Chương 21: Quan hệ bị bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh không tự giác nói xong câu đó, nhìn vẻ mặt thị trưởng mây trôi nước chảy có vẻ không thèm để tâm, nàng cảm thấy lời này rất cần phải nói ra.


Lạp Lệ Sa không nói gì thêm, nàng đứng dậy đi đến trước cửa sổ đem bức màn kéo lên, xoay người, nhìn chung quanh bốn phía, cảm thấy mọi thứ đều ổn mới hướng cửa phòng ngủ đi đến.


Phác Thái Anh không chớp mắt, nhìn theo động tác thị trưởng, đến khi nàng ra khỏi phòng.


Không lâu thị trưởng một lần nữa đi lại, đem đồng hồ để bàn đặt ở trên tủ đầu giường, cầm máy sấy tóc, sờ tóc Phác Thái Anh một chút, lại xoay người đi ra ngoài.


Phác Thái Anh không rõ ý thị trưởng, nàng đem mặt chôn trong chăn mắt chằm chằm nhìn ra cửa, nàng không tin thị trưởng đại nhân cứ như vậy rời đi không nói câu nào, như vậy nàng thật sự sẽ bị tức chết, Phác Thái Anh nghĩ thầm, nếu là thật cứ như vậy rời đi, nàng quyết định từ nay về sau rốt cuộc sẽ không để ý Lạp Lệ Sa nữa.


Quả nhiên mười phút sau, thị trưởng lại đi vào.


Nàng đứng trước giường, nhẹ nhàng hỏi Phác Thái Anh: "Một mình em ngủ ở đây có được không?"


Phác Thái Anh lắc đầu, rất mờ mịt nhìn thị trưởng.


"Ok, vậy tôi đi đây." Lạp Lệ Sa mở đèn ngủ, tắt đèn lớn trong phòng, sờ sờ tóc Phác Thái Anh lại nói: "Đừng nghĩ nhiều quá, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai trở lại trường học cho tốt."


Thấy Phác Thái Anh nhu thuận gật đầu, Lạp Lệ Sa cười nhẹ nói ngủ ngon, xoay người đi ra ngoài.


Đêm nay Phác Thái Anh nằm nhìn trần nhà, nàng không thể không thừa nhận một người còn chưa ra ngoài xã hội như mình thật là một chút cũng đoán không ra tâm ý thị trưởng, đành ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.


Sáng sớm hôm sau, đang mộng đẹp, Phác Thái Anh bị đồng hồ vang um xùm đánh thức, nàng mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ chỉ 7 giờ, đột nhiên nhớ tới đồng hồ báo thức là tối hôm qua thị trưởng đặt ở trên tủ đầu giường. Lúc này Phác Thái Anh mới hiểu thì ra thị trưởng đại nhân sợ nàng dậy không nổi, giúp nàng cài chuông báo, thị trưởng thật là một người cẩn thận.


Chút chuyện nhỏ này làm Phác Thái Anh ấm lòng, tâm tình nàng cao hứng trở lại, thật vui vẻ rời giường, thay đồ xong, ra phòng khách nàng thấy trên bàn trà tờ giấy a4, trên giấy có mấy chữ viết lưu loát: "Nơi này cách trường em học khá xa, sợ em trên người không có tiền nên để lại cho em chút ít, đi đường cẩn thận." Phía dưới còn kí một chữ "Sa" rất đẹp. Phác Thái Anh đem tờ giấy bỏ vào trong túi áo, mang theo túi xách đi ra ngoài.


Phác Thái Anh tới trường vẫn chưa đến 8 giờ, nàng về thẳng phòng kí túc xá thay y phục.


Hành lang kí túc yên tĩnh, Phác Thái Anh nhanh chóng lên lầu đi tới phòng 306, nàng tra chìa khoá tính mở cửa, liền nghe thấy rất nhỏ thanh âm, Phác Thái Anh dừng tay lại, rất nhanh nhíu mày.


"Ừ..... nhẹ chút, a... A... Dịch Dương nhanh, nhanh lên nữa...." Phác Thái Anh đứng ở ngoài cửa nghe thấy bên trong như có như không chợt cao chợt thấp tiếng nữ nhân thở gấp rên rỉ, Phác Thái Anh biểu tình ngưng trọng đứng một hồi, nàng biết rõ nhất định là Dịch Dương đang lừa gạt cô gái nào trên giường, nghe âm thanh càng ngày càng lớn, nàng cúi đầu mắt nhìn đồng hồ.


Phác Thái Anh nhẹ nhàng giật giật tay, cửa liền bị mở ra. Cô giả bộ như rất trấn định đẩy cửa đi vào, theo sự xuất hiện của nàng, thanh âm trong phòng lập tức tắt đi. Lúc này trên giường, hai cô gái đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh vừa vào phòng liền trông thấy Tôn Hồng Na trên giường, hai cô gái dây dưa cùng nhau, mà làm cho cô kinh ngạc chính là, hai người kia không phải người ngoài, dĩ nhiên là hai cô bạn tốt – Tôn Hồng Na và Dịch Dương.


Phác Thái Anh phản xạ có điều kiện đóng cửa lại, đứng ở nơi cửa nhìn chằm chằm hai người, giọng có chút run rẩy hỏi: "Các cậu đây là đang làm gì?"


Trên giường hai người đang cao hứng bị Phác Thái Anh đột nhiên xuất hiện cắt đứt, Tôn Hồng Na phản ứng đầu tiên, lúc này ngón tay Dịch Dương còn tại trong cơ thể nàng chưa có rút ra. Nàng nhanh chóng cầm lấy tay Dịch Dương kéo ra bên ngoài rồi lấy chăn mền trùm kín cả hai.


"Thái Anh, cậu..." Dịch Dương sửng sốt một hồi, nàng giơ cánh tay chỉ vào Phác Thái Anh lắp bắp nói.


"Cậu, làm sao cậu trở lại giờ này?"


Phác Thái Anh liếc mắt, nói: "Mình có tiết học." Lúc này Phác Thái Anh đã lấy lại bình tĩnh, nàng bất đắc dĩ nhìn hai cô bạn thân, đi tới giường mình buông túi xách, cầm lấy dụng cụ rửa mặt nói câu: "Các cậu trước tiên mặc quần áo vào đi, mình đi rửa mặt." Sau liền đi vào toilet.


Tại căn tin trường học, Phác Thái Anh yên tĩnh ngồi ăn bữa sáng, nàng không nhanh không chậm ăn hết cơm, ngẩng đầu nhìn hai cô bạn đang khẩn trương dị thường nhẹ nói: "Như thế nào? Các cậu không đói bụng sao?"


"Thái Anh, chúng mình..." Dịch Dương nhìn Phác Thái Anh bộ dạng như không có gì, nàng biết rõ Phác Thái Anh nhất định là đang tức giận, muốn giải thích, nhưng không biết nên nói từ đâu.


"Thái Anh, chúng mình đang quen nhau." Lúc này người nãy giờ cúi đầu không nói - Tôn Hồng Na, nhìn Phác Thái Anh nghiêm túc nói.


"A." Phác Thái Anh không nói gì thêm nữa, trong nội tâm nàng không hiểu nỗi Tôn Hồng Na lại có thể quan hệ cùng Dịch Dương, ba người đều quen biết đã bao nhiêu năm, nàng thật không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy. Nàng như có điều suy nghĩ, nhìn vẻ mặt lo lắng của hai cô bạn, trong lòng thở dài.


"Biết rồi, nhanh lên ăn cơm đi, đó là việc riêng của các cậu, mình không nghĩ can thiệp." Trầm mặc một hồi Phác Thái Anh nhẹ nói ra.


Dịch Dương nhẹ nhàng thở ra, nàng cười toe toét với Phác Thái Anh, tiếp theo đem đôi đũa đưa tới tay Tôn Hồng Na, liền bắt đầu ăn cơm như hổ đói.


Lần đầu tiên Phác Thái Anh trong lớp ngẩn người, nàng không biết giáo viên đang thao thao bất tuyệt giảng cái gì, trong đầu toàn nghĩ chuyện khác. Tôn Hồng Na lại có thể chấp nhận một người đa tình như Dịch Dương, hai người còn lột sạch quần áo quấn lấy nhau, còn có, đêm qua thị trưởng đại nhân hôn môi nàng...


Nàng cảm giác sau lưng có người khều vai, Phác Thái Anh quay đầu lại, bạn học phía sau đưa cho nàng tờ giấy.


"Thái Anh, có lẽ cậu không biết kỳ thật mình yêu mến Dịch Dương đã lâu rồi, chỉ là không có nói ra mà thôi. Chúng mình mới chính thức cùng nhau mấy hôm trước, vốn tối hôm qua ăn cơm xong nghĩ sẽ nói cho cậu, nhưng cậu không có trở về. Hi vọng cậu có thể chúc phúc chúng mình, mình biết rõ cậu nhất định sẽ không bài xích chúng mình, nhất định sẽ cho chúng mình lời chúc phúc đúng không?- Na Na"


Phác Thái Anh nhìn đi nhìn lại tờ giấy, mỗi lần xem nàng liền tự hỏi chính mình, "Sẽ bài xích sao?" Kỳ thật đáp án của nàng là phủ định, thời trung học Dịch Dương cũng đã nói qua là nàng yêu thích phụ nữ, chỉ là chứng kiến trực tiếp như vậy làm nàng càng thêm rối loạn nghĩ đến việc mất đi nụ hôn đầu của mình mà thôi.


Buổi sáng đến tiết cuối cùng, điện thoại Phác Thái Anh chấn động lên, khi nàng đang chăm chú ghi chép, vài phút sau nàng lấy điện thoại ra xem xét, đúng là tin nhắn của thị trưởng đại nhân, Phác Thái Anh có chút khẩn trương mở tin nhắn, thấy mấy chữ ngắn gọn "Tôi cũng là lần đầu tiên hôn môi con gái, cảm giác cũng không tệ lắm!"


Nhìn mấy chữ này, Phác Thái Anh bắt đầu cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh. Nàng lập tức đưa di động nắm ở trong tay, cúi đầu, thị trưởng đại nhân cao ngạo này đôi khi thật sự rất "Xấu", Phác Thái Anh trong lòng nghĩ.


Phác Thái Anh bình phục tâm tình, bắt buộc mình tập trung nghe giảng, không lâu sau điện thoại lại rung lên, nàng cảm giác tay đang cầm viết bắt đầu run, nàng thực sợ thị trưởng đại nhân nói ra những thứ làm cho mình không có biện pháp tiếp nhận, đang trên lớp học nàng cũng không muốn làm cho người ta nhìn ra vẻ khác thường của mình.


"Hết giờ học, ra cửa trường quẹo phải ở góc đường, tới tìm tôi." Phác Thái Anh nhìn nội dung tin nhắn, nàng có chút mơ hồ, người kia rảnh rỗi như vậy? Tìm mình? Là muốn giải thích chuyện tối ngày hôm qua?


"Cậu đi đâu?" Tôn Hồng Na hỏi Phác Thái Anh đang muốn ra ngoài.


"Mình có việc, muốn đi ra ngoài một chút, các cậu đi ăn cơm đi." Phác Thái Anh cũng không dừng lại cước bộ, gấp gáp nói.


"Thái Anh, cậu không cần như vậy." Tôn Hồng Na cau mày kéo tay Phác Thái Anh.


"Mình thực sự phải đi, cậu đừng nhạy cảm, trở về chúng ta nói sau." Phác Thái Anh lấy tay vuốt lông mày đang nhíu chặt của Tôn Hồng Na, rồi bước nhanh ra ngoài.


Nàng đi ra cửa trường, theo tin nhắn quẹo phải, đang lúc Phác Thái Anh đứng ở ven đường cố gắng phân biệt các loại xe, một chiếc xe có rèm che dừng ở bên cạnh nàng. Phác Thái Anh lại càng giật mình, nàng lui về sau hai bước, cửa sổ bên tay lái phụ mở ra, thị trưởng đại nhân mang kính râm thật to, hướng cô ngoắc ý bảo nàng lên xe, sau đó cửa sổ xe liền đóng lại, từ bên ngoài Phác Thái Anh nhìn không rõ tình hình trong xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro