Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì chị cũng không thể qua khỏi số mệnh, lúc đấy em mới biết tận cùng của sự đau thương, mất mát là như thế nào, em không thể sống thiếu chị được... Em đã nhiều lần nghĩ đến cái chết để có thể sống hạnh phúc cùng chị

Lúc ấy, hai chúng ta không biết đã hứa, đã thề bao nhiêu câu, có lúc em từng nghĩ rằng "Đúng rồi, chị ấy đang chờ đợi mình trên thiên đàng kia mà. Tại sao mình còn ở lại cái nơi tầm thường, cổ hủ, ích kỷ kém hiểu biết này cơ chứ!?"

Xin lỗi vì đã nhiều lần em quẫn trí, em đã tìm cách này đến cách khác để tự tử nhưng đều bất thành. Mỗi lần như thế không bị phát hiện thì cũng bị việc gì đó cản trở... Em cũng không biết bao nhiêu lần bản thân đã chết đi sống lại, có lúc em từng suy nghĩ là do chị không muốn cho em theo cùng. Vì sao chứ? Vì sao chị lại cứu em, lại đối xử tốt với em như vậy?

"Tại sao? Tại sao?" - Lisa hét toáng lên khi đang ngủ, giấc mơ ấy lại một lần nữa xuất hiện nhưng không một lần nào là cô thích ứng được, sự ám ảnh và nỗi đau như vừa diễn ra hôm qua... Và cô còn nhớ như in gương mặt xinh đẹp ấy vì mình mà phải...

"Lily... Con ổn chứ?" - Bà Kim đang ở phòng khách xem phim cùng Jisoo thì nghe có tiếng la phía trên lầu, bà liền tức tốc chạy lên, thấy đứa trẻ kia nằm trên giường thân thể đổ đầy mồ hôi, miệng liên tục gào thét. Bà Kim sợ hãi nhanh chóng đi đến gọi cô dậy.

"Lisa...tỉnh chưa con?"

Lisa mở đôi mắt ra, mệt mỏi nhìn bà rồi lại nhìn xung quanh.

"Đây là đâu?" - Cô ôm lấy mặt mình, gắng gượng hỏi một vài câu.

"Đây là nhà bác mà!"

Cửa phòng bỗng mở ra, Jisoo cầm ly nước đi vào đồng thời đưa mắt nhìn người bạn của mình đang mệt mỏi ngồi trên giường, hình như vừa gặp ác mộng, hơi thở vẫn còn gấp gáp và sợ hãi kia kìa.

"Uống nước cho bình tĩnh lại đi con" - Nhìn Lisa nhận lấy ly nước cam mà uống, bà Kim mỉm cười rồi hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"Ổn chưa? Có chuyện gì thì kể bác nghe, bác sẽ giúp con, tại sao lại lang thang ngoài đường giờ này chứ? Đã muộn lắm rồi đấy"

Lisa lấy lại sự bình tĩnh cho mình rồi chậm rãi kể lại mọi chuyện cho cả hai người họ nghe, bà Kim nghe xong liền gật gù hiểu chuyện và đồng cảm với tình cảnh hiện giờ của cô. Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn chưa kịp vơi đi cú sốc từ cái chết của hai người mình yêu thương thì đã thấy ba mình dẫn về một người mẹ mới... Nếu là một người trung niên thì không nói, nhưng đây là một cô gái trẻ, vẫn còn đang rạng rỡ xuân sắc, làm sao mà Lisa chấp nhận được cô gái trẻ này làm mẹ kế cơ chứ?

Bà Kim thầm mắng ông Manoban là " Trâu già còn thích gặm cỏ non"

"Ba cậu quá đáng lắm rồi! Hết ngăn cản cậu và chị ấy bây giờ lại muốn cưới một người vợ trẻ về nhà, ông ta sai càng thêm sai, người lớn gì mà kỳ cục vậy!?"

Vì quá xót thương cho bạn mình nên Jisoo đã lỡ lời làm bà Kim không hài lòng mà lên tiếng

"Soo !"

Nghe tên mình được người phụ nữ kia gọi thì Jisoo đã biết điều mà vội im lặng.

"Này Lisa... Nếu con không muốn về nhà thì ở lại đây cũng được, ta luôn sẵn sàng cho con tất cả mọi thứ, nhưng con phải nhớ... Con không thể trốn tránh sự thật đó cho đến hết cuộc đời này được... Con hiểu ý ta chứ!?"

Bà Kim xem Lisa như con ruột của mình nên hết lòng yêu thương, quan tâm cho cô từng chút.

Nhìn thấy cái gật đầu lặng lẽ của người kia, bà thở dài rồi đứng dậy.

"Thôi con nghĩ ngơi đi"

Jisoo đưa mắt nhìn mẹ mình... Ơ thế hôm nay cô phải ngủ chung với con người này hả!?

"Mẹ...rồi tối con ngủ ở đây?" - Jisoo nhìn sang chiếc giường của mình đã bị Lisa chiếm hết tiện nghi liền mếu máo tự suy nghĩ ra đủ trường hợp.

Hôm nay mình ngủ ở đâu?

Dưới đất?

Sofa?

Hay chuồng gà?

Oh no không chịu đâu!!!

"Con qua phòng ta ngủ. Đi thôi"

"Ngủ ngon nhé, Lily"

Jisoo cũng chúc Lisa ngủ ngon rồi khép cửa lại cùng lúc đó tiếng thở dài của cô lại phát ra. Lisa nhắm hờ mắt tận hưởng sự mệt mỏi đang bao trùm lấy xung quanh cùng với một mớ suy nghĩ hỗn độn...
_____________

"Kyung, sao bây giờ con bé còn chưa về nữa?"

Người con gái đó không ngừng lo lắng cho sự vắng mặt của cô, nàng đi qua đi lại khắp nhà làm ông Manoban nhìn theo muốn đau hết cả đầu, người đàn ông này vẫn một vẻ bình tĩnh như vậy thôi chứ trong lòng ông vô cùng lo lắng vì đây là đầu Lisa bỏ nhà đi.

"Hay là nó đang ở nhà Jisoo?"

Kyung tự hỏi thầm mình nhưng vô tình để nàng nghe thấy, nàng thắc mắc liền hỏi.

"Jisoo? Là ai?"

"À...là bạn của nó"

"Vậy thử gọi cho Jisoo xem, coi con bé có ở đó không!?"

Park Chaeyoung cũng thắc mắc, nếu biết con mình ở bên đó vậy tại sao vẫn chưa gọi để xác thực chứ? Nhỡ đâu không phải thì biết đường đây mà lường?

"Nhưng mà bây giờ cũng khuya rồi, người ta cũng đã ngủ rồi... Hay là em lên nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai anh sẽ gọi ngay. Được chứ?"

"Nhưng mà..." - Nàng còn chưa kịp nói câu tiếp theo đã bị người đàn ông này xen vào hối thúc đuổi mình lên phòng.

"Mau lên đi" - Chaeyoung đành phải ậm ừ nghe theo, tuy vậy nàng cũng không ngừng lo lắng cho cô bé đó. Không biết tại sao nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng của Lisa, nàng có cảm giác thân quen tựa như đã trò chuyện, tiếp xúc với nhau lâu lắm rồi. Làm cho nàng một phen khó hiểu với bản thân mình.

Nàng nằm trong phòng ông Manoban nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay, đôi mắt trông chờ cái gì đó xuất hiện trên màn hình.

Mọi khi người đó sẽ nhắn tin cho nàng, ba buổi đều đặn, nếu có bận đến mấy cũng ráng nhắn cho nàng vài câu hỏi thăm, nhưng sao bây giờ...vẫn chưa thấy nhỉ? Hay là bị làm sao rồi?

Chuyện là nàng có quen một cô bé qua mạng, cô bé đó rất dễ thương, nói chuyện tử tế, vui vẻ, hòa đồng. Nàng đã biết cô bé được ba tháng, chỉ là họ vô tình kết bạn với nhau nhờ sự kết nối của những người bạn khác. Sau đó nàng được người kia chủ động nhắn tin, hỏi tại sao thì cô bé ấy nói nàng trong rất cuốn hút mặc dù ảnh đại diện hay trang cá nhân nàng đều không đăng tải bất cử ảnh nào về gương mặt mình cả, nếu có thì chỉ là bóng lưng hoặc bàn tay này nọ mà thôi.

Nhưng dần dần nói chuyện thì nàng đã xem cô bé ấy như chị em kết nghĩa, cho dù mọi thông tin của cô bé nàng đều không nắm rõ nhưng bản thân lại có cảm giác rất quen thuộc.

Trằn trọc mãi không ngủ được bởi một người chưa từng gặp gỡ. Mẹ kế con chồng thường hay khắc khẩu với nhau, kẻ tám lạng người nửa cân nhưng tại sao bây giờ nàng lại lâm vào trường hợp như thế này đây? Hiện tại cảm xúc của nàng đang vô cùng rối rắm.

...

6 giờ sáng_

Nàng vừa thức dậy đã nhanh chóng bước xuống nhà để xem người kia đã trở về hay chưa... Nhưng vừa tới chân cầu thang đã không thấy sự khác biệt nào ngoài việc ông Manoban ngồi trên ghế sofa thật thản nhiên và bình thản, trên tay cầm tách cà phê mà từ từ đưa lên miệng nhâm nhi, tay còn lại lật từng trang báo để đọc, nàng khó hiểu với người đàn ông này...con cái bỏ nhà đi nguyên đêm mà vẫn bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

"Sao rồi?" - Chaeyoung ngồi xuống ghế đối diện, chau mày nhìn người đàn ông trước mắt

"Hửm... Chuyện Lisa à? Nó đang ở bên nhà của Jisoo, chờ cho nó định thần lại rồi anh sẽ đưa nó về!" - Kyung cũng không buồn mà nhìn nàng một cái, vẫn tiếp tục quá trình buổi sáng hằng ngày mà bản thân sinh hoạt

"Cũng được" - Nàng chỉ biết gật đầu cho qua chuyện vì bản thân cũng không biết phải làm sao, ông ấy vô tâm đến thế thì có nói gì cũng vậy thôi.

"Em lên thay đồ đi, chúng ta đi ăn sáng"

"Không cần, để tôi nấu được rồi" - Chaeyoung nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông này thật khó ưa và buồn nôn! Những việc mà Kyung đã làm và gây ra cho gia đình này đã khiến nàng kinh tởm ông ấy.

"Đi ăn ở ngoài tiện hơn, vả lại trong nhà cũng không còn gì để nấu nướng..."

"Ừm"
_________

Lisa mệt mỏi ngồi dậy sau một đêm trằn trọc không thể ngủ được vì những dòng suy nghĩ ấy không chịu buông tha cho cô! Đôi mắt dường như đã sưng húp lên vì khóc, chợt nhớ đến hôm qua, khi bản thân chỉ vừa chợp mắt được một chút lại thấy Eunyeon và mẹ mình trở về. Nhìn họ vẫy tay mỉm cười với cô, thật muốn chạy lại ôm chặt họ nhưng sao lại không thể... Hình như có cái gì đó ngăn cách giữa ba người.

Đó không phải là ba cô và người mẹ kế trẻ tuổi đó sao? Sao hai người họ lại ở đây? Sao họ lại nắm tay cười đùa vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Sao mẹ lại ôm mặt khóc như thế chứ? Bên cạnh mẹ là Eunyeon, nàng ấy đang dỗ dành an ủi bà khi hai người kia chuẩn bị trao nhau một nụ hôn... Bây giờ cô thấy họ thật kinh tởm!

Cái gì mà tình yêu không phân biệt? Thật đáng buồn nôn.

Bỗng nhiên quần áo họ lại biến thành trang phục tân hôn, xung quanh lộng lẫy như lễ đường! Dường như nơi đây chỉ dành riêng cho họ. Tại sao khi cô nhìn thấy người mẹ kế trong buổi tiệc đó thì trong lòng lại thấy đau nhói, tựa như đang lặp lại quá khứ kinh khủng kia khi Eunyeon ra đi, ở nơi ngực trái như bị ai bóp nghẹn. Thật khó chịu!

...

Chúc mọi người năm mới vui vẻ! Happy New Year 🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro