Chương 2: Thu nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh chưa chiếu rọi đến đỉnh núi, bầu trời còn nhuốm chút sắc tối thì ta đã thức giấc và chuẩn bị lên núi hái thuốc cho đại phu. Tối hôm trước, sau bữa ăn, Trương đại phu nhất quyết không cho ta trở về nhà. Nói là nhà nhưng thực chất đó cũng chỉ là một túp lều được dựng tạm bằng vài cành cây khô, to lớn, giúp che nắng che mưa chút đỉnh, dù chẳng thấm vào đâu. Đối với ta, có chỗ ngả lưng như thế đã may lắm rồi. Nhưng Trương đại phu lại không nghĩ thế.

"Ngươi có biết hôm nay tiết trời về khuya sẽ lạnh đến thế nào không ? Ngươi ăn mặc mỏng manh dễ nhiễm phong hàn lắm đấy."

Ta nhìn xuống bộ trang phục đang mặc trên người. Quả thật có chút mỏng manh nhỉ. Đó là vài mảnh vải đã cũ mèm, rách nát, bẩn thỉu theo thời gian và theo sự dày vò của ta. Biết sao được, ta luôn phải làm những việc nặng nhọc, bụi bẩn là không thể tránh khỏi. Vả lại cũng đã nhiều năm ta chỉ mặc mỗi bộ trang phục này thôi. Nó sắp không chịu nỗi sự phát triển của thân thể ta nữa rồi.

"Ngươi ngủ lại nhà ta một đêm đi. Không được cãi lời ta. Nếu không, dù ngươi có nhiễm bệnh cũng đừng tìm đến ta nữa."

Ông đe dọa. Ta bất đắc dĩ phải đồng thuận. Đổi lại, hôm sau ta sẽ lên núi để tìm thảo dược cho ông. Ta không muốn chỉ nhận mà không trả. Vậy là ta đã có một ngày Đông chí được ăn no bụng, chăn ấm đệm êm.

Miên man nhớ về sự ấm áp của đêm qua trong khi mắt dáo dác dò tìm loại thảo dược được dặn trước, ta thầm nghĩ, nếu ta có phụ mẫu, chắc cũng sẽ được như vậy nhỉ ?
.
.
.
Giờ Ngọ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt chiếu đến những tán cây gần bên, khiến mọi vật trong khu rừng trở nên chói chang. Và những giọt mồ hôi bắt đầu thấm đẫm lưng áo ta rồi. Ban nãy nhác thấy bóng một con lợn rừng, ta cứ thấp thỏm lo âu. Tìm chỗ trốn mà lòng thầm cầu mong cho không bị nó phát hiện. Nếu không, dù ta chạy hết tốc lực cũng sẽ bị nó húc vong mạng. May thay, ta vẫn bình an. Nhìn vào cái gùi đầy ắp thảo dược trên lưng, có vẻ nhiêu đây đã đủ, ta xuất phát trở về nhà Trương đại phu.

"Tiểu Lạp, ngươi về rồi sao ? Mau vào đây. "

Trương đại phu khẩn trương khi thấy ta trở về. Rồi ông vội vàng kéo tay ta vào gian phòng trong khi ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Rất nhanh sau đó, ta đã đứng ngay trước chiếc giường có một thân ảnh đang nằm trên đó. Là người hôm qua ta cứu mà. Chẳng lẽ vết thương gặp vấn đề gì sao ?

Đột nhiên, người đó chậm rãi quay mặt qua, đôi mắt nhìn thẳng vào ta như thể dò xét khiến ta có chút lúng túng. Nhưng phải công nhận, dung mạo của người rất trẻ, phỏng chừng chưa đến ba mươi. Gương mặt khôi ngô, khí chất ngời ngời, trông không phải người tầm thường. Hôm qua, vì mãi lo vết thương mà đến tận bây giờ ta mới nhìn rõ.

"Chính tiểu hài tử này đã cứu mạng các hạ đấy."

Ta thấy biểu cảm người đó khẽ dao động sau câu nói của Trương đại phu. Rồi thân thể người chuyển động mạnh. Người là đang muốn quỳ xuống tạ ơn ta.

Ta lập tức đỡ lấy, liên tục xua tay lắc đầu, rồi lại chỉ vết thương ở bụng. Người đó hơi ngơ ngác nhìn ta hành động kì lạ. Trương đại phu hiểu ý, liền phiên dịch.

"Ý bảo các hạ đang bị thương, không cần phải đa lễ."

Người đó nghe vậy thì mới hiểu, an ổn ngồi trở lại trên giường, nhưng tay vẫn chấp thành quyền.

"Xin đa tạ ơn cứu mạng của tiểu huynh đệ. Phác mỗ không biết lấy gì đền đáp."

Ta xua tay, cười cười, gãi đầu ngượng ngùng. Vốn ta chỉ muốn cứu người, đâu tính đến chuyện sẽ đòi trả ơn huệ.

Trương đại phu thấy ta hành động như vậy, khẽ nở nụ cười.

"Tiểu Lạp bảo không cần phải trả ơn."

Phác thúc thúc dãn nét mặt, ánh mắt nhìn ta cũng dịu hơn.

"Hài tử này tên là Tiểu Lạp sao ?"

"Đấy chỉ là biệt hiệu do ta gọi thôi. Hài tử không có tên gọi, chỉ có mỗi họ Lạp nên ta đặt là tiểu Lạp."

Nghe Trương đại phu giải thích, Phác thúc thúc khẽ gật gù.

"Ta xin mạn phép hỏi, chẳng hay các hạ vì cớ gì lại ra nông nỗi này ?"

Trương đại phu nói lên thắc mắc.

"Không giấu gì, tại hạ vốn là tri phủ ở An Châu. Nay có việc phải đi qua ngọn núi kia. Dè đâu lại bị thổ phỉ tập kích, bị chúng đả thương. Ta may mắn chạy thoát nhưng sức cùng lực kiệt, ngất xỉu giữa rừng. Thật may có tiểu Lạp cứu giúp kịp thời. Nếu không, e là đã phải bỏ mạng chốn rừng thiêng rồi."

Ta và Trương đại phu kinh ngạc. Hóa ra người này lại có thân thế cao quý như vậy.

"Thảo dân trước đây không biết. Nếu có gì mạo phạm kính mong đại nhân rộng lòng bỏ qua cho."

Trương đại phu vội hành lễ. Ta thấy thế cũng làm theo ông.

"Được rồi, đừng đa lễ. Ta sao có thể trách phạt ân nhân của ta được."

Lúc này ta và đại phu mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó họ còn trò chuyện gì đó nữa nhưng ta không biết. Vì trước đó ta đã xin phép ra ngoài để phân loại thảo dược rồi.

Đến lúc ánh hoàng hôn nhuộm một màu đỏ rực trên bầu trời thì Trương đại phu mới rời khỏi gian phòng.

"Tiểu Lạp, tiểu Lạp."

Trương đại phu liên tục ngoắc ta trong khi ta đang loay hoay nấu cơm tối.

"Phác đại nhân có chuyện muốn nói với ngươi."

Trương đại phu vẻ mặt nghiêm trọng khiến ta lo lắng. Chẳng lẽ ta đã làm gì sai sao ? Đến trước cửa phòng, ông liền đẩy ta vào vì ta cứ chần chừ, không chịu nhón gót.

"Tiểu Lạp, Phác đại nhân có ý muốn thu nhận ngươi làm tiểu đồng* của ngài."

*Tiểu đồng: Đứa trẻ hầu hạ người quyền quý thời phong kiến.

Trương đại phu cười nói. Vẻ nghiêm trọng ban nãy biến đi đâu mất, thay vào đó là sự hoan hỉ không giấu giếm. Cơ mà...ta có nghe nhầm không ? Tiểu đồng ? Phác đại nhân muốn ta làm tiểu đồng cho ngài sao ?

"Tiểu Lạp, cháu là ân nhân của ta. Ta nhất định sẽ đối tốt với cháu."

Đây chính là cách trả ơn của Phác đại nhân. Đương nhiên ta hiểu, làm tiểu đồng cho đại nhân thì sẽ được cho ăn cho mặc, dù không nhiều những chắc chắn hơn hẳn cái cuộc sống hiện tại của ta. Quan trọng hơn hết, đại nhân không khinh ghét ta không thể nói chuyện. Ngài đồng ý thu nhận ta.

"Tiểu Lạp, ngươi theo đại nhân thì sẽ êm ấm hơn bây giờ rất nhiều đấy."

Trương đại phu khẽ vỗ vai ta, nói như thể thuyết phục.

Ta ngước đôi mắt lên, hết nhìn Trương đại phu lại nhìn Phác đại nhân. Ta vẫn chưa thể tin được chuyện này.

"Tiểu Lạp, ngươi có đồng ý không ? Phác đại nhân vẫn đang đợi câu trả lời từ ngươi đấy."

Trương đại phu nhắc nhở.

Ta liền hành lễ, quỳ dưới chân đại nhân, nỗi xúc động khiến nước mắt trào dâng, chảy thành dòng trên gương mặt lấm lem.

Phác đại nhân khẽ cười một tiếng hài lòng. Rồi vươn tay đỡ ta đứng lên.

"Tốt. Từ nay cháu hãy theo ta. Ây da, nam nhi mà sao lại mau nước mắt thế này ?"

Phác đại nhân cười trêu khi thấy những giọt lệ không ngừng chảy xuống từ đôi mắt của ta.

Ta cũng cười. Và ta khẽ quay sang nhìn Trương đại phu, thấy ông cũng đang rất xúc động. Là ông cũng đang vui mừng cho ta đây.

--------------------------------------------

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lichaeng