Chương 20: Nụ hôn đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh sững sờ cầm váy ngủ mặt đỏ hồng hỏi: "Chị không ở cùng em đêm nay sao?"

Cô dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Lạp Lệ Sa, lập tức Phác Thái Anh chợt nghĩ đến, lời Thái Anh hỏi hình như có chút mập mờ. Nghĩ vậy Phác Thái Anh mặt đỏ lên, nắm váy ngủ vội vàng nói: "Em đi tắm trước đây." Rất nhanh vọt hướng phòng tắm, thẳng đến khi Phác Thái Anh đóng cửa phòng tắm, Thái Anh mới dựa vào cửa lấy tay sờ lên mặt của mình, dĩ nhiên là nóng bừng bừng.

Lạp Lệ Sa trông thấy Phác Thái Anh một loạt động tác, đến khi cửa phòng tắm đóng, nàng mới hé miệng nở nụ cười, trong lòng nghĩ: "Thật sự là cô bé nhỏ hơn mình 13 tuổi a, nhìn cái mặt đỏ hồng, có chút chuyện đã dễ thẹn thùng."

Lạp Lệ Sa dựa vào trên ghế sofa, nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào như có điều suy nghĩ. Không lâu, Phác Thái Anh trở ra, nghe thấy tiếng động, Lạp Lệ Sa quay đầu lại, đã nhìn thấy Phác Thái Anh tóc còn ẩm ướt, mặc váy ngủ, dưới chân còn không thèm mang dép lê.

"Sao em không mang dép lê vào?" Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh cau mày nói, nàng đứng dậy đi đến tủ giày lấy đôi dép bông đặt dưới chân Phác Thái Anh.

"Ở đây chỉ có một phòng ngủ, phòng khác bị tôi đổi thành thư phòng rồi." Lạp Lệ Sa cũng không để ý tới vẻ khác biệt của Phác Thái Anh, nàng nhìn Phác Thái Anh mang dép xong liền hướng về phía một bên phòng ngủ, vừa đi vừa nói.

Phác Thái Anh sửng sốt một hồi, liền theo sau lưng đi vào phòng ngủ, trong phòng rất đơn giản, chính giữa đặt một cái giường đôi lớn, làm cho người ta liếc mắt nhìn đã muốn buồn ngủ.

Phác Thái Anh cũng mệt lắm rồi, vừa nãy lại uống thêm một ly rượu đỏ. Nàng nhanh chóng đến bên giường xốc lên góc chăn chui vào, đem chăn mền trực tiếp kéo lên tận mắt, nhìn sang thị trưởng đang đứng ở góc cửa.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa phát giác chính mình càng ngày càng thêm yêu mến, cảm giác này khiến đáy lòng nàng luôn ấm áp, Lạp Lệ Sa xoay người đi phòng tắm, lát sau trở ra mang theo máy sấy tóc.

"Sấy khô tóc hãy ngủ." Lạp Lệ Sa nói chuyện khẩu khí lạnh nhạt, mang chút ít mệnh lệnh.

Phác Thái Anh bĩu môi, cô lấy tay vuốt vuốt tóc: "Như vậy cũng không sao, em mệt lắm rồi." Dứt lời nàng quan sát sắc mặt thị trưởng nói tiếp: "Em đã lau khô lắm..." Vừa nói còn dùng tay sờ tóc của mình.

Lạp Lệ Sa mặt lạnh hướng trước giường đi tới. Trời cũng muốn sắp rạng sáng, đã trễ như vậy nàng cũng thật đau đầu. Lạp Lệ Sa cũng không cùng Phác Thái Anh nhiều lời, nàng chỉnh đồng hồ ở trên tủ đầu giường, liền nhấc chăn lên.

Phác Thái Anh bối rối đem tay ra khỏi chăn loạn xạ tính ngăn tay Lạp Lệ Sa, sau liền gấp gáp xoay người cuốn trong chăn.

Lạp Lệ Sa không nghĩ tới Phác Thái Anh sẽ hành động như vậy, nàng vừa cảm giác được cổ tay bị bắt chặt, cả người té về phía trước, ngã lên mặt giường, đè lên cơ thể ấm áp mềm mại bên dưới.

Lúc này Phác Thái Anh hoàn toàn ngu ngơ, nửa thân nàng bị thị trưởng đại nhân đè lên, mà tay của nàng chính là đang nắm cổ tay thị trưởng. Bởi vì quá kinh ngạc, Phác Thái Anh há to miệng, ngực cũng đập rộn ràng.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Lạp Lệ Sa có thể nghe được tiếng tim đập của Phác Thái Anh, nàng nhìn người phía dưới đang đơ ra, gò má hồng hồng, đôi môi mỏng đang hé mở. Lạp Lệ Sa bị cảm giác khác thường lan khắp toàn thân, nàng nhịn không được cắn môi, ánh mắt lạnh lùng thường ngày của nàng cũng chuyển sang nhu tình, như có dục hoả.

Lạp Lệ Sa cảm giác được dưới bụng từng đợt truyền đến cảm giác khác thường, đã làm mẹ nàng đương nhiên biết rõ đây là tình huống gì, chỉ là nàng không nghĩ tới, gần đây nàng lạnh nhạt như vậy làm sao có thể dễ dàng nhóm lên dục vọng đây. Lạp Lệ Sa từ trước đến nay là người dám nghĩ dám làm, nàng thuận theo cơ thể của mình, hơi chút cúi đầu liền không hề báo trước, hôn lên môi Phác Thái Anh.

Chỉ là vừa hôn nhẹ nhàng, liền làm cho Lạp Lệ Sa nếm đến hương vị tốt đẹp nhất từ trước đến nay. Trước giờ nàng luôn nghĩ Phác Thái Anh chẳng những trong sáng xinh đẹp, tính cách cũng đường hoàng, làm việc vừa chăm chú vừa tỉ mỉ, cô bé tốt đẹp như vậy, xã hội hiện nay thật sự là không thấy nhiều. Nhưng Lạp Lệ Sa không nghĩ tới mình lại sẽ đối với cô bé này có như vậy "Xúc động", vốn chỉ là muốn lướt qua thoáng cái, làm sao biết rốt cuộc lại không muốn rời đi chút nào.

Đối với nụ hôn đột ngột của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh so với vừa rồi càng thêm ngây người, lúc Lạp Lệ Sa hôn lên môi, nàng kinh ngạc đến quên khép lại đôi môi đang hé mở, càng làm Lạp Lệ Sa dễ dàng tùy ý tấn công, không tốn chút sức lực nào.

Cái hôn rất ngắn lại cảm giác rất lâu, đến khi Lạp Lệ Sa nghe thấy tiếng rên khẽ của Phác Thái Anh từ miệng truyền ra, nàng mới dừng lại, hai tay chống giường, kéo ra chút khoảng cách, nhìn Phác Thái Anh đang nằm đỏ mặt bên dưới.

Phác Thái Anh cảm giác được mình cũng sắp hít thở không thông, nàng hoàn toàn không biết hiện tại là tình huống gì, thị trưởng làm sao tự nhiên hôn nàng? Phác Thái Anh cảm giác tim muốn nhảy ra ngoài, nàng như người bị mê hồn trận, mông lung không biết mình đang ở chỗ nào.

Trong phòng yên tĩnh tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người. Phác Thái Anh cuối cùng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. Nàng phát hiện cánh tay của mình lúc này đang vòng quanh lưng thị trưởng, mà thị trưởng đại nhân cũng không biết làm sao lại đem hết chăn mền vứt qua một bên. Phác Thái Anh cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể của mình, nàng cảm giác tất cả máu nóng chảy trong người, mặt nhanh chóng đỏ hơn. Váy ngủ trên người nàng bị tuột một bên vai, khiến da thịt trắng noãn nơi ngực cứ như vậy bại lộ trong không khí, lộ ra trước mắt thị trưởng.

Phác Thái Anh sợ hãi "A!" một tiếng, nàng bắt đầu liều mạng kéo chăn mền đem mình trùm kín lại. Nàng hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, thị trưởng vì cái gì muốn hôn nàng. Phác Thái Anh cảm thấy phát sinh chuyện tình xấu hổ như vậy đều là lỗi của mình, chính nàng kéo tay làm thị trưởng đại nhân ngã lên giường.

Phác Thái Anh cảm thấy bối rối cực kỳ, nàng trùm kín chăn, liếc nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa dù ngoài mặt tỉnh táo nhưng trong nội tâm cũng đang loạn "Mình cần bình tĩnh, đây chỉ là trường hợp ngoài ý muốn..." Lạp Lệ Sa tự nói.

Phác Thái Anh nhìn thị trưởng đang thong dong sửa sang lại quần áo, thậm chí không liếc nhìn mình một cái. Phác Thái Anh dần dần nổi lên ủy khuất, mặc dù là nàng không cẩn thận túm ngã thị trưởng khiến nàng đè lên người mình, nhưng như vậy thị trưởng cũng không thể hôn nàng a? Hôn xong thì cũng nên đưa ra một lời giải thích? Phác Thái Anh bức xúc nghĩ, cắn cắn môi, đem đầu mình cũng rút vào trong chăn.

Lạp Lệ Sa lén nhìn sang Phác Thái Anh, nàng thật đúng là không biết như thế nào mở miệng nói chuyện. Làm lãnh đạo lâu như vậy, nàng mới gặp phải chuyện xấu hổ thế này, tuyệt nhiên không thể cùng Phác Thái Anh nói, hôn môi nàng, là vì mình – Lạp Lệ Sa nhất thời không khống chế được bản thân, như vậy thật quá mất mặt, cũng nói không ra.

Lạp Lệ Sa nhân lúc Phác Thái Anh không được tự nhiên, nàng bình tĩnh lại suy nghĩ của mình, ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vươn tay kéo ra chăn mền đang che trên đầu Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cảm giác đầu mình bị lộ ra ngoài, ánh mắt của nàng đỏ hồng nghiêm túc nhìn thị trưởng, giống như là đang nói: "Chị dám "lại" khi dễ em lần nữa thử xem?"

"A." Lạp Lệ Sa nhịn không được bật cười, vốn nàng có chút khẩn trương nhưng bởi vì vẻ mặt của Phác Thái Anh, trong nháy mắt tâm tình chuyển biến tốt đẹp lên, nàng cũng không nói chuyện, nhìn Phác Thái Anh cười mà như không cười.

Quả nhiên không lâu sau, Phác Thái Anh nhếch môi giở ra chăn mền che thân thể, ngồi dậy. Nàng tận lực làm cho mình cách xa thị trưởng một chút, cảm thấy an toàn rồi mới nhụt chí nho nhỏ nói một câu: "Chị...Em, đây là nụ hôn đầu của em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro