Chương 38: Chà đạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Gần đến giờ cao điểm Irene chạy vượt ba cột đèn đỏ, phóng giữa trung tâm thành phố tốc độ gần vượt hơn một trăm hai mươi mã lực, cho nên đã bất hạnh bị cảnh sát giao thông vịn lại.

"Vị, vị tiểu thư đây, phiền, phiền cô cho tôi xem bằng lái..." - Irene không cam tâm tình nguyện dừng xe, trượt cửa kính xuống, vị cảnh sát trẻ tuổi rất hãi hùng hành động của Irene một cô gái người lai, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Irene không để ý anh cảnh sát giao thông, gọi một cuộc điện thoại trong xe, chưa tới hai phút, một chiếc Cadillac ATS-V việt dã dừng sau xe Irene.

Một người đàn ông thượng lưu ngoại quốc tuổi trung niên khôi ngô bước xuống, tóc vàng mắt xanh, hắn đến cung kính trước xe Irene - "Xin lỗi, Hiền tiểu thư, tôi đến muộn..." - hắn ta mở miệng nói bằng tiếng Pháp.

Irene cũng gấp gáp nói tiếng Pháp - "Tôi giao tên cảnh sát giao thông cho ông, tôi không còn nhiều thời gian..." - nói xong, Irene liền khởi động xe.

Vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia chưa kịp hiểu mọi chuyện, chỉ thấy Irene lại khởi động xe thể thao, vội vàng chuẩn bị chặn lại lần nữa, thì bị người đàn ông ngoại quốc ngăn lại - "Thưa anh cảnh sát, tôi là luật sư của tiểu thư Joohyun, có chuyện gì xin tìm tôi! Tôi tên Lee Dong Wook." - nói xong hắn đưa danh thiếp. Đây rốt cuộc là sao? Người cảnh sát hầu như mờ mịt, mới ngày đầu đi làm liền gặp phải loại chuyện này.

Dong Wook nhìn về hướng Irene rời đi, không còn thấy bóng dáng xe - "A! xem ra vị Park mỹ nữ kia mị lực thật lớn, ngay đến Châu Hiền tiểu thư cũng mê hoặc được..." - hắn cười một tiếng, tự nhủ thầm.

Thật ra vào sáng mấy hôm trước Irene đã hòa giải với công tước Bùi Dũng Tuấn, hơn nữa tùy thời bên cạnh cô còn có rất nhiều người theo, bất kể bác sĩ hay luật sư cũng luôn chuẩn bị mọi lúc. Ngay cả chiếc Alfa Romeo công tước Tuấn cũng cho máy bay chuyên chở chở đến đây, đủ thấy ông rất thương yêu Irene.

Qua chừng mười mấy phút, cuối cùng Irene cũng đến trước tiểu khu, chỗ ở của Chaeyoung, bảo vệ thấy chiếc xe thể thao quý giá, cũng không ngăn cản trực tiếp cho cô vào.

"Khu số ba tòa thứ bảy lầu mười một... Khu số ba tòa thứ bảy lầu mười một..." - đỗ xe xong, Irene liền bắt đầu tìm nhà Chaeyoung.

Irene hơi nhíu hai chân mày, toàn bộ tiểu khu hình như đều là tiểu hộ, chẳng lẽ chị ấy không sống cùng gia đình, mà sống cùng người yêu? Irene nghĩ đến đây tâm tình vốn sốt ruột cũng trở nên mây đen giăng kín. Không biết rốt cuộc chị ấy có người yêu hay là không, lần trước gặp chỉ biết bỏ nhà đi, hôm qua thì nghe thấy về nhà thúc thúc ăn cơm, hôm nay lại sống trong một tiểu khu đều là căn tiểu hộ, lẽ nào...

Lẽ nào vì cha mẹ không đồng ý chuyện với người yêu, nên chị ấy liền bỏ nhà đi, nói với họ là đến nhà thúc thúc, thực ra đến sống cùng người yêu, 'sống chung', lúc này Irene rất chán ghét từ này, tốt nhất đừng giống như những gì cô nghĩ.

Từ thang máy đi ra rẽ trái gian đầu tiên chính là nhà Chaeyoung, Irene bồi hồi trước cửa nhà một lúc lâu, do dự nên mở hay không. Nhưng vừa nghĩ đến chị ấy có người yêu, nói không chừng người yêu còn đang ở trong, cô hơi phiền muộn kéo tóc, không được, vất vả lắm mới yêu một người, cho dù là phụ nữ, cũng không thể chưa đánh đã hàng, chị ấy có người yêu thì đã sao? Chẳng phải mình rất được? Mình có tiền có quyền? Còn xinh đẹp? Chỉ cần là thứ mình có, đều có thể cho chị ấy...

Irene đột nhiên phát hiện nhà cô có tiền có quyền cũng là một loại ưu thế, trước kia chưa bao giờ cảm thấy thế, bởi vì những hình ảnh bị bắt cóc lúc còn bé vẫn không tiêu tan, cho nên những thứ này đối với Irene chỉ là gánh nặng.

Sau khi nghĩ thông suốt, Irene đứng nghiêm, thuận thế theo hướng mái tóc, nhỡ như cửa mở là tình địch, cô nhất định phải lấy tư thái tốt nhất để đối mặt. Nhưng mà sau vài lần nhấn chuông, phát hiện bên trong không có một chút động tĩnh, thế này là sao? Chẳng lẽ Jungie đưa lộn địa chỉ, hay chị ấy đi viện rồi, hay về nhà thúc thúc, hay là...

Không thể không nói trí tưởng tượng Irene phong phú, mới mấy giây, trong đầu cô đã có vô vàn lý do Chaeyoung không có nhà.

Lúc này trong nhà, Chaeyoung đang vùi mình trên giường mơ màng ngủ, lúc nãy Mi Kyung có tới thăm, uống thuốc xong cô thấy hơi buồn ngủ, nhưng đầu lại rất đau, thật vất vả mới nhập mộng đẹp, liền bị chuông cửa dồn dập đánh thức.

Kyung có chìa khóa, đây không phải thứ người ngoài có, Chaeyoung cũng không muốn ra mở cửa, trực tiếp dúi đầu vào chăn ấm, chuẩn bị ngủ tiếp.

Nhưng lúc này, di động Chaeyoung trên tủ đầu giường reo lên cùng với chuông cửa, tưởng chừng như hai tiếng ồn cùng diễn tấu, Chaeyoung buộc lòng phải thò tay ngọc ngà trắng nõn ra cầm điện thoại, cũng không xem là ai liền ấn nút nghe - "A lô..." - Chaeyoung yếu ớt mở miệng, mang nồng nặc giọng mũi.

" Chun Sunyoung, chị ở đâu? Chị thấy sao rồi?" - bên trong truyền ra âm thanh xa lạ mà quen thuộc, lúc này Chaeyoung hơi choáng đầu, rốt cuộc không phân biệt được ai - "Ở nhà, mệt mỏi lắm, chuông cửa cứ quấy rầy em..." - lúc này, Chaeyoung hơi có giọng nũng nịu, hoàn toàn đã quên người trong điện thoại gọi cô là Chun Sunyoung, cũng quên mất cô đã chạy trốn Lisa...

"Chị ở nhà sao không ra mở cửa? Ra mở cửa trước được không?" - Irene nghe giọng Chaeyoung yếu ớt, hơi đau lòng với thấy sốt ruột, nhưng giọng Chaeyoung nũng nịu khiến cô thấy lâng lâng, mặc dù vẫn còn hơi tức giận Chaeyoung một mực không chịu mở cửa, nhưng giọng khi mở miệng vẫn ôn nhu cùng dỗ dành.

Chaeyoung dường như tỉnh táo trong nháy mắt, mở cửa? Chỗ này? Quả nhiên không phải nơi đó, Chaeyoung lấy lại tinh thần xong, không hiểu sao trong lòng nhàn nhạt mất mác, quả nhiên con người ta lúc bệnh tật cũng là lúc yếu ớt nhất, Chaeyoung suy nghĩ tự giễu, cũng chỉ có thể như vậy để tự an ủi.

Irene thấy cửa chống trộm* đột nhiên mở, Chaeyoung đang mặc quần áo ngủ, tóc đen tán loạn, ánh mắt lờ đờ nghi hoặc nhìn cô, khiến cô thấy hơi không biết làm sao - "Chị, chị đã khỏe chưa?" - vốn bởi hơi bực mình vì đợi lâu ngoài cửa, nhưng vừa thấy Chaeyoung, bao buồn bực bỗng chốc tan biến không còn dấu vết.

Chaeyoung nhức đầu nhìn cô bé người lai ngoài cửa, hôm qua theo dõi mình chưa đủ, hôm nay còn trực tiếp đến trước cửa, bản thân mình sao lại trêu vào nhiều nữ nhân vậy? - "Ừ, đỡ nhiều rồi, em còn chuyện gì không?" - Chaeyoung nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nói.

Thấy Chaeyoung đối xử lạnh nhạt Irene trở nên nổi giận, nhưng nhìn cô nhợt nhạt, cảm giác đau lòng dâng lên cuồn cuộn - "Em, em... em vào được không?" - cô đến tương đối gấp, không mang gì theo, không biết phải lấy cớ gì để vào nhà.

Chaeyoung vốn là người mềm lòng, thấy Irene bộ dạng không biết phải làm sao cũng không đành lòng lạnh lùng, dẫu sao đối phương cũng quan tâm, nhưng nghĩ đến tình cảm của Irene có khả năng giống Lisa, cô liền giữ vững lập trường - "Không được..." - lúc này Chaeyoung đang choáng váng, nếu là bình thường cô nhất định kiếm cớ từ chối khéo Irene, nhưng hôm nay cô chẳng muốn suy nghĩ, dù sao cũng đắc tội rồi, cứ đắc tội đến cùng đi!

Chaeyoung lúc này là loại cảm xúc dứt khoát đập vò nát vụn, cùng lắm ngày mai từ chức, cô bây giờ chỉ cần thấy Irene là lại nhớ Lisa, cảm giác tội lỗi này hành hạ cô muốn điên rồi.

Irene không ngờ Chaeyoung sẽ trắng trợn cự tuyệt như vậy, nhất thời khóe mắt hơi đỏ, cô chưa bao giờ bị cho leo cây, cũng chưa bao giờ sốt ruột , chưa từng bao giờ... Trước giờ rất nhiều chuyện cô chưa từng làm, nhưng gặp Chaeyoung rồi cô đều làm từng chuyện một, thậm chí có chút cảm thấy bị coi thường, giống như năm đó ở Paris Jiyeon đã nói qua một câu với cô 'Tớ nhiệt tình đối xử để nhận lại lạnh nhạt của cậu, tớ làm gì để cậu coi thường tớ đến vậy!!!'...

Bây giờ, cô mới cảm nhận được tâm trạng lúc đó của Jiyeon, Sunyoung đóng vai mình khi đó, mình không thể lãnh hội tâm trạng của Jiyeon, thì bây giờ đứng từ góc độ cậu ấy mới cảm nhận được cậu ấy đã thương tâm và thấy khó khăn như thế nào, nhưng mà, mình thật, thật rất thích, rất thích Sunyoung.

Chaeyoung thấy khóe mắt Irene ướt đỏ, hai tay nắm chặt, hơi không đành lòng, nhưng cô không muốn gặp Lisa thứ hai, nhất định phải bóp chết tình cảm của Irene từ trong trứng nước.

Cửa hé mở nháy mắt đóng lại, khóe mắt chảy ra những giọt nước nén đã lâu, mười tám tuổi khóc trong tang lễ mẹ, về sau trong cuộc sống không còn rơi một giọt nước mắt nào, hôm nay vì Chaeyoung rơi lệ, ngay cả cô cũng không thể tin, cô cảm thấy lòng kiêu hãnh, lòng tự tôn của mình đều bị sự vô tình của Chaeyoung chà đạp, nhưng tại sao cô không oán hận? Tại sao? Irene thống khổ đứng trước cửa nhà Chaeyoung, hai tay che đôi gò má tràn đầy nước mắt...






_______________________

*Cửa chống trộm: dạng cửa có gắn thêm móc xích hoặc loại móc khóa bên trong, chỉ mở hờ không thể mở hết cánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro