Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày X, tháng X, năm XXXX

Lisa lấy trong túi áo mình ra tấm hình gia đình được gìn giữ cẩn thận, cô tháo cái nón lính đội trên đầu xuống liền cảm thấy nhẹ nhõm, xung quanh mọi người đều đã ngủ, chuyến tàu vẫn chạy đều trên đường ray, cô biết địa điểm mà họ sắp đến là ở đâu.

" หนูคิดถึงเเม่มาก..." (Con nhớ mẹ quá...)

Những giọt nước mắt rơi lên tấm hình cũ kĩ, cô ôm nó vào lòng mà khóc, lần này đi rồi không biết khi nào mới có thể trở lại quê hương, lũ thực dân Pháp tàn ác, bọn chúng bắt những người dân từ các nước bị chiếm đóng ra chiến trường chiến đấu làm bia thay cho binh lính của chúng, trai hay gái đều không tha, có cả những đứa nhỏ mới trạc mười nhăm, mười sáu đã phải khoác áo lính, đội mũ rồi vác cây súng nặng trịch trên vai, đôi mắt còn chưa mất nét hồn nhiên đã phải cầm súng đi giết người.

Tiếng tàu chạy rầm rầm làm đầu Lisa đau nhức, có lẽ ngày mai thôi sẽ đến được nơi mà bọn chúng gọi là mục đích cho chuyến đi lần này, đi giải phóng cho những dân tộc bị áp bức ở Việt Nam.

Cẩn thận giấu tấm hình vào túi áo, cô đội lại cái mũ rồi dựa lưng vào thành tàu, đôi mắt lim dim cố gắng ru mình vào giấc ngủ, có lẽ Lisa nên lên một kế hoạch bỏ trốn khỏi bọn thực dân tàn bạo này.

" ทุกอย่างจะดีขึ้น..." (Mọi chuyện sẽ ổn thôi...)







"Réveillez-vous, le train s'est arrêté."
(Dậy đi, tàu dừng lại rồi.)

Ai đó đá đá vào chân Lisa làm cô giật mình, nhăn mặt nhìn người trước mặt, một tên mắt xanh, hắn ta vừa cao vừa to con đang chống nạnh nhìn Lisa. Dụi mắt mình vài lần, cô ôm theo cây súng đứng lên làm động tác chào với hắn.

Là tiếng Pháp, Lisa không biết nhiều, chỉ nói được vài từ và nghe được một chút về tiếng nói của bọn xâm lược ấy.

"Dégager" (Rõ.)

"Descends et résous le problème, le train ne s'arrêtera pas quand il roule."
(Xuống dưới mà đi giải quyết đi, chốc nữa tàu chạy thì sẽ không dừng.)

"Dégager" (Rõ.)

"De gens jaunes horribles."
(Lũ dân da vàng gớm ghiếc.)

Lisa cắn môi mình để kiềm nén sự giận dữ, cùng là con người với nhau sao bọn chúng lại dùng từ gớm ghiếc? Chỉ vì họ khác đất nước với cô thôi sao? Bước xuống khỏi toa tàu, nhìn một lượt cảnh vật xung quanh, Lisa âm thầm đáng giá, chỉ toàn một màu xanh rừng cây, nếu bây giờ bỏ trốn thì đây sẽ là một cơ hội tốt, cùng lắm nếu bị bắt lại cũng chỉ là cái chết, dù sao ra chiến trận cũng phải chết, được thì ăn cả còn ngã thì về không.

Cô chọn một góc khuất, cố gắng tránh đi tay mắt đang bám sát phía sau, chỉ vừa mới lách đi đã bị một bàn tay ngăn lại.

Người phía sau khẽ lắc đầu nhìn Lisa, môi mấp máy từng tiếng nhỏ chỉ đủ cho cô nghe.

"พวกเขาอยู่ข้างหน้า" (Bọn chúng ở phía trước.)

"ฉันต้องออกไปจากที่นี่พวกล่าเมืองขึ้นทารุณมาก" (Tôi cần phải rời khỏi đây, đám thực dân này quá tàn bạo.)

"พวกเรากำลังไปช่วย...." (Chúng ta đang đi giúp...)

"ไม่ต้องช่วย ฉันเห็นพวกเขาฆ่าประชาชนไม่รู้ภาษีภาษาอยู่ที่ที่จุดข้างหน้า พวกเราก็เเค่เป็นเกราะกันกระสุนให้พวกเขา" (Chẳng phải giúp đỡ, tôi thấy họ giết những người dân vô tội của Việt Nam ở chỗ dừng trước. Chúng ta chỉ là tấm bia chắn đạn cho bọn nó.)

Lisa siết chặt khẩu súng trong tay, ánh mắt cô vẫn đăm đăm nhìn vào mấy tên người Pháp, lấy danh nghĩa nhân đạo để thực hiện hành vi xâm lược, giết hại người già và trẻ nhỏ, những tội ác tày trời che đậy dưới cái danh giải phóng những dân tộc bị áp bức.

Lựa chọn một lúc lâu, Lisa búng tay một cái giả vờ ôm lấy đầu mình, cố tình đi lùi lại phía cuối hàng, cô nắm tay một tên lính Pháp nài nỉ, Lisa nói líu ríu bằng tiếng Thái Lan làm hắn chau mày khó chịu, dùng tay đẩy cô ra xa một chút, tuy không thể hiểu nhưng hắn vẫn biết được cô muốn gì.

Lisa ngồi trong bụi cỏ quan sát, cô lôi cây dao găm trong người ra, cẩn thận áp sát phía sau tên lính to con trước mặt, con dao trong tay Lisa trở nên run rẩy, đó giờ ở nhà chỉ cắt cổ gà cắt cổ vịt, chứ có cắt cổ người bao giờ đâu, bàn tay siết chặt con dao, trong đầu hiện lên những hình ảnh tàn bạo của chúng đối với đất nước cô, sự giận dữ nung nấu thành sức mạnh, Lisa nghiến răng đá vào khớp gối khiến tên lính Pháp khụy xuống, chuẩn xác lia một đường giữa cổ hắn ta, máu trào ra sau vết cắt, tên lính Pháp trợn mắt nhìn cô, có lẽ do sức không đủ, hắn không chết ngay mà rút súng hướng về Lisa.

Đoàng

Cảm giác đau đớn từ bả vai truyền đến làm Lisa nhăn mặt, tiếng súng lớn đánh động những tên lính Pháp khác chạy đến nơi cô, Lisa quay người bỏ chạy, tiếng hô hào, tiếng bước chân, tiếng la hét vang vọng cả một khu rừng, cơn đau nơi bả vai ngày một nhiều làm đôi mắt cô trở nên mờ mịt, máu đỏ chảy ướt một bên cánh tay, nhỏ từng giọt xuống nền đất.

"สู้ๆ เพิ่มนิดนึ่ง...ขอพระเจ้า" (Cố...lên...một chút nữa...lạy...trời..."

Lisa chạy vào một lối mòn có sẵn, ngày càng đi sâu vào bên trong khu rừng, phía sau là tiếng đạn sượt qua tai vèo vèo làm mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên thái dương.

Đôi chân bắt đầu trở nên phản chủ như thể đeo thêm tảng đá mấy chục kí, đầu óc cô bắt đầu xuất hiện những ảo ảnh, Lisa thấy mẹ mình đang ở trước mắt, mẹ đang cúi người nhặt gì đó, cô còn thấy ngôi nhà thân yêu của mình, dùng toàn bộ hơi sức tàn lê chân đến đấy, chỉ kịp thốt lên tiếng mẹ rồi lịm đi, Lisa hoàn toàn bất tỉnh.









"เเม่ ....เเม่ค่ะ.." (Mẹ...mẹ ơi...)

Tiếng Lisa thì thào làm người phụ nữ già nua ngồi ngoài hàng ba căn nhà giật mình, bà quay sang gọi cô gái trẻ đang cặm cụi châm lửa nấu ấm thuốc nam.

"Con vào xem người bên trong thử đi, cô ta hình như sắp tỉnh."

"Dạ để con."

Em phủi đi lớp bụi bám do tàn tro từ cái bếp lò đang cháy bay lên dính vào áo bà ba màu nâu sẫm, trên tay còn bưng theo chén thuốc nam mới sắc, cẩn thận bước từng bước vào bên trong căn nhà. Bàn tay lấy cái khăn rằn trên cổ lau đi mồ hôi cho người vẫn đang nhắm nghiền đôi mắt nằm trên giường.

"เเม่ ....เเม่ค่ะ.." (Mẹ...mẹ ơi...)

Hốt hoảng vì tay mình đang bị nắm chặt bởi người kia, em nhăn mày đầy sự khó chịu.

"Nói cái tiếng gì mà nghe hỏng hiểu gì luôn, thả ra coi."

"อย่าไป...เเม่ค่ะ...หนูกลัว..." (Đừng đi...mẹ ơi...con sợ...)

"Không thả ra là tui méc tía tui đó nha, đau quá."

Cổ tay em bị cô siết lấy trở nên đỏ ửng, mắc công mắc sức vác về đây mà còn bị đối xử như thế này, nếu em mà biết trước như vậy thì em đã không mang người này về mà bỏ luôn cả giỏ thuốc cất công cả ngày mới hái được.

Lisa nặng nề mở mắt, ánh đèn dầu le lói trong căn nhà làm tầm nhìn của cô trở nên mờ ảo, phải nheo mắt mấy lần mới làm quen được với khung cảnh tối om.

"Nè, đau đó, thả tay tui ra."

"Tiếng Việt Nam sao?"

Cô giật mình nhìn người đang nói chuyện với mình, ánh mắt chỉ vừa chạm đến khuôn mặt kia liền làm Lisa ngỡ ngàng, từ bé đến lớn, cô chưa từng thấy qua nhan sắc nào động lòng người đến mức này, môi mấp máy theo bản năng, Lisa chỉ thốt ra được hai tiếng.

"สวยมากๆ.." (Đẹp quá...)

"Nói tiếng nữa là tui đổ hết chén thuốc này dô họng mấy người liền."

"..."

-----------

:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro