Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa đứng xa em một khoảng cách nhất định, từ hôm qua bị em hăm dọa thì cho vàng cô cũng không dám lại gần em, tiếng Việt thì nghe chữ mất chữ được, nhiều khi cô còn không biết trả lời em ra sao khi em nói chuyện với cô, có lẽ Lisa phải học thêm tiếng nói của em mới mong cùng em trò chuyện.

Bả vai được quấn vải trắng tinh vẫn còn nhói lên từng cơn, Lisa một tay ôm vai, ánh mắt vẫn nhìn em cặm cụi nấu cơm, mùi khói bếp lan ra làm cô nhớ đến gia đình mình, làm sao để có thể gặp lại họ lần nữa.

"Nghĩ gì?"

Em thấy cô ngồi thất thần thì đến ngồi bên cạnh, có chút buồn cười khi Lisa lết qua chỗ bên cạnh, là giữ khoảng cách với em sao?

"..."

"Tôi hỏi cô nghĩ gì?"

"Nghĩ?"

"Là suy nghĩ."

Em gõ gõ ngón tay lên trán cô, Lisa liền gật gù hiểu ý.

"Nhớ...mẹ..."

"Lớn già đầu còn nhớ mẹ."

Em bật cười nghịch đại một cọng rơm trong tay, ánh nắng buổi chiều không còn gắt gỏng nhẹ nhàng phủ trên mái đầu cả hai, Lisa nhìn nụ cười trên môi em có chút lóa mắt, sáng quá, sáng hơn cả những tia nắng.

"Tên...tên.." Lisa bất lực quơ quào diễn tả, cô cảm thấy mình chẳng khác nào người điên.

"Thái Anh, Phác Thái Anh."

"Thai...Enh?"

"Không, là Thái Anh, Thái Anh..."

"Thai...And?"

"Tui đá dô cuống họng là nín thở liền."

Lisa sợ hãi đứng dậy khi em giơ nắm đấm lên nhìn cô, con gái gì mà hở tí là giơ tay giơ chân, cô cũng mệt mỏi với tiếng nói của em lắm chứ, đám lính Pháp thì nói tiếng Pháp, giờ gặp em thì tiếng Việt, nhưng Lisa thà học tiếng Việt để nói chuyện cùng em thì hơn là học thứ tiếng nói của bọn thực dân tàn bạo.

"Ngồi xuống đây, tui dạy mấy người học."

Lisa nhìn em bằng ánh mắt dè chừng, cô chỉ chỉ vào bàn tay đang giơ lên không trung của em. Thái Anh mỉm cười hòa nhã hạ tay xuống, em vỗ vỗ chỗ cạnh mình lần nữa.

"Không đánh nữa."

Nghe đến đấy Lisa liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Em lấy cái que củi vẽ lên cái nền cát phẳng, cô tập trung nhìn theo nét chữ của em.

"Đây là tên tôi, Phác Thái Anh."

"Thái...Anh?"

"Đúng đúng, viết như này nè."

Thái Anh đưa cái que cho Lisa cầm, em thì cầm tay của Lisa, từng nét từng nét viết ra tên em trên nền cát, Lisa ngồi lẩm nhẩm mãi tên em trong đầu, tên đẹp mà người cũng đẹp, trừ việc hung dữ ra thì Thái Anh cái gì cũng tốt.

Tốt nên mới dám mang một người ngoại quốc như cô về nhà.

Chữ Việt Nam đầu tiên Lisa được viết chính là tên em, cô sẽ mãi mãi không quên nó.

"Thái Anh có cơm chưa con?"

"Dạ tía đợi con một lát, con dọn cơm lên cho tía xơi."

"Ừ ừ, tía tắm xong ra."

"Má đi chưa dìa hả tía?"

Thái Anh phụ cha mình đỡ cái cuốc trên vai xuống, em cẩn thận xách luôn cái giỏ thuốc nam trên tay ông, lúc này Lisa cũng lăng xăng chạy lại phụ em, dù chỉ có một tay thôi nhưng cô khỏe lắm, từ bé đã chịu cực chịu khổ nên sức lực không phải như con gái.

"Má bây còn đang đi nhiều chuyện ở đầu làng, quăng cho tía cái giỏ thuốc rồi ngồi xổm ở đó, lát dìa sau."

"Chời đất, tối trời rồi mà còn..."

"Cô gái này khỏe hơn rồi hả?"

Lisa thấy cha em nhìn mình thì vội trốn ra sau lưng Thái Anh, he hé mắt nhìn ông.

"Dạ khỏe rồi, nhưng mà cô ta không phải người Việt Nam tía ơi."

"Tại con đó."

"Nhà mình chữa bệnh cứu người mà tía, từ từ rồi con dạy cô ta nói."

Thái Anh cười cười lôi Lisa từ phía sau lưng ra phía trước, em thì thầm vào tai cô.

"Đó là tía của tôi, là cha."

"Cha?"

"Ừ là cha."

"Cha."

"Ai cha bây?"

Ông nhìn Lisa mà trợn mắt làm cô lần nữa méo mặt nhìn Thái Anh, em chán nản quay đi dọn cơm để Lisa ở lại cho cha mình hỏi chuyện, thừa biết chẳng có kết quả gì đâu nhưng hôm qua cha em vừa khen Lisa nhìn được gái, lại còn muốn nuôi nấng gì đó, hoàn toàn bỏ lơ Thái Anh.

Dọn hết đồ ăn ra cái bàn tròn ngoài sân, cha em vẫn đang ngồi chỉ trỏ gì đó cho Lisa, em nheo mắt nhìn hai người, một người tiếng Việt Nam, một người nói tiếng ngoại quốc mà sao nghe vui dữ trời.

"Rồi tía hiểu người ta nói gì không?"

"Không."

"Sao nói dữ vậy tía?"

"Tao đoán, bây coi nè, nó cũng chịu khó ngồi nghe tao nói lắm."

Thái Anh đập trán mình, sao trên đời lại có thể tồn tại được người Lisa.

"Tía tắm lẹ rồi ra ăn cơm, hỏng lát má dìa mà tía còn dơ hèm là má la nữa đó."

"Rồi rồi, bây y chang má bây, càm ràm tao quài."

"Còn cô nữa, ra đây."

Thấy em đang dùng tay gọi mình thì cô cũng thật thà chạy lại ngồi cạnh em, ánh mắt vẫn nhìn Thái Anh không rời, sang càng ngày cô càng thấy em đẹp hơn là sao ta?

"Chừng nữa tôi dạy cô học tiếng Việt. Mà cô tên gì?"

"..." Lisa nghiêng đầu nhìn em.

"Tên, tên của cô."

"Tên?"

"Ừ, tên."

"Lisa."

"Lí sà? Tên nghe lạ quá trời."

Lisa định cãi thì cha em từ trong nhà bước ra, trên tay còn cầm theo cái chai đựng nước gì đó màu nâu nâu làm cô tò mò, ông ngoắc tay gọi Lisa lại ngồi gần mình, mở nắp rồi rót thứ chất lỏng đó ra một cái ly nhỏ.

Cô đưa lên mũi hửi một cái xém xíu té xỉu.

"Thúi."

"Tổ cha, rượu ngâm của tao mà bây kêu thúi hả, uống miếng đi dễ ngủ."

"Tía, Lí sà còn đang bị thương." Thái Anh giúp cô đẩy ly rượu trong tay cha mình sang một bên.

"Cái gì Lí sà? Tên nó đó hả?"

"Dạ."

"Nghe kì quá, để tao đặt cho cái tên, kêu cái tên Tây quá bọn nó nghi."

Ông vuốt bộ râu trên cằm, uống ly rượu rồi trầm ngâm gì đó, Lisa thì dùng đôi đũa khó khăn gắp đồ ăn, Thái Anh thấy thương lấy cho cô cái muỗng, ngồi bón từng thìa cơm.

"Từ nay gọi nó là Lệ Sa đi."

"Sao lại là Lệ Sa hả tía?"

"Lệ là nước mắt, Sa là gì thì chưa nghĩ ra, bây không thấy ngày đầu tiên về đây nó khóc quá trời quá đất hả."

"Nghe theo tía, con không ý kiến đâu."

"Ừ, bây mà có ý này ý nọ thì bây làm tía tao đi."

-------------

Mới up chap 1 mà mấy bà xôm dữ hen :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro