Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VOTE & CMT


...

"Ngồi đi!" - Chị ta chỉ chiếc ghế trước mặt.

"Dạ!" - Tôi nhận ra vẻ thất thần của mình, cố kìm nén cú sốc trong lòng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Không thể phủ nhận khuôn mặt của người đối diện rất giống Lice, nhưng càng tìm kiếm sự tương đồng giữa họ, tôi càng nhận ra họ không giống nhau. Khí chất và thần thái của hai người khác nhau một trời một vực.

Lice là trẻ mồ côi, luôn có một vẻ tự ti không dễ phát hiện, do đó tính cách ôn hòa, dễ gần. Còn người trước mặt tôi, toàn thân toát lên vẻ ngang tàng, độc đoán chỉ có ở những đại công tử nhà giàu, sự kiêu ngạo bẩm sinh, đây là điều mà Lice trong vòng bốn năm ngắn ngủi không thể nào có được.

Tôi nhìn kỹ khuôn mặt chị ta. Chị ta gầy hơn Lice một chút, đường nét rõ ràng nhưng quá lạnh lùng. Còn các nét trên mặt Lice đều hiền dịu, khi cười trông rất đỗi dịu dàng.

Làn da Lalisa màu hơi nâu một chút nhưng vẫn trắng rất nam tính, còn làn da Lice lại trắng trẻo đến gần như phát sáng.

Mắt họ giống nhau, nhưng ánh mắt con người tên Lalisa này nghiêm lạnh, tinh tường nhìn thấu tâm can người khác, còn ánh mắt Lice đôn hậu, dưới ánh mặt trời lúc nào cũng long lanh.

Đôi môi là giống nhất, hơi mỏng nhưng rất đẹp. Đường môi hơi nhết của Lalisa lộ vẻ thách thức, ngạo mạn và khinh khi, còn trên môi Lice luôn là nụ cười tỏa nắng…

Bắt gặp cái nhếch mép giễu cợt của chị ta, tôi vội nhìn sang phía khác.

Thật ngớ ngẩn, người ta vừa thoáng liếc qua, ánh mắt dừng trên người tôi mới vài giây, tôi đã tròn mắt nhìn người ta như một con ngốc.

"Tôi..." - Tôi bối rối ngước mắt, vừa bắt gặp nụ cươig khẩy của anh ta, thần trí đã đại loạn. Hít thật sâu hai hơi, tôi mới run run mở miệng:

"Tôi là...Park Chaeyoung."

Chị ta lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt khinh thị nhìn đi chỗ khác, cơ hồ không muốn nhìn thêm.

Việc gì phải thể hiện rõ như vậy! Tôi có thất thần một chút nhưng hà tất chị ta phải bộc lộ mặt sự phản cảm, khinh miệt như thế. Chẳng lẽ chị ta không biết thế nào là phép lịch sự tối thiểu?

Nhưng thái độ kiêu ngạo rõ ràng đó khiến người tôi lạnh toát, tâm trạng xáo trộn đã ổn định trở lại, tin chắc người trước mặt không thể là Lice, tôi nhanh chóng gạt đi những ký ức vừa sô về như thác.

Lice, tôi không thể nghĩ về người ấy nữa, giữa chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc, vĩnh viễn không thể gặp lại!

Phỏng vấn trong tâm trạng xáo trộn thế này, bài tự giới thiệu tôi đã chuẩn bị công phu không tài nào nói trôi chảy được:

"La chủ tịch...Tôi đến ứng tuyển."

"Tại sao lại bỏ việc ở những chỗ cũ?" - Chị ta vội ngắt lời tôi.

Đây là câu hỏi thường gặp nhất trong khi phỏng vấn, nhưng lại là vấn đề tôi khó trả lời nhất.

Tôi gượng cười:

"Vì vấn đề cá nhân."

"Tôi không muốn cô bỏ công ty chúng tôi cũng vì vấn đề cá nhân."

Lời lẽ sắc gọn, có tính định hướng rõ ràng khiến tôi càng khó trả lời. Ngẫm nghĩ một lát, tôi đành phải mập mờ giải thích

"Nói chung tôi đều bị sa thải"

Chị ta dường như hiểu ý tôi, mỉm cười tế nhị, những ngón tay gõ nhẹ lên hồ sơ của tôi, ánh mắt tôi cũng dừng lại chỗ đó…

Tôi nhìn vào chỗ ngón tay chị ta vừa gõ, theo trí nhớ của tôi, đó chính là mục: “Tình trạng hô nhân”.

Tôi điền là: Đã kết hôn.

Mặc dù viết như vậy không có nhiều tác dụng đối với mấy ông chủ cũ, không ngăn được ý đồ của bọn họ đối với tôi. Có thể là tôi đã quen viết như vậy, chỉ mong ông chủ bớt ảo tưởng đối với một nữ nhân viên đã có gia đình, nhưng kết quả hết lần này đến lần khác đều cho thấy tôi đã nhầm.

Tôi đang nghĩ mẹo vặt này của mình liệu có chút tác dụng nào không thì chị ta bỗng lên tiếng

"Cô quyến rũ như vậy nên được đàn ông giữ trong nhà. Cô ra ngoài làm thư ký, muốn không liên quan đến vấn đề cá nhân e là rất khó"

Lời chị ta cực chối tai, nếu không phải thời buổi cạnh tranh khốc liệt, tìm được công việc phù hợp không dễ chút nào, nếu những cái gai tua tủa trên người tôi không bị cuộc sống tàn nhẫn này mài nhẵn, tôi sẽ lập tức quay người bỏ đi.

"Tôi nghĩ..."

Tôi đã dẹp bỏ được cảm giác bị sỉ nhục, khen chị ta một cách rất chuyên nghiệp

"Không phải người nào cũng may mắn như La chủ tịch đây có sự nghiệp thành công như vậy"

"Câu này phải chăng tôi có thể hiểu là: cô cảm thấy chồng mình kém tôi rất nhiều?"

Khi nói, ánh mắt chị ta phấn khích và ngạo nghễ lướt khắp mặt tôi, cơ thể tôi, trắng trợn bộc lộ ham muốn sở hữu.

Tôi cố kìm nén sự phẫn nộ, mỉm cười nói

"Xin lỗi, tôi lỡ lời. Tôi không có ý đó."

"Thật không?" - Chị ta cười cười, mân mê càm, nụ cười đúng điệu công tử

"Thực tế, tôi quả là người biết thương hoa tiếc ngọc hơn chồng cô."

Đây có phải là người phụ nữ được Somi tán dương đến tận mây xanh? Kinh nghiệm quyến rũ phụ nữ có chồng của chị ta tuyệt đối không kém những ông chủ trước của tôi.

Tôi đứng bật dậy, cố nén ý muốn cho chị ta một cái tát, cố giữ phép lịch sự phải có:

"Tôi nghĩ tôi không thích hợp làm trợ lý thư ký cho chị, chắc chắn tôi không thể là một trợ lý chị cần."

Chị ta ngả mình vào thành ghế, dáng điệu cực kỳ tao nhã.

"Trước đây tôi không hề thích có quan hệ thiếu rõ ràng với nữ nhân viên của mình. Chẳng lẽ cô cho rằng cô không làm được điều đó?"

"…."

Tôi không biết nói thế nào. Đây là kiểu người đáng ghét nhất mà tôi từng gặp, rõ ràng bỉ ổi, lại tỏ vẻ chính nhân quân tử. Sao vừa rồi tôi lại nghĩ chị ta có thể là Lice?

Nhất định là tôi quá nhớ nhung, rất muốn gặp lại con người  phản bội đó.

Không, tôi không muốn nhìn thấy chị, càng không muốn gặp lại người phụ nữ trước mặt!

Tôi cố trấn tĩnh lại

"La tổng, làm mất thời gian của chị như vậy thật không phải, tôi nghĩ chúng ta rất khó hợp tác."

Vừa đi đến gần cửa, tôi nghe thấy giọng nghiêm túc của chị phía sau:

“Tôi rất hài lòng về thái độ của cô… Tôi hi vọng cô có thể làm một trợ lý thư kí thực thụ, gạt ra khỏi đầu những suy nghĩ không thực tế. Hãy nhớ tôi ghét nhất kiểu yêu đương nơi công sở, nhất là những giao dich thấp hèn… Lương tháng bốn ngàn rưỡi, cô hài lòng không?”

Tôi rất muốn quay đầu nói một cách khẳng khái: “Tôi không hài lòng về thái độ của chị.”

Nhưng không thể, bởi tôi quá hài lòng về mức lương chị ta đưa ra.

Làm người có thể khí khái, nhưng làm thư ký vẫn nên dẹp bớt chút tôn nghiêm thì hơn!

Do vậy tôi hít một hơi thật sâu, nén lại nỗi tủi trong lòng, dẹp đi cái tôn nghiêm nực cười, ngoái đầu lại, trao cho chị ta một nụ cười cực khiêm nhường, dịu dàng trả lời trong ánh mắt kinh ngạc của chị ta

“Tôi rất hài lòng, cảm ơn!”

-•-•-•-

Về đến nhà, tôi mệt mỏi nằm vật xuống giường, nhìn trần nhà màu trắng, nước mắt chực trào ra đọng lại nơi khóe mắt.

Tôi cũng mong có một người nào đó biết trân trọng tôi, giữ tôi trong nhà, để tôi có một bến đỗ bình yên tránh mưa tránh gió, chuyên tâm chăm sóc con gái nhỏ.

Tôi cũng không muốn sống trong những ánh mắt soi mói, lúc nào cũng cảm thấy nhục nhã vì bị người ta nhìn thấu từ trong ra ngoài.

Tôi cũng ghét những câu bỡn cợt, buồn nôn như hôm nay.

Nhưng tôi không có quyền lựa chọn…

Tôi lấy một cái hộp đầy bụi từ trong gian chứa đồ cũ ra, vừa khẽ mở, bụi bay lên, ký ức của tôi cũng bay lên.

Lấy ra tấm ảnh tốt nghiệp sơ trung đã bị bụi phủ kín từ lâu, ngón tay trắng xanh của tôi lần trên gương mặt Lice.

Mặc dù bức ảnh đã phai màu nhưng vẫn nhìn rõ gương mặt của Lice.

Chị thật xinh đẹp, dưới ánh mặt trời, mỗi khi chị ném trúng một quả bóng vào rổ với một tư thế mê hồn, các cô gái bên cạnh tôi lại phát cuồng hét lên.

Thực ra , hồi đó tôi cũng rất muốn hét lên: “Em yêu chị!”

Nhưng không có can đảm.

Tình yêu của các thiếu nữ luôn lãng mạn như thơ. Trong nhật ký của tôi, chỗ nào cũng đầy những lời thề son sắt “đời này kiếp này”: Dời này kiếp này chỉ yêu một mình chị.
 
Nhưng không có can đảm.

Tình yêu của các thiếu nữ cũng mơ mộng nhất, một tình yêu tưởng sẽ chung thủy, vĩnh hằng lại không thể vượt qua gió mưa…

Khi hai chữ “chia tay” phát ra từ miệng tôi, trong tâm trí tôi chỉ còn lại lời thề cũng phai màu như bức ảnh của chị…

Tôi quyết định ra khỏi cuốc đời chị, không phải vì hết yêu chị…

Ôi ! Lice à, em yêu chị…

Nhưng chị không nên ngày ngày nói “đời đời kiếp kiếp yêu em” mà vẫn lén lút qua lại với cô gái đó.

Tôi nhìn đồng hồ, đã quá năm giờ, đến lúc đi đón Liyoung rồi. Tôi lại cất bức ảnh của chị vào một góc khuất.

Cuộc sống hiện thực không phải truyện cổ tích, cái kết của cuộc tình đẹp đẽ đó cũng không lãng mạn như trong tiểu thuyết, cuộc sống bấp bênh của một bà mẹ đơn thân càng không thể nói hết bằng một chữ “khổ”.

Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận,chỉ cần Liyoung cũng đáng để tôi gắng gỏi sống tiếp.
 
Vốn tưởng cuộc sống sẽ tiếp tục đơn bạc như vậy, không ngờ công việc mới này đã thay đổi cuộc đời tôi…

-•-•-•-

Ngày đầu tiên đi làm, tranh thủ lúc nghỉ trưa, tôi đến phòng Tài vụ cảm ơn Somi.

Cô bạn đang buôn chuyện với đồng nghiệp, đôi mắt to thuần hậu như choán hết khuôn mặt tròn trịa, mái tóc gợn sóng, bên dưới là chiếc váy ren viền hoa, trông đáng yêu như búp bê.

"Somi …" - Tôi gõ cửa phòng.

Somi ngó đầu, nhìn thấy tôi, đi ra thân mật kéo tay tôi

"Chaeyoung, lại đây... "

Tôi được cô bạn kéo vào phòng, vừa gật đầu với từng người vừa lịch sự nói: “Xin chào!”

"Tôi đã bảo cậu ấy rất đẹp, lần này mấy người tin chưa?"- Somi chớp chớp hàng mi dày, vô tư đẩy tôi xuống vực. Tôi cũng lập tức nhận ra nhân viên trong công ty rất hiếu kỳ đối với cô trợ lý thư ký được cô chủ đích danh chọn, sau này tôi nhất định càng phải thận trọng, tuyệt đối không được có hành vi sơ suất để bọn họ suy diễn, đàm tiếu.

Tôi giật nhẹ áo Somi, qua những phán xét của các cô gái ở đây, tôi đã biết được thế nào là tốc độ lan truyền của lời đồn.

Somi giới thiệu từng người với tôi, chị Haeri, chị Eunseo…

Tôi cố ghi nhớ những khuôn mặt lạ, gắn với những khuôn mặt đó với những cái tên trong bảng danh sách nhân viên đã xem sáng nay.

Giới thiệu xong, Somi mới hỏi tôi:

" Chaeyoung, tìm tôi có việc gì?"

"Mình đến cám ơn cậu, tối nay rảnh thì đến nhà mình ăn cơm."

“Được! Lâu lắm rồi không được thưởng thức món cậu làm!” - Somi vui vẻ ôm tôi, ra giọng đàn chị hỏi:

“Thế nào, công việc ứng phó được không ?”

“Cũng tạm…”

Sáng nay tôi đã xem hết lượt tư liệu, tôi hiểu tai sao Lalisa vội tìm trợ lý thư ký, chị ta từ Mỹ trở về, tư duy và phong cách làm việc theo kiểu Mỹ, chỉ chuyên tâm vào những công việc quan trọng, khâu hậu cần của công ty hoàn toàn do cô thư ký kiểu quản gia đảm nhiệm, nhưng Mina là kiểu thư ký “ngoại giao” chỉ biết làm tốt công việc phận sự, khiến cô chủ vui vẻ, những việc khác hoàn toàn không động đến.

"Mọi việc La tổng đều yêu cầu rất cao, em nên cẩn thận!"

_______________

Vote và follow để có chap mới nhe!!

Hỡi~~~ những con người đọc chùa, nếu chap này không đủ 15 vote thì tui sẽ lặn đến khi nào đủ thì ra chap mới và số vote cũng sẽ tăng theo từng chap, yên tâm! cao nhất của tui chỉ dừng khoảng 30 vote thui😌, zậy hé!! ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro