Chương 1: Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đất nước An Triều là nơi ta được sinh ra và lớn lên. Dù là chỉ một nước nhỏ về lãnh thổ nhưng lại phát triển rất nhanh về mọi mặt. Vào thời Minh Dương đế những năm 40, là thời kì phồn thịnh. Muôn dân yên ấm, an cư lạc nghiệp.

Bản thân ta lúc đó chỉ là một đứa nhỏ mồ côi, bị cha mẹ bỏ rơi, lại còn bị câm bẩm sinh. Một thân một mình bôn ba khắp nơi, vất vả mưu sinh để kiếm miếng ăn sống qua ngày. Không có nơi ở, chỉ có thể coi tứ bể là nhà, thường đặt lưng mỗi tối bên vệ đường. Những đêm đông gió rét phải nằm co ro chịu từng đợt khí lạnh thổi qua, như cắt da cắt thịt. Ăn thì bữa đói bữa no, nhưng đói nhiều hơn. Đôi khi cố chìm vào giấc ngủ mà trong bụng lại trống rỗng, chẳng có gì. Vì thế mà thân thể ta ốm yếu, tựa như một ngọn gió cũng có thể thổi bay ta đi vậy. Ta cũng chẳng đủ sức mạnh để chống lại bọn nhóc giang hồ khác, đành để mặc bọn chúng trấn lột thức ăn và hắt hủi không thương tiếc. Những lúc đó, bụng đói, thân thể thì run rẩy liên hồi khi phải hứng chịu gió lạnh, ta có cảm giác như bản thân sẽ bỏ mạng mất. Nhưng chẳng hiểu vì lý do thần kì nào mà ta vẫn sống sót.

==============================

Ta nhớ mãi vào mùa đông năm ấy. Trong khi người người đều tụ hợp bên gia đình thì ta lại lang thang bên ngoài với cái bụng trống rỗng. Nhìn vào những gian nhà ấm áp ấy, ta thật mong có phụ mẫu bên cạnh. Dù chỉ là một mơ tưởng hão huyền, nhưng ta vẫn luôn giữ chút hy vọng nhỏ nhoi đó. Như mọi hôm, ta lại lên rừng để nhặt củi về bán cho người thương gia tốt bụng. Ông ấy là người hiếm hoi không bạc đãi ta, còn tạo công ăn việc làm cho ta nên ta rất cảm kích. Mon men trên con đường dẫn vào sâu trong rừng, ta cẩn thận đếm từng bước chân, lòng mong sao hôm nay sẽ nhặt được nhiều củi chút để mua thêm thức ăn chúc mừng ngày Đông chí. Vì mùa đông nên tiết trời rất lạnh. Ta phải liên tục thổi hơi nóng và ma sát hai lòng bàn tay vào nhau.

Đúng thật là trời không phụ lòng người...nhưng phụ lòng ta. Tìm cả canh giờ, vậy mà trên tay ta chỉ có hai, ba khúc củi nhỏ. Nếu cứ thế này thì đến chập tối cũng chẳng được một bó đâu. Thôi vậy, đành chịu đói thêm một hôm. Trong lúc ta chuyển hướng định hái vài quả để ăn lót dạ thì bắt gặp điều kì lạ. Sao rừng cây hôm nay vương vãi nhiều vết đỏ kì lạ quá vậy ? Ta thận trọng dò xét, kiểm tra vết đỏ đang dính trên lá cây gần mặt đất thì tá hỏa. Đây chẳng phải là máu sao ??? Khu rừng này có hổ, chẳng lẽ đã có người gặp nạn rồi ? Ta mò theo vết máu, đi một quãng thì dừng ở bụi rậm. Nhẹ nhàng vươn tay vén mấy cành cây lòa xòa, ta nhìn rõ, trong bụi rậm chính là có người ! Một thân ảnh máu me bê bết, ngay bụng còn đọng một mảng nhuốm đỏ. Ta hồi hộp đưa tay kiểm tra. May quá, còn thở. Nhưng trông tình hình không ổn lắm. Nếu chậm trễ chắc chắn sẽ bỏ mạng.

Theo hiểu biết, ta liền xé một mảnh vải từ mớ quần áo cũ kĩ, rách tươm mà bản thân ta đang mặc để băng bó cầm máu cho người đó. Nhưng cứ vậy cũng không phải cách, điều quan trọng là phải nhanh chóng đưa người này đến đại phu. May thay, gần đó có một cái xe đẩy củi, có lẽ của ai đó bỏ quên, nhưng cứu người quan trọng, đành mạn phép mượn tạm vậy. Cẩn thận dìu người lên xe, ta cố gắng đẩy nhẹ nhàng nhất có thể để tránh tối thiểu sự xóc nảy lên vết thương.

"Tiểu Lạp ?"

Trương đại phu mở cửa sau khi nghe tiếng đập cửa gấp rút.

"Tiểu Lạp, đây là ai ?"

Ông hốt hoảng khi nhác thấy một người đầy máu, gương mặt lấm lem đến không nhận dạng được, đang nằm trên xe đẩy, khó khăn thở từng hơi đứt quãng, trông bị thương không nhẹ.

Ta lắc lắc đầu, rồi lại chỉ tay về hướng khu rừng. Ông liền hiểu ngay, ta là tìm được người này trên rừng và chẳng biết danh tính. Dù thắc mắc nhưng ưu tiên cứu người, đại phu giúp ta dìu người này vào trong nhà. Sau một loạt thao tác, cuối cùng đại phu để miếng vải đã nhuốm đầy máu vào trong thau nước, quay sang nói với ta.

"Ổn cả rồi. Dù vết thương chảy nhiều máu nhưng kịp thời cứu chữa, thành công giật mạng về từ Quỷ Môn Quan."

Ta thở phào ra một hơi. May thật.

"Trên người hắn có mang ấn ngọc bội. Đoán hẳn không phải người tầm thường. Ngươi thật sự không biết danh tính của hắn sao ?"

Ta lắc đầu. Quả thật ta chẳng gì về người ấy.

Đại phu trầm tư suy nghĩ, nhíu mày rất chặt, trong đầu hiện lên vô số khả năng về thân thế của người ấy.

Được một lúc, ông lại nhìn qua ta, sau đó trực tiếp đem hết thảy những suy nghĩ đó ném ra sau đầu.

"Thôi bỏ đi, đợi đến khi hắn tỉnh rồi hỏi cũng được."
"À, Tiểu Lạp, hôm nay ngươi ở nhà ta ăn cơm đi. Dù sao cũng là ngày Đông chí, nên ăn no một chút."

Trương đại phu là một người nhân hậu. Trước giờ đều đối tốt với ta. Biết ta khó khăn nên ông hay giúp đỡ ta, thậm chí chữa bệnh mà không lấy ngân lượng. Lòng tốt của ông, ta biết, nhưng ta không muốn mang nợ. Thế nên ta chỉ nhờ vào ông khi gặp chuyện cấp bách thôi.

Ta lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị của ông. Nhờ ông cứu người mà không trả công đã là quá quắt lắm rồi. Ta còn mặt mũi nào mà ăn nhờ nhà ông được.

"Đừng từ chối. Ngươi nên ăn nhiều thêm, Tiểu Lạp. Ngươi xem, bây giờ thân thể ngươi như cành củi khô, cơ hồ chạm nhẹ cũng gãy rồi."

Chừng như thấy ta vẫn chưa lung lay, ông bồi thêm.

"Xem như là ngươi nể mặt ta, ở lại bầu bạn cùng ta đi. Ngươi biết đó, ta sống một thân một mình, không ai ăn cơm cùng, buồn lắm chứ."

Trương đại phu trước đây sống cùng nương tử. Chỉ là số mệnh trớ trêu, ông cứu được mạng  người nhưng lại không cứu được người thương của mình. Bà ấy đã qua đời trong cơn bạo bệnh vào một ngày đông rét gió sương của mấy năm trước. Từ đó, ông sống một mình, quyết giữ lòng thủy chung với nương tử quá cố.

Lời ông nói cuối cùng cũng lay động ta. Thấy cái gật đầu của ta, ông mừng quýnh.

"Tốt. Tốt. Hôm nay ta sẽ nấu thật nhiều món ngon bồi bổ cho ngươi."

Ta khẽ cười khi nhìn bộ dạng mừng rỡ như bắt được vàng của ông, trong lòng len lỏi tia ấm áp.

--------------------------------------------

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lichaeng