Thật không đấy hay là đang ở nhà em nào hú hí ăn cơm tối.- đanh đá

📞:Mình có mọc 10 cái sừng cũng không dám a.

📞:Biết vậy thì tốt.

📞: À mà cậu ăn gì chưa.

📞: Mình vừa ăn cơm với ba rất no luôn

Cô nhìn đồng hồ cũng đã gần 10h.

📞: Cũng đã 10h cậu đi ngủ a mai mình sẽ đón cậu đi học

📞: Thêm 2 cái bánh xoài.

📞: Được rồi mình sẽ mua cậu ngủ ngon.

📞: Lisa cũng ngủ ngon.

Cô và nàng đều trao nụ hôn vào điện thoại mới chịu tắt máy.

Cô đi lại chỗ anh rồi nói về trước mai còn đi học nhưng thật tâm là cô sợ bánh xoài sẽ hết mà tiệm bán bánh 3h chiều mới bán.

Tìm làm gì ra người chiều Chaeyoung  như Lisa nhưng liệu rằng họ sẽ hạnh phúc được bao lâu có giữ được tình yêu này không hay tự mình đánh mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro