Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VOTE & CMT

...

"Mọi việc La tổng đều yêu cầu rất cao, em nên cẩn thận!"

Chị Haeri có vẻ lớn tuổi nhắc nhở tôi:

“Mấy hôn trước chị ta bảo Mina đến phòng Nhân sự lấy tư liệu về nhân viên của công ty, sau khi xem rất không hài lòng, gọi ngay Trưởng phòng lên gặp, La tổng muốn biết trình độ học vấn, kinh nghiệm quản lý, thái độ làm việc của toàn thể nhân viên công ty… trong tư liệu lại chỉ có những thông tin cơ bản không hề có giá trị, yêu cầu trưởng phòng Han Haeri nhanh chóng thu thập thông tin rồi chuyển cho chị ta, đồng thời tìm ngay một trợ lý thư ký.”

"Òa! Ghê vậy sao?!" - Tôi thật lòng khâm phục.

"Thảo nào công ty mới thành lập ba tháng, mọi việc đã đâu vào đấy, rất quy củ nề nếp."

Chị Eunseo trả lời: “ Chị ta không những học kinh tế mười năm ở Mỹ mà còn giúp công việc kinh doanh của gia đình.”

Ô, một điển hình thiết thực, lý luận gắn với thực tiễn, chẳng trách khí chất khác hẳn những ông chủ cũ của tôi.

"Vậy tại sao chị ta về nước tự mở cty? "

"Mấy năm gần đây đầu tư bất động sản là kiếm tiền tiền nhanh nhất", Jennie nói.

"Chẳng thế thì sao! Nhưng vừa giỏi vừa xinh đẹp như vậy đúng là của độc."

“….”

Tán chuyện riêng của nhân vật nào đó luôn là sở thích của phái đẹp. Họ lập tức bàn tán rôm rả, càng nói càng đưa vấn đề đi quá xa.

Một cô vô tình mà hữu ý liếc xéo tôi, hỏi xung quanh:

"Này, mọi người nói xem, chị ta yêu vị hôn thê như vậy thật sao? Ngay cả Mina xinh đẹp dã man thế hình như cũng không được chị ta cho vào tầm ngắm?"

Một người lắc đầu: “Chuyện đó cũng chẳng biết thế nào.”
Jennie hạ thấp giọng vẻ bí hiểm: “Nghe nói có lần Mina giả say ngả vào lòng La tổng của chúng ta, liền bị chị cho xuống giữa đường…”

“Sao lại thế? Chị ta có phải là đàn ông đâu mà sợ ?”

Bla bla bla...

Tốc độ truyền tin của phái đẹp còn lợi hại hơn tin tức thời sự phát vào giờ vàng, còn độ chính xác đến đâu thì phải xem xét.

Nhưng có một điều chúng tôi chắc chắn, Lalisa Manoban, một người có năng lực , có phẩm giá, tuyệt đối không lấy một cô vợ chỉ có nhan sắc. Đúng như lời nói của một nhân vật thành công ở phố Wall: Xét từ góc độ của nhà kinh doanh, tiền vàng trong tay chị ta cần phải sinh lời, nhan sắc của phụ nữ lại nhanh mất giá, đối với những thứ nhanh mất giá, thuê đương nhiên rẻ hơn bỏ tiền mua. Phàm những nhà kinh doanh có đầu óc đều cặp kè với mỹ nhân, nhưng tuyệt đối không cưới mỹ nhân, điều đó giải thích tại sao những mỹ nhân dựa vào nhan sắc để vào cửa nhà giàu sẽ có kết cục thê thảm, hồng nhan bạc mệnh.

Các cô mỗi người một câu, nói đủ chuyện về Lalisa, ngay cả mối quan hệ giữa chị ta và vị hôn thê cách cả đại dương được kể y như thật, tựa như họ từng mục kích người ta yêu đương thế nào.

Tôi yên lặng nghe, thực ra tôi thích nghe nhất chuyện gia đình Lalisa ….

Lalisa và Lice ngoại hình giống nhau như vậy, chẳng lẽ không có chút quan hệ nào? Liệu có phải là chị em sinh đôi như trong tiểu thuyết, hoặc là con riêng với một bí mật gia đình được giấu kín?

Chuyện như vậy không quá hiếm trong những gia tộc giầu sang…

-•-•-•-

Sau hai tuần làm việc, tôi tin chắc Lalisa này chính là kiểu người ham mê công việc mà tôi chưa từng gặp.

Hằng ngày, khi tôi đến công ty đã thấy chị ta ngồi trước máy tính, khi tôi ra về, chị ta vẫn miệt mài làm việc.

Trước một ông chủ như vậy, là nhân viên, tôi đương nhiên không thể sao nhãng, ngoài học theo chị ta, làm thật tốt nhgững việc được giao, tôi còn tìm hiểu cá tính của chị ta, cố lĩnh hội từng lời nói của chị ta. Áp lực công việc rất lớn nhưng tôi thích công việc này, bởi vì tôi chỉ cần làm tốt công việc “quản gia” của mình, không phải tham dự những bữa tiệc xã giao sặc mùi sắc tình tiền, hơn nữa, Lalisa quả nhiên mang phong cách của những ông chủ phương tây, ngoài lần gặp đầu tiên nói năng có chút mạo phạm với tôi, sau đó thái độ luôn rất mực tôn trọng, không hề có bất kỳ câu nói, cử chỉ thất lễ nào, xem ra hôm đó thật sự chị ta định thử tôi.

Hôm nay có cuộc họp thường lệ nửa tháng tổ chức một lần, tôi đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu, để trong ngăn kéo mà chưa đưa cho chị ta. Tôi phải đến đúng giờ, nhưng trên đường lại bị kẹt xe, đành xuống xe bus, vội vã đến công ty.

Có lẽ do hơi vội vàng, cũng có thể do đôi giầy cao gót giá rẻ của tôi chất lượng quá kém, đi thế nào mà gót bỗng gãy đôi, tôi trượt chân lăn từ bậc thềm đá xuống đường.

Tôi ngồi trên đường nhựa xoa cổ chân đau buốt, thử đứng dậy, định cố đi đến công ty, nhưng vừa đặt chân xuống đường, chân đã đau nhói đến tận óc.

Tôi nghỉ một lát, cơn đau có dịu đi đôi chút, tôi đứng lên lần nữa, nhưng lại thấy đau hơn… Thử mấy lần, tôi hoàn toàn từ bỏ ý định, lấy di đọng gọi cho Mina.

Điện thoại văn phòng không ai nghe, di động cô ta tắt máy.

Tôi đành tìm số máy của chị ta. Nhìn dãy số, tôi do dự hồi lâu, làm thế này quả thực đường đột, nhưng tôi không thể mất tích mà không nói một câu, với tính cách nghiêm khắc của chị ta, chưa biết chừng ngay ngày mai tôi sẽ bị xa thải. Cuối cùng, tôi nghiến răng, đánh liều nhấn nút.

Chưa đầy hai giây sau, đã có người nghe máy, với tốc độ này của chị ta, tôi không còn cơ hội rút lui.

"Đợi chút!" - Giọng chị ta trong điện thoại rất cuốn hút, nếu giọng điệu không khách sáo thì nhất định rất dễ nghe.

Tôi láng máng nghe thấy tiếng chân bước vội.

Liệu có phải chị ta đang họp, có lẽ là không, theo tôi biết, trong khi họp hầu như chị ta không nghe điện thoại. Tôi nhìn đồng hồ, chín giờ hai mươi, có lẽ cuộc họp chưa bắt đầu.

“La tổng, tôi là Park Chaeyoung.”

“Tôi biết.”

Tôi chợt ngẩn ra, chị ta biết số máy của tôi, tôi chưa bao giờ cho chị ta…hình như chỉ ghi trong hồ sơ.

“Chương trình cuộc họp ở trong ngăn kéo giữa trong bàn làm việc của tôi, làm lỡ việc của chị, tôi thật sơ suất.”

"Mina đã tìm và đưa cho tôi rồi."

Qua điện thoại, khí lạnh phát ra từ giọng nói của chị ta truyền đến quanh tôi, không biết tại sao mỗi lần nói với chị ta, tôi đều tim đập chân run.

Tôi không phải người nhát gan, nhưng luôn cảm thấy con người chị ta tỏa ra vẻ rất đáng sợ, ngay giọng nói cũng như có thể giết người.

Tôi ấp úng giải thích: “Xin lỗi, trên đường đi tôi bị thương ở chân, tôi sẽ nhanh chóng…”

“Vậy cô không cần đến nữa!” Vẻ lạnh nhạt đúng như tôi dự đoán.

Đương nhiên tôi không hy vọng anh ta quan tâm đến tôi nhưng tôi nghĩ rằng ít nhất anh ta cũng nên hỏi thăm một câu xã giao… Có lẽ tôi lại nghĩ nhiều rồi.

"Cảm ơn!"

Tôi đang định ngắt máy thì đột nhiên chị ta hỏi:

"Không phải cô vẫn đang ngồi bên đường đấy chứ?"

Bíp…! Bíp…! Bên tai lại vang lên tiếng còi xe hối thúc chói tai, chắc chị ta nghe thấy.

Phía bên kia im bặt.

Tôi cất tiếng “a lô”, không thấy trả lời, không giống đã cúp máy, cũng không giống vẫn đang nghe.

Con người này… cao ngạo thế là cùng.

Tôi bất lực ngắt máy, ngồi trên bậc thềm lạnh ngắt, nhìn những cành lá cây khô lay trong gió.

Lúc này tôi mong có một bờ vai để dựa, dẫu chỉ trong giây lát, đáng tiếc số phận đã định tôi như cành liễu kia, bất lực chống chọi với gió mưa, không nơi nương tựa, một mình đơn độc, phiêu bạt giữa dòng đời.

Con người ta lúc yếu đuối thường nghĩ đến người không nên nghĩ.

Nhìn dòng người qua lại như thoi đưa trên đường, tôi đột nhiên nghĩ tới Lice.

Không biết bây giờ chị sống thế nào? Có phải chị đã cưới cô gái đó, cùng cô ta sống cuộc sống bình dị mà hạnh phúc? Trong những đêm cô đơn, liệu chị có nhớ đến tôi?

Tôi nhếch mép tự trào, đương nhiên không!

Một người đàn bà đã bỏ chị trong lúc chị khốn khổ, quyết dứt tình bất chấp những lời cầu xin của chị có gì đáng lưu luyến…

Một chiếc taxi dừng bên cạnh tôi, lái xe hỏi tôi có đi không.

Tôi vội nói: “Cảm ơn!” rồi bám lấy cửa xe để mở, ngồi vào trong xe.

Trong bệnh viện, bác sĩ xem xét vết thương cho tôi, nói không bị gãy xương, không nghiêm trọng, nghỉ ở nhà vài ngày là khỏi.

Cũng may hôm nay là thứ sáu, tôi ở nhà nghỉ hai ngày. Sang thứ hai, chân còn đau nhưng tôi vẫn đi làm. Khi tôi đến công ty, thấy chị ta đã ngồi ở văn phòng, nghe tiếng mở cửa, chỉ thoáng nhìn tôi rồi cắm cúi làm việc.

Tôi theo lệ, pha cà phê mang vào cho chị ta.

“La tổng, cà phê của chị.”

Để cà phê trên bàn, tôi thấy chị ta đang xem tư liệu về tình hình bất đọng sản mấy năm gần đây của toàn thành phố.

Nhìn vẻ chăm chú của chị ta, ánh mắt tôi lại không sao rời đi được.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta giống hệt kiệt tác của mooth họa sĩ lừng danh, cương nghị, đầy nam tính nhưng không thô cứng, hàng mi dài cụp xuống, che ánh mắt sắc lạnh, che luôn ánh nhìn khinh thị mà tôi ghét nhất, tôi không thể nào kiềm chế lại tìm kiếm hình bóng Lice trên người chị ta…

Càng nhìn càng thấy họ khác nhau, nói chính xác, chị ta cá tính hơn, hấp dãn hơn Lice!

Chị ta đột nhiên quay sang nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi lại bảo tôi xoay một vòng. Xong, chị ta nhíu mày nói:

"Cô ăn mặc kiểu gì vậy? Đã vô đây làm, lý ra cô phải biết quy định ở đây chứ!"

"Dạ??? "

"Tất cả nhân viên nữ đều phải mặc quần tây hoặc là váy đen, áo sơ mi trắng. Nhìn lại cô xem, cứ như con tắc kè bông vậy. Đi thay ngay cho tôi"

"Dạ tôi biết rồi, tôi sẽ đi thay ngay"

Quả thật từ lúc bắt đầu llàm việc đến nay, không ai nói với tôi về cái quy định này cả.

Tôi định nói: “Uống nhiều cà phê không tốt cho sức khỏe.” Nhưng thấy thái độ chị ta như vậy , liền thôi.

Quay người, chân lại nhói buốt, tôi nghiến răng đi thử hai bước, mới hơi quen, cảm thấy đỡ đau.

“Ngày mai không cần đi làm!”

Giọng chị ta lại vang lên  từ phía sau khiến tôi giật mình, đang định nói, lại thấy chị ta nói thêm: “Về nhà nghỉ, khỏi rồi hãy đến, vẫn hưởng lương bình thường, tiền viện phí công ty thanh toán.”

Tim đột nhiên như bị vật gì va đập, đó là sự cảm động đã lâu không có. Từ lâu tôi không còn cảm động vì sự quan tâm của người khác

Tôi từ từ quay người, bắt gặp ánh mắt ân cần của chị ta, xem ra người này tuy lạnh lùng nhưng không đến mức vô tình.

Bởi vì bình thường chị ta quá lạnh lùng, sự quan tâm bất ngờ đó làm tôi không khỏi ngạc nhiên, cảm kích mỉm cười, đầu hơi cúi, ngước mắt nhìn chị ta:

“Cám ơn La tổng, vết thương của tôi không nặng, không ảnh hưởng đến công việc.”

“Được!” chị ta cúi đầu xem tài liệu, không nói gì nữa, tôi lặng lẽ lui ra.

Vừa ra khỏi phòng tổng giám đốc, tôi đã nghe thấy tiếng cười châm biếm của tiểu thư Mina xinh đẹp: “Dạo này chăm chỉ pha cà phê thế!”

“La tổng bảo tôi mỗi tiếng mang vào một tách cà phê.”

Tôi biết phụ nữ hay đố kỵ nhưng để bụng một việc cỏn con như vậy, thật không thể hiểu.

Huống hồ Lalisa đâu phải người của cô ta, quản chặt thế làm gì.

Mina bĩu môi, liếc xéo tôi bằng đôi mắt đẹp đánh màu nâu đậm: “Thật không ? Trước khi cô đến, mỗi ngày cô chủ chỉ uống một tách cà phê.”

Phụ nữ thật đáng sợ, phụ nữ đố kỵ càng đáng sợ, nhưng không gì đáng sợ hơn phụ nữ vừa đẹp vừa đố kỵ.

Uống cà phê cũng gắn tôi vào, thật bái phục lối tư duy của cô ta.

Tôi lại hấp dẫn đến mức để mỗi tiếng có thể nhìn tôi một lần, ông chủ tình nguyện uống một cốc cà phê? Tôi chưa tự luyến mình đến mức đó, vấn đề là chị ta không nhìn tôi lấy một lần, còn tôi cứ nhìn chị ta, không thể nào kiềm chế.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thực tình tôi cũng không hiểu nổi việc này cho lắm. Chị ta yêu cầu cách một giờ đưa vào một tách cà phê, cà phê Mandheling xuất xứ từ cao nguyên có đọ cao bảy trăm năm mươi đến một nghìn năm trăm mét so với mặt nước biển, giá không hề rẻ, mà mỗi cốc chị ta chỉ nhấp vài ngụm, có luc còn không chạm môi, phá nhà cũng không nên phá như thế.

Mina thấy tôi chăm chú chỉnh sửa bản kế hoạch công việc Lalisa yêu cầu, cũng không nói nữa, lại soi gương vuốt vuốt mái tóc đã quá hoàn mỹ, kéo cổ chiếc váy liền đã quá trễ xuống chút nữa, bộ ngực đầy đặn lộ ra một nửa.

Rõ ràng nhan sắc của cô ta không phải để cho tôi thưởng thức, có điều không biết người cô ta muốn quyến rũ liệu có hiểu chút tâm ý đó…

Tôi dở tài liệu trên bàn, không t thấy biên bản cuộc họp, rụt rè hỏi Mina:

"Biên bản cuộc họp hôm trước có cần tôi chỉnh lại không?"

"Cuộc họp à? Không cần, cuộc họp hôm đó bị hủy rồi."

“Tại sao?”

“Ai biết! Vừa bắt đầu, La tổng ra ngoài nghe điện thoại, quay về liền tuyên bố hủy bỏ.”

Điện thoại? Có phải điện thoại của tôi?

Tôi đang băn khoăn thì điện thoại đổ chuông. Tôi nhấc máy với tốc độ nhanh nhất: “Xin chào, Công ty Bất động sản L&C xin nghe.”

“Xin chào, tôi là người của ngân hàng Phát triển, xin hỏi tổng giám đốc Lalisa Manoban có đó không ?”

“Chào ông, xin hỏi ông gặp La tổng có việc gì?”

“Chuyện vay vốn của quý công ty có vấn đề, chúng tôi tạm thời không thể phê chuẩn.”

“Ô, xin ông đợi một lát, tôi sẽ chuyển máy cho La tổng.”

Tôi nhanh chóng bấm máy nội bộ: “La tổng, điện thoại của ngân hàng Phát triển, muốn trao đổi với chị về vấn đề vay vốn.”

“Nối máy cho tôi.”

Tôi nối máy, bỏ điện thoại hai bên xuống, đèn tín hiệu máy đang hoạt động sáng gần hai mươi phút mới tắt.

Khi tôi mang cà phê vào lần nữa,chị ta đang đứng ngây người bên cửa sổ, nét mặt u ám.

Cũng phải thôi, công trình đã động thổ, hầu hết vốn đã đầu tư vào đó, ngân hàng lúc này lại từ chối cho vay, công ty sẽ xoay sở thế nào.

Không muốn quấy rầy chị ta, tôi đặt cốc cà phê xuống, định quay ra.

Chị ta đột nhiên hỏi: "Mina đâu?"

“Cô ấy cùng vời người của ban Công trình đến sở Xây dựng thành phố.”

“Cô giúp tôi hẹn gặp giám đốc ngân hàng, tôi muốn bàn chút việc vời ông ta.”

“Vâng.”

Nói vòng vo rất lâu với thư ký của giám đốc ngân hàng, tôi mới hẹn được thời gian để Lalisa gặp ông ta.

Chiều hôm đó, tôi cùng Lalisa đi gặp giám đốc ngân hàng như đã hẹn, nhưng đến nơi, ông ta lại có việc, bảo chúng tôi quay về.

Dây là sơ suất của tôi, lẽ ra phải liệu trước tình hình, gọi điện cho thư ký của ông ta xác nhận lại.

Tôi tưởng chị ta sẽ nổi giận, đùng đùng bỏ về, nhưng chị ta không làm thế.

Chị ta ngồi ngay ngắn trên sofa, châm thuốc hút.

Tư thế thật trang nhã, người hơi ngả về sau, một tay đặt hờ trên tay vịn sofa, tay kia lẫn trong khói thuốc, mười ngón tay thanh tú lẫn trong màn khói mỏng, thật đẹp.

"La tổng, xin lỗi, tôi đã sơ suất"

"Không liên quan đến cô, có một số người thích làm cao để chứng tỏ sự tôn nghiêm quý báu của mình…", Giọng chị ta nhỏ và trầm, không phải giận hay trách, nhưng rất lạnh…

Trong hoàn cảnh tương tự, người ta sẽ tự ái, nhưng chị ta hầu như không tỏ thái độ, không ngờ còn trẻ vậy mà đã có bản lĩnh trong cách ứng xử. Một người như vậy sau này sẽ làm nên sự nghiệp.

Gần một tháng làm việc bên cạnh Lalisa ngoài công việc, chúng tôi hầu như rất ít chuyện trò, cho nên tôi không biết chị ta thích nói chuyện gì, chỉ lặng lẽ ngồi đợi cùng chị ta.

Nhìn cặp lông mày nhíu lại sau làn khói thuốc, mãi không dãn ra, tôi lại nhớ tới Lice.

Tôi chỉ nhìn thấy Liceg hút thuốc một lần, đó là hồi học sơ trung, nhìn thấy chị trong đám khói thuốc mù mịt, cả người như bị nhuộm bởi thứ khói xám đó, bỗng thấy đau lòng, tôi nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe!”

Từ đó không thấy Lice hút thuốc nữa.

Chiếc gạt tàn trược mặt Lalisa đã gần đầy đầu mẩu thuốc, chị ta vẫn không có ý định dừng lại.

Khi một người có chí khí, nếu chìm trong nữ sắc tôi cũng không lấy làm lạ, nhưng chìm trong khói thuốc thì thật khó hiểu. Tôi tưởng chỉ những người đàn ông bất đắc ý chán đời mới mượn rượu, mượn thuốc giải sầu, Lalisa là nữ, ngang tàng, cuộc sống viên mãn, cớ sao cũng sầu muộn đốt thuốc liên tục.

Quả thật tôi không thể tiếp tục ngồi nhìn, buột miệng khuyên một câu: “La tổng, hút quá nhiều thuốc rất có hại cho sức khỏe!”

Ngón tay kẹp thuốc của chị ta khẽ cử động, tàn thuốc rơi lả tả.

Chị ta do dự một lát, dập tắt điếu thuốc, ngẩng nhìn tôi: “Cảm ơn!”

Tôi bất động với câu nói "cảm ơn" vừa rồi của chị ta, vô thức, tôi lại nhìn chị ta chằm chằm.

"Bộ tôi cuống hút em lắm sao mà cứ nhìn tôi mãi thế?" - chị ta lại dùng chất giọng giễu cợt của lần đầu phỏng vấn nói với tôi.

Sao câu nói đó tôi mới hoàn hồn, e dè nói " À xin lỗi "

Lần này lại đến lượt chị ta nhìn chằm chằm vào tôi, cái nhìn không đơn giản, nếu chỉ nhìn thôi thì không sao nhưng đằng này, chị ta vừa nhìn rồi lại liếm mép khó hiểu.

______________

Vote và follow để có chap mới nhe❤❤

Chap này đủ 15★ sẽ có chap mới nhé, nổi hok ta? Nhưng cũng Cảm ơn nhiều ❤

Thông báo, chap sau có H nhẹ 😜, nhẹ hoiiiii:))

••• Các bạn đã được bao nhiêu tiền lì xì gòi? ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro