Chương 22: Trao chìa khóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh vừa đưa tay lên cửa xe, liền nghe sau lưng có tiếng chạy bộ gấp gáp, kèm theo giọng một nam sinh.


"Phác Thái Anh."


Phác Thái Anh thu tay lại, xoay người, đã nhìn thấy Lạp Trạch Vũ vội vàng chạy tới bên người mình.


Phác Thái Anh trong nội tâm có chút kỳ quái, hắn chạy tới làm gì a?


"Có việc gì sao?" Nhìn thấy Lạp Trạch Vũ đứng trước người, Phác Thái Anh mở miệng hỏi.


"Cậu đi thật nhanh, tôi từ trường học chạy theo một đoạn mới đuổi kịp cậu." Lạp Trạch Vũ thở gấp nói.


Phác Thái Anh mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng trên mặt vẫn cười nhạt, nhẹ nói: "Cậu chạy theo tôi? Có chuyện gì sao?"


"Ừ." Lạp Trạch Vũ dùng sức nhẹ gật đầu, hắn nhìn chung quanh một chút, sau lại nhìn nhìn chiếc xe màu đen có rèm che đậu bên cạnh còn chưa tắt máy, có chút tò mò hỏi: "Cậu đang muốn đi đâu?"


Phác Thái Anh trên mặt như trước rất bình thường hỏi lại: "Cậu có chuyện gì sao?"


Lạp Trạch Vũ thấy Phác Thái Anh thờ ơ, hắn sờ sờ sau đầu: "Tiệc tối hôm qua cậu chưa ăn cơm đã đi, tôi nghĩ, nếu cậu không có chuyện gì, tôi mời cậu ăn cơm trưa a?" Nói dứt lời hắn có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, sợ bị nàng từ chối.


Phác Thái Anh vừa nghe lời này, nàng vội nói: "Không được, tôi bây giờ thực sự có chút việc" Giọng nói của nàng rất khẳng định, hiện tại thị trưởng đại nhân đang ngồi ở trong xe chờ nàng, tuy không biết tìm nàng có chuyện gì, chính là đối với nàng mà nói đây đã là chuyện rất lớn.


"A, như vậy a." Tiêu Trạch Vũ lập tức thất vọng, hắn còn chưa bỏ cuộc: "Cậu muốn đi đâu? Tôi lái xe đưa cậu đi?"


Phác Thái Anh thấy Lạp Trạch Vũ như thế, trên mặt lộ ra chút ít không kiên nhẫn, nàng vừa định nói chuyện, thì cửa xe bị mở ra, một người đàn ông vượt đầu xe hướng hai người đi tới.


Người đàn ông này Phác Thái Anh chưa từng gặp qua, thoạt nhìn khoảng 27- 28 tuổi, hắn đầu tiên là nhìn nhìn Lạp Trạch Vũ, sau nhìn về phía Phác Thái Anh trầm thấp nói: "Thái Anh, đây là bạn học em?"


Nghe thấy lời này Phác Thái Anh có chút kinh ngạc, nhưng lập tức kịp phản ứng, nàng không có lên tiếng chỉ là nhẹ gật đầu.


Người này nhìn Lạp Trạch Vũ cười cười, rồi nhìn Phác Thái Anh một cách cưng chiều, lại nói: "Chúng ta phải đi trước a, anh đưa em đi xong, lập tức còn phải đi đón lãnh đạo."


Lạp Trạch Vũ nghe thấy người đàn ông tự xưng là anh, hắn ra vẻ có hiểu biết nói ra: "Phác Thái Anh, cậu có việc phải đi mau lên, đợi có thời gian chúng ta gặp lại." Nói dứt lời hắn chào hai người, liền xoay người rời đi.


Đến khi Lạp Trạch Vũ quẹo vào trường học, Phác Thái Anh mới quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông, cười nói: "Cám ơn anh!"


Người đàn ông cũng giơ khóe miệng: "Không cần khách khí, Lạp thị trưởng đã chờ lâu rồi."


Nói dứt lời hắn tự tay thay Phác Thái Anh kéo ra cửa xe.


Lên xe, Lạp Lệ Sa không nói gì, thậm chí không có nhìn Phác Thái Anh. Trong xe yên tĩnh làm cho người ta có chút xấu hổ, thị trưởng không nói lời nào Phác Thái Anh tự nhiên cũng sẽ không nói, mỗi lần đều là như vậy, nếu thị trưởng đại nhân gọi tới, quyền lợi phản đối hỏi han gì nàng cũng đều không có.


Xe lái vào khu cư xá cũ, Phác Thái Anh theo thị trưởng xuống xe, lên lầu. Thẳng đến ngồi ở trên ghế sofa, thị trưởng đại nhân mới lên tiếng.


"Em cùng Tiểu Vũ lại kết giao?" Lạp Lệ Sa theo thư phòng đi ra ngồi bên người Phác Thái Anh có vẻ rất tùy ý hỏi.


Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn thị trưởng, không hiểu sao thị trưởng đột nhiên có ý nghĩ như vậy, giọng nàng vừa có chút bất đắc dĩ vừa có chút làm nũng nói: "Em cũng đã nói với chị, không có kết giao, bất quá các bạn học đều nói hắn là muốn theo đuổi em."


Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nói: "Buổi chiều tôi đi họp tỉnh ủy vừa vặn dư chút thời gian, cho nên gọi em tới, cùng nhau ăn cơm trưa." Nói xong nàng thấy trên bàn trà còn mấy tờ tiền, nhíu mày nhìn Phác Thái Anh lại nói: "Không phải đưa cho em sao? Như thế nào không cất đi."


Phác Thái Anh "A" Một tiếng, nàng có chút khó hiểu nhìn thị trưởng nói: "Tại sao phải nhận? Em sẽ không nhận tiền người khác." Nói dứt lời nàng rất nghiêm túc chăm chú nhìn lại thị trưởng.


Lạp Lệ Sa không có nói cái gì nữa, tóm lại còn nhiều thời gian, cứ để mọi thứ từ từ.


Nhận thức thị trưởng mấy ngày qua, Phác Thái Anh bắt đầu thói quen hai người cùng một chỗ tuy không nói gì nhiều nhưng thực sự sẽ không để cho nàng xấu hổ như lúc mới gặp lần đầu. Nàng ngồi ở trên ghế sofa trả lời vài câu hỏi của thị trưởng, chuông cửa vang lên, vừa vặn có người mang cơm đến.


Ăn xong cơm trưa, Phác Thái Anh rất tự nhiên thu dọn bát đũa đi vào phòng bếp, mà thị trưởng thì lấy túi xách vào thư phòng.


Phác Thái Anh vừa rửa chén vừa nghĩ, đây rốt cuộc là tình huống gì a? Nàng lơ mơ cảm thấy trong sinh hoạt của mình liền như vậy xuất hiện thêm một người.


Thu dọn xong hết thảy Phác Thái Anh từ phòng bếp đi ra, nàng thấy cửa thư phòng khép hờ, đem ly nước bưng vào, đây là lần đầu tiên nàng vào thư phòng, không gian rõ ràng so với phòng ngủ lớn hơn rất nhiều. Vừa vào cửa bên tay trái là một cái giá sách lớn, xuyên thấu qua lớp kính có thể thấy trong đó từng dãy sách đủ các loại chỉnh tề xếp chồng chất. Kế bên là bàn làm việc lớn, trên bàn rất ít đồ chỉ có một bộ máy tính, điện thoại, lúc này thị trưởng đang chằm chằm vào máy tính bảng trước mắt nghiên cứu cái gì đó.


Phác Thái Anh thu hồi tầm mắt, nàng nhìn thị trưởng chăm chú làm việc, liền cử động thật nhẹ, chuyển ly nước qua trước bàn, liền lui ra ngoài.Nàng tuyệt đối không thể quấy nhiễu, Phác Thái Anh trong nội tâm nghĩ như thế.


Nàng trong phòng đi dạo một vòng, hiện tại cách thời gian lên lớp còn sớm, hơn nữa nhìn thị trưởng đang bận rộn, Phác Thái Anh cảm thấy hẳn là mình nên tự tìm cái gì đó để làm. Nàng đi vào phòng ngủ đối diện thư phòng, thấy có TV treo trên vách tường, liền phân vân đóng cửa phòng, cởi áo khoác ngoài nằm ở trên giường xem TV.


Có thể là bởi vì tối hôm qua ngủ quá ít, cũng có lẽ là Phác Thái Anh không có tâm tư xem tv, nên nàng nằm xuống không bao lâu liền mơ mơ màng màng ngủ mất...


Phác Thái Anh bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, nàng còn không có mở to mắt liền nghe tiếng thị trưởng ở gần. Nàng híp mắt chỉ trông thấy bóng lưng thị trưởng, cửa phòng sau liền bị đóng lại.


Lúc còn rất nhỏ bà nội có nói cho nàng biết ngủ trưa tỉnh lại nhất định phải nhắm mắt lại nằm một hồi, mới có thể chính thức tỉnh ngủ. Phác Thái Anh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là làm như vậy, không đợi cô định thần, thị trưởng lại đẩy cửa đi đến.


Cửa vừa mở, Lạp Lệ Sa đã nói: "Rời giường a, đi học bị muộn rồi." Nàng biết rõ Phác Thái Anh đã tỉnh, bởi vì nàng đã ngồi ở bên giường nhìn thật lâu, đến khi điện thoại vang lên, mí mắt Phác Thái Anh cũng đã động đậy.


Phác Thái Anh mở to mắt nghiêng đầu nhìn thị trưởng, nàng nhẹ cười ngồi dậy, có chút chậm chạp mặc lại quần áo, sửa sang lại giường chiếu.


Hai người ra cửa, Lạp Lệ Sa cầm trong tay một cái chìa khóa đưa cho Phác Thái Anh: "Đây là chìa khóa căn hộ, phòng tôi không thường dùng, nếu như em yêu thích từ nay về sau có thể thường xuyên đến ở." Nói dứt lời nàng kéo tay Phác Thái Anh đem chìa khóa nhét vào lòng bàn tay, rồi xoay người mở cửa đi ra ngoài, căn bản không có cho Phác Thái Anh cơ hội từ chối.


Hai người đứng chờ thang máy, Phác Thái Anh nắm trong tay cái chìa khóa vừa định nói chuyện, chợt nghe "Ding" một tiếng, thang máy mở ra, Phác Thái Anh sau một bước đi vào thang máy, ngẩng đầu, thật bất ngờ nàng thấy bạn thị trưởng – Cristina đang đứng bên trong.


"Sa? Đã lâu không có gặp qua cậu ở đây..." Cristina hiển nhiên cũng kinh ngạc, nàng nói dứt lời liền nhìn thấy Phác Thái Anh, nheo mắt một chút lập tức ôn nhu cười: "Chào em, Phác Thái Anh."


Phác Thái Anh lễ phép đáp lễ, liền dựa thang máy đứng ở bên cạnh.


"Làm sao cậu về nhà giờ này?" Lạp Lệ Sa trông thấy Cristina, nàng nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt nói.


"Mình để quên tư liệu của khách ở trong nhà, thừa dịp nghỉ trưa trở về lấy. Cậu..." Cristina trông thấy Lạp Lệ Sa vẻ mặt nghiêm túc, liền không có đem vấn đề sắp hỏi ra đến, trông thấy Phác Thái Anh xuất hiện tại nơi này, nàng ít nhiều đoán được vài chuyện.


Thang máy rất nhanh đến lầu một, Phác Thái Anh đi theo hai người ra cửa, có người đàn ông chạy tới đón chào, Phác Thái Anh nhận ra người này, đúng là người ngày đó tại thương xá.


Giang Minh Kiệt trông thấy Lạp thị trưởng đi ra, hắn xoa xoa mồ hôi trên đầu bước nhanh tiến ra đón: "Lạp thị trưởng, chúng ta bị muộn rồi." Hắn tiếp nhận thị trưởng trong tay túi xách nhỏ giọng nói ra.


Lạp Lệ Sa mặt không biểu tình nhìn Giang Minh Kiệt, bước chân không ngừng hướng xe vừa đi vừa nói chuyện: "Chúng ta còn phải đưa nàng trở lại trường học." Nàng nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh đang ngoan ngoãn đi theo bên cạnh.


"Nhưng mà..."Giang Minh Kiệt còn muốn nói tiếp, lại bị ánh mắt thị trưởng làm cho ngậm miệng lại. Hắn gật đầu, bước nhanh ra xe.


Cristina đang định rời đi thì nghe thấy hai người nói chuyện, nàng ôm tay Phác Thái Anh nhẹ nhàng nói: "Sa, cậu đi mau lên, mình đưa Thái Anh trở lại trường học." Nói dứt lời, nàng lại nhìn Phác Thái Anh: "Thái Anh, chị đưa em đi."


Lúc này hai nữ nhân cùng nhìn sang Phác Thái Anh, trong ánh mắt thị trưởng rõ ràng nhìn ra được ý tứ hỏi nàng có được không, Phác Thái Anh cảm giác mình rốt cục có cơ hội nói chuyện, nàng vội khoát tay nói ra: "Không cần, em không cần các chị đưa về, em tự đi được rồi."


"Như vậy sao được, chị đưa em đi, vừa vặn cũng tiện đường." Cristina thấy Phác Thái Anh rõ ràng không hiểu tình hình, nàng lặng lẽ dùng chút ít lực nắm chặt tay Phác Thái Anh lại, còn nháy nháy mắt.

Phác Thái Anh còn muốn kiên trì từ chối, liền nghe thị trưởng nói ra như là mệnh lệnh: "Tốt lắm, Cristina cậu đưa Thái Anh trở lại trường học, mình hiện tại đi tỉnh ủy họp, thời gian gấp rồi." Nói dứt lời nàng liếc nhìn Phác Thái Anh, rồi phất phất tay thoải mái lên xe đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro