Chương 27: An ủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cristina đi rồi, trong phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại Phác Thái Anh cùng thị trưởng, đến lúc này Phác Thái Anh mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Cristina, rõ ràng là trêu chọc mình. Nàng hướng đôi mắt còn hơi đỏ hồng nhìn thị trưởng.


"Em đã khóc sao?" Lạp Lệ Sa buông lỏng thân thể của mình, nàng vỗ vỗ bên cạnh giường ý bảo Phác Thái Anh qua ngồi.


"Không có." Phác Thái Anh như trước đứng không nhúc nhích, cúi đầu xuống có chút chột dạ nhỏ giọng nói ra.


Trông thấy dáng vẻ của Phác Thái Anh, mặt Lạp Lệ Sa thoáng hiện ra nụ cười, nàng tiếp tục cố ý hỏi: "Vậy mắt em như thế nào lại đỏ?" Nói dứt lời nàng khẽ vươn tay, cánh tay thon dài chạm tay Phác Thái Anh, kéo Phác Thái Anh ngồi xuống bên người nàng.


"Tôi không sao, em nhìn đi, không phải cơ thể tôi vẫn ổn sao?" Lạp Lệ Sa trông thấy thần sắc của Phác Thái Anh có chút không tốt, giống như lại muốn khóc, nàng vội an ủi.


Phác Thái Anh đang cúi đầu, nhẹ gật, lát sau mới ngẩng đầu lên trong mắt lại chứa đầy nước mắt có chút nghẹn ngào nói: "Em cũng không biết mình đang bị gì nữa, chính mình kiềm chế không được, chứ em không phải muốn khóc." Cô một bên nghẹn ngào nói một bên lắc đầu: "Thực xin lỗi, em không cố ý gây khó xử trước người nhà chị, chỉ là em..." Phác Thái Anh không nói tiếp được, nước mắt theo khuôn mặt liền chảy xuống, nàng hiện tại trong lòng rất khổ sở, nàng không nghĩ sẽ đợi đến lúc được gặp riêng tư thị trưởng, nàng chỉ muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thị trưởng bị thương có nghiêm trọng hay không?


Giờ phút này tất cả ủy khuất cùng sợ hãi toàn bộ dâng lên, Phác Thái Anh nhịn không được nhẹ giọng nức nở.


Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh khóc, trong tâm thật không thoải mái, nàng giơ cánh tay sờ lên mặt Phác Thái Anh làm cho nàng ngẩng đầu, thật sâu nhìn vào mắt Phác Thái Anh, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ôn nhu nói: "Ngoan, đừng khóc."


Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh khó xử, nàng không biết như thế nào an ủi Phác Thái Anh. Nàng chậm rãi ngồi dậy vuốt gò má Phác Thái Anh, vòng tay ra sau đầu kéo người Phác Thái Anh về phía trước, một cái hôn liền rơi nhẹ lên trán Phác Thái Anh.

"Như vậy có hay không tốt hơn một chút?" Môi dừng lại trên trán Phác Thái Anh một hồi, Lạp Lệ Sa mới dời ra khoảng cách thật gần nhìn vào mắt Phác Thái Anh nói.


Phác Thái Anh không nghĩ tới thị trưởng dùng phương thức như vậy an ủi mình, nàng đỏ mặt cong lên miệng, "Người này như thế nào như vậy, lúc nào rồi mà còn trêu chọc mình."


Lúc Phác Thái Anh vừa định nói chuyện, hơi lạnh mềm mại xúc cảm liền từ phần môi truyền đến, cô sững sờ trợn tròn mắt nhìn mặt thị trưởng đang dán trước mặt mình, trong lòng nghĩ: "Tại sao lại hôn môi mình..."


Theo sự chủ động đầy khí phách của thị trưởng, Phác Thái Anh dần dần nhắm mắt lại, theo bản năng đáp lại nụ hôn, lòng của nàng từng đợt từng đợt truyền đến cảm giác tê dại, làm cho nàng vừa khó chịu lại vừa ưa thích.


Phác Thái Anh hoàn toàn bị hòa tan, nàng không tự chủ mở ra hai tay vòng qua cổ thị trưởng. Chỉ là động tác như vậy lại đụng phải cánh tay bị thương.


Lạp Lệ Sa bị đau, nàng dứt ra nụ hôn, một tiếng hít vào ngụm khí lạnh.


Phác Thái Anh thả tay xuống kéo ra khoảng cách giữa hai người, nàng sốt ruột nhìn tay thị trưởng, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi... Em, em không cố ý." Mặt nàng hồng hồng, trong lòng âm thầm trách cứ chính mình, tại sao có thể như vậy? Như vậy không cẩn thận đụng đau thị trưởng đại nhân.


Lạp Lệ Sa sờ lên tóc dài mềm mại của Phác Thái Anh, nhẹ nhàng lắc đầu.


"Làm sao em biết tôi nhập viện?" Lạp Lệ Sa không muốn làm cho Phác Thái Anh thẹn thùng, nàng nói sang chuyện khác.


Phác Thái Anh nhăn mày: "Em xem TV, tin tức đưa tin."


"Cho nên em chạy đến bệnh viện?"


"Ừm" Phác Thái Anh nhẹ gật đầu: "Em trông thấy trên TV chiếc xe lần trước mình có ngồi qua, bị đụng đến biến dạng." Nàng hít sâu một hơi: "Em lo lắng cho chị, nên chạy đến đây, nhưng có nhiều người như vậy, em không dám tiến vào." Trên mặt Phác Thái Anh không che dấu chút nào biểu hiện đau lòng cùng ủy khuất.


Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói, nhìn xem nét mặt của nàng, trầm mặc một hồi mở miệng kêu: "Thái Anh..."


"Em đã từng yêu chưa?" Nàng vô cùng chăm chú hỏi.


Phác Thái Anh sững sờ, nàng không nghĩ tới vấn đề thị trưởng đại nhân hỏi lại tác động mạnh như vậy, nàng nhìn lại ánh mắt vô cùng chăm chú của thị trưởng nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng lớn như vậy nhưng chỉ chú trọng việc học tập, không có quan tâm đến chuyện tình yêu, nàng biết rõ xã hội hiện nay, sinh viên năm ba mà chưa từng yêu đương nhất định sẽ bị người ta chê cười, chỉ là nàng thật sự không có tâm tư.


Lạp Lệ Sa thở dài, nàng có chút mỏi mệt nói: "Tôi có gọi người đem cơm tới, chúng ta ăn cơm đi..."


Phác Thái Anh vịn Lạp Lệ Sa xuống giường, hai người tới trên ghế sofa ngồi xuống, lúc này trên bàn đã bày bữa tối. Trước mặt Lạp Lệ Sa là cháo dinh dưỡng, còn của Phác Thái Anh là cơm, tổng cộng bốn món ăn một món súp.


Bởi vì tay trái bị treo lên, Lạp Lệ Sa phải khom người mới có thể ăn được, nàng cũng không tỏ vẻ gì là không được tự nhiên. Phác Thái Anh bưng trong tay hộp cơm, nhìn bộ dạng thị trưởng, trong lòng nghĩ không hổ là đại nhân vật, nếu đổi là mình trước mặt người khác như vậy ăn cơm, nàng tình nguyện lựa chọn không ăn.


"Như thế nào? Không thể ăn? Không thể nào..." Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh bất động, nàng cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng nếm nếm, lập tức giãn ra biểu lộ nói: "Ăn rất ngon a, đây chính là dì Hồng tự mình xuống bếp làm, em ăn đi..." Vừa nói nàng vừa gắp mấy miếng thịt bỏ vào hộp cơm của Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh lắc đầu, nàng bỏ hộp cơm xuống, bưng cháo của thị trưởng lên nhẹ nhàng quấy vài cái, múc một muỗng đưa đến miệng thị trưởng.


Lạp Lệ Sa nhướng mi, thì ra là ý muốn như vậy a.


Nàng nhìn bộ dạng chăm chú của Phác Thái Anh, khẽ cười, rồi dựa vào ghế sofa ra vẻ hưởng thụ há miệng ra.


"Muốn ăn cái kia nữa." Lạp Lệ Sa vừa ăn cháo vừa chỉ huy Phác Thái Anh gắp rau cho nàng, nàng chỉ cái nào Phác Thái Anh liền rất nghe lời gắp từng miếng đưa đến bên miệng.


Thẳng đến khi thị trưởng đại nhân lần nào cũng kêu nàng gắp thịt, Phác Thái Anh mới nhíu mày nói: "Không cho phép ăn dầu mỡ nhiều như vậy, hiện tại chị hẳn là nên nhịn một chút, chờ chị tĩnh dưỡng qua ít thời gian thì tha hồ mà ăn thịt." Vừa nói nàng vừa gắp chút ít rau đút vào miệng thị trưởng, Phác Thái Anh hoàn toàn không có chú ý giọng điệu răn dạy của mình có chút mập mờ...

Bữa cơm này, Lạp Lệ Sa vốn không có khẩu vị lại ăn hết sạch một chén cháo đầy, so với nàng bình thường lúc không có bệnh ăn còn muốn nhiều hơn. Nhìn Phác Thái Anh yên lặng ăn cơm, nàng cảm giác tâm tình thật sự rất tốt, lần này bị thương ngoài ý muốn cũng không có làm cho nàng tức giận như trước. Được một cô gái hiểu chuyện nhu thuận hơn nữa còn xinh đẹp như vậy chiếu cố nàng, có bị thương cũng đáng. Lạp Lệ Sa lúc này mơ nghĩ, những cái thế tục bình thường cắm rễ trong đầu nàng, còn có trách nhiệm này kia hết thảy đều bị nàng vứt ra sau đầu, nàng chính là đang chìm vào mộng tưởng.


Sau khi ăn cơm tối dưới yêu cầu mãnh liệt của Lạp Lệ Sa, hai người đi ra ban công ngây người một hồi. Ban đêm gió càng thêm lạnh, Lạp Lệ Sa thẳng tắp đứng ở trước lan can ngẩng đầu nhìn trời sao, Phác Thái Anh đứng ở bên cạnh im lặng nhìn nàng.


Ngoại trừ tiếng gió, bốn phía yên tĩnh không có một điểm thanh âm, Phác Thái Anh nhìn vị lãnh đạo lớn nhất Giang Vịnh, đáy lòng chậm rãi mềm mại, nàng hi vọng thời gian lúc này dừng lại, như vậy nàng nguyện ý đứng mãi ở đây cùng thị trưởng đại nhân.


"Con người khi còn sống có quá nhiều thứ không như ý, nhiều khi, chuyện em muốn làm lại không thể làm, muốn sống cùng một người lại không thể cùng một chỗ, kỳ thật ngẫm lại cuộc sống con người thật sự rất mệt mỏi ..." - thanh âm trầm thấp của thị trưởng vang lên.


Nghe thấy thị trưởng nói Phác Thái Anh thoáng trầm tư, có loại cảm giác không thoải mái hỏi: "Người kia, ba của Iran đâu?" Nàng cho rằng thị trưởng đại nhân lúc này cảm khái là vì nhớ tới lão công (chồng) của mình, ý nghĩ như vậy làm cho nàng cảm thấy trong lòng không tốt lắm.


Lạp Lệ Sa khó hiểu nhìn Phác Thái Anh, trong giọng có chút trách cứ  "Không có việc gì em hỏi cái này để làm gì?"


"Không phải chị nói muốn ở cùng một người lại không thể cùng một chỗ sao? Hơn nữa, chị xảy ra chuyện lớn như vậy, em cũng không thấy anh ta tới thăm chị..." Phác Thái Anh nói mà trong lòng không khỏi bắt đầu chua chua, nàng nghĩ thầm: "Đàn ông không có trách nhiệm, vợ như vậy còn không biết đau lòng, thì hắn còn làm được cái gì, còn không có như mình sốt ruột lo lắng cho thị trưởng ..."


"Làm sao em biết hắn không tới? Trước phòng bệnh của tôi có rất nhiều người đến nha." Lạp Lệ Sa đem biểu tình của Phác Thái Anh thu hết vào mắt, nàng nhìn thẳng Phác Thái Anh hỏi.


"Nếu như có tới, không phải sẽ muốn ở lại cùng chị sao?"


"A!" Lạp Lệ Sa cười nhạt một tiếng, nói câu: "Biết em đến đây, tôi liền kêu hắn đi trở về."


Phác Thái Anh mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào thị trưởng đại nhân, nàng giật mình nói: "Làm sao chị có thể như vậy a? Chị thật sự làm cho anh ta đi về?"


Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, nàng trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ "Thật đúng là người chưa từng yêu đương. Mình đã nói như vậy, nàng còn nghe không hiểu? dù là nghe không hiểu, mình cũng đã hôn nàng hai lần, cô bé này không ngẫm nghĩ một chút phương diện khác hay sao?"


Vốn đang tính là không cần làm rõ, cứ để hai người cứ như vậy ngầm hiểu lẫn nhau ở cùng một chỗ, giờ phút này Lạp Lệ Sa xem như hoàn toàn buông tha ý nghĩ này, nàng thật là không biết nên phản ứng như thế nào cho kịp với một cô bé còn chưa có biết qua tình đầu.


Lạp Lệ Sa không có trả lời Phác Thái Anh vấn đề, nàng xoay người đi về phòng bệnh, bởi vì gió lạnh, não có chút đau, mà cánh tay bị thương lúc này càng đau lợi hại.


Hai người một trước một sau đi vào phòng bệnh đã nhìn thấy bác sĩ Từ đang đi ra, hắn thấy Lạp thị trưởng, lập tức nói: "Đầu ngài bị thương tích tốt nhất nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, còn đi đâu lung tung làm gì?"


Lạp Lệ Sa kéo khóe miệng, đợi Phác Thái Anh giúp đỡ nàng cởi áo khoác ngoài, liền đi trở về giường nằm vào trong chăn.


"Tôi hiện cùng đồng sự trực ca đêm, có chuyện gì cứ tới tìm tôi." Nói dứt lời bác sĩ Từ nhìn sang Phác Thái Anh, hướng Lạp Lệ Sa nói: "Cô bé này ở chung phòng với ngài thêm cái giường, hay là ở phòng khác?"


"Không cần, nàng cùng ngủ với tôi."


Bác sĩ Từ trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, lại nhìn sang Phác Thái Anh, rồi hướng về phía Lạp Lệ Sa gật chào, liền đi ra ngoài.


Phác Thái Anh đứng ở trước giường, nàng nhìn đồng hồ, lắp bắp kinh hãi, đã nhanh khuya như vậy.


Nàng đi nhanh đến sofa cầm lấy túi, mang túi trên vai vừa nói: "Em đi trước, ngày mai em trở lại thăm chị."


"Em muốn đi đâu?" Lạp Lệ Sa tựa ở trên giường vẻ mặt nghiêm túc hỏi Phác Thái Anh.


"Em đi về nhà." Đã trễ như vậy nàng không thể trở lại trường học, cũng chỉ có thể về nhà, cùng lắm thì cùng bà nội chen chúc ngủ một đêm.


"Nhà của em không phải có người đến ở sao? Em có chỗ ngủ sao?"


Nghe thấy câu hỏi của thị trưởng đại nhân, Phác Thái Anh dừng động tác, nàng quay đầu nhìn, trong lòng nghĩ: "Chị ấy làm sao biết trong nhà của mình có khách, lại không có chỗ ở?"


Phác Thái Anh vừa định hỏi, ngoài cửa phòng bệnh liền truyền đến tiếng bước chân mất trật tự, có tiếng trẻ con nức nở đồng âm vang lên: "Mẹ, mẹ làm sao rồi? Iran tới thăm mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro