Chương 28: Loạn tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cửa phòng bệnh mở ra, một đứa nhỏ lảo đảo chạy đến, đi phía sau còn có một phụ nhân (người đàn bà) cùng một thanh niên còn trẻ.


Phác Thái Anh còn chưa kịp nhìn rõ, đứa bé đã chạy đến bên giường, nhào tới người thị trưởng. Phác Thái Anh càng hoảng sợ nàng bước nhanh về phía trước hai bước đem tay chặn ngang ôm lấy đứa bé, không để đứa nhỏ này đụng phải miệng vết thương của thị trưởng.


"Iran, mẹ của em hiện tại có thương tích, em đụng như vậy sẽ làm đau nàng a." Phác Thái Anh ôm đứa bé, đối với nó ôn nhu nói.


Iran nhướng mày lên nhìn xem người đột nhiên xuất hiện, lại nhìn nhìn trên giường mẹ mình đang cười, bĩu môi nói: "Chị là ai? Làm sao chị lại ở trong phòng bệnh của mẹ, em không biết chị, chị thả em ra..." Iran bắt đầu tay chân lung tung giãy dụa đứng dậy.


"Lục Thần..." Lạp Lệ Sa nghiêm mặt kêu tên đứa nhỏ.


Iran dừng động tác, nó sợ hãi nhìn Lạp Lệ Sa, hai mắt như sắp khóc quay qua nhìn Phác Thái Anh nói: "Chị ơi, chị lớn lên thật xinh đẹp, chị xinh đẹp trước thả Iran xuống được không?"


"Haha..." Trông thấy Iran đáng thương bộ dạng Phác Thái Anh nhịn không được bật cười, nàng vốn cũng không muốn ôm nó, chỉ là quá đột ngột nàng sợ Iran ngã sấp xuống mà thôi. Không nghĩ tới, tiểu quỷ này vừa bị phê bình đầu óc rất nhanh liền cùng nàng đưa ra chính sách dụ dỗ...


Phác Thái Anh buông Iran ra, nàng thấy Iran không giống vừa rồi lỗ mãng, có thể là do trông thấy thân thể của mẹ nó bị thương, còn mang theo vẻ mặt sợ hãi chậm rãi lại gần.


"Đứa nhỏ này cũng không biết khi nào thì xem TV, nói con nhập viện rồi, khóc hô muốn tìm con, dì dỗ như thế nào đều không được, đem mấy món đồ chơi nó yêu mến ném loạn đầy đất." Lúc này phụ nhân kia đã đi tới, nàng vuốt đầu Iran tiếp tục nói: "Bà ngoại ông ngoại về nhà, nó biết vậy nên càng khóc nháo lợi hại hơn, không có cách nào dì liền đem nó mang đến đây..."


Phụ nhân thấy Lạp Lệ Sa cau mày nhìn xem Iran, còn vội nói: "Nó hiện tại càng ngày càng hiểu chuyện, đừng nghĩ nó nhỏ, cái gì cũng biết, dù thế nào cũng là mẫu tử liền tâm a..."


Lạp Lệ Sa nhẹ giọng: "Con còn cáu kỉnh, mẹ đã dạy con thế nào?" Nàng thấy Iran đỏ lên đôi mắt đang nghẹn miệng, không có nói thêm nữa, kéo Iran lại, ngón tay nhỏ hướng Phác Thái Anh nói: "Chào dì Thái Anh."


Iran bĩu môi nhìn Phác Thái Anh đang cười, nhỏ giọng nói ra: "Chào chị Thái Anh."


"Gọi là dì." Lạp Lệ Sa nhíu mày, thằng nhóc này cái gì mà gọi chị chứ.


"Ha ha, chào Iran." Nàng cùng Iran nói dứt lời, rồi nhìn thị trưởng đại nhân nói: "Gọi chị cũng được, chị dữ như vậy làm gì?"


"Mẹ, chị Thái Anh cũng xác nhận, con không gọi dì."


Lạp Lệ Sa bất lực với lí lẽ này, đôi khi cùng trẻ con phân rõ phải trái, giảng không được. Nàng thấy Phác Thái Anh dùng vẻ mặt yêu mến nhìn xem Iran liền lạnh giọng nói ra: "Em nếu nhất định phải về nhà, vậy thì để Tiểu Trương đưa em về."


Phác Thái Anh nhìn người thanh niên đứng ở trước cửa, nàng nhẹ gật đầu.


"Tiểu Trương."


Nghe thấy Lạp Lệ Sa thanh âm, nam thanh niên đi đến, hắn xoay người đáp ứng nói: "Lạp thị trưởng."


"Cậu đưa Phác tiểu thư trở về, rồi trở lại đón dì Hồng cùng Iran."


"Vâng."


Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạp Lệ Sa đáy lòng lại sinh ra chút ít cảm giác xa cách, nàng thấy mọi người đều nhìn mình, thu hồi biểu lộ nhẹ nói: "Em về, chị sớm nghỉ ngơi."


Lạp Lệ Sa trầm mặt gật nhẹ đầu, Phác Thái Anh theo Tiểu Trương đi ra phòng bệnh.


Buổi tối hơn 9 giờ, Phác Thái Anh về đến nhà, nàng vào nhà liền trông thấy ba người lớn ngồi trên ghế sofa xem tv, nghe tiếng nàng mở cửa, toàn bộ không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng, trên mặt hiện ra kinh ngạc.


"Thái Anh, đã trễ như vậy sao con trở lại? Cũng không gọi điện thoại về, ba ba đi đón con." Phác ba ba mở miệng nói ra.


Phác Thái Anh bỏ giày ra, hướng phòng ngủ đi đến, hữu khí vô lực nói: "Con mai kia được nghỉ, đêm nay ở nhà." Sau khi nói xong liền đóng lại cửa phòng ngủ.


Phác ba ba ngồi ở trên ghế sofa nhìn hai lão bà nói ra: "Đứa nhỏ này đêm nay như thế nào thật kì lạ?"


"Có thể là cùng bạn học giận dỗi, không có việc gì, để ta đi xem." Bà nội đứng lên hướng phòng ngủ đi đến.


"Mẹ, người cùng dì hai ở phòng con đêm nay, con ở ngoài này." Phác ba ba cũng đứng dậy hướng về phòng ngủ mình.


Bà nội nhẹ gật đầu liền đẩy ra cửa phòng ngủ.


"Thái Anh." Bà vừa vào liền trông thấy Phác Thái Anh đang ngẩn người ở bàn sách.


"Bà nội." Phác Thái Anh ngồi dậy kéo bà nội ngồi trên giường.


"Làm sao vậy? Cùng bạn học giận nhau hay sao?"


"Không có, chỉ là con cảm thấy trong nội tâm trống rỗng." Phác Thái Anh rầu rĩ nói.


"Có chuyện gì thì cùng bà nội nói, đừng thấy bà nội già, dù sao bà cũng là người từng trải." Bà nội đứng dậy đi tới tủ quần áo bên cạnh, tìm đồ ngủ đưa cho Phác Thái Anh.


"Đi tắm, đi ngủ sớm sẽ cảm thấy khá hơn." Bà đem quần áo đặt ở trên bàn sách vuốt tóc Phác Thái Anh yêu thương nói.


Phác Thái Anh gật gật đầu, đứng dậy đi phòng tắm, lúc này trong lòng của nàng thật là trống rỗng, như là khuyết thiếu cảm giác an toàn. Vẻ mặt lạnh lùng của Lạp Lệ Sa lúc cô sắp đi về cứ hiện ra, nàng cảm thấy rất hụt hẫng.


Rửa mặt xong Phác Thái Anh sớm lên giường, dưới ánh đèn bàn, nàng nằm lỳ ở trên giường suy đoán, nghĩ đứa nhỏ của thị trưởng có phải là sẽ đi về, như vậy trong phòng bệnh chỉ còn lại thị trưởng một người sao?


Đang lúc Phác Thái Anh trằn trọc ngủ không được, điện thoại trong tay nàng vang lên, Phác Thái Anh sững sờ, lập tức rất nhanh nghe điện thoại, nàng sợ quấy rầy ba ba ngủ ở cách vách.


"Xin chào."


"Là tôi, em ngủ chưa?" Điện thoại bên kia truyền đến thị trưởng đại nhân thanh âm.


"Không có, chị thì sao? Như thế nào còn không ngủ?" Phác Thái Anh có chút kinh ngạc, nàng ngồi dậy đem chăn mền choàng trên người nhỏ giọng hỏi.


"Cánh tay đau, đầu cũng đau, ngủ không được..."


"Rất đau a? Vậy làm sao bây giờ?" Nghe thấy thị trưởng nói bị đau, Phác Thái Anh lập tức khẩn trương, nàng hỏi tiếp: "Iran đi rồi chưa?"


"Ừ, đi rồi..."


"Hiện tại miệng vết thương đau lắm hả? Bằng không gọi bác sĩ đi a, kiểm tra xem có sao không?" Phác Thái Anh trong lòng sốt ruột, lúc tại bệnh viện, không có nghe thị trưởng kêu đau, nàng thật không nghĩ tới này vết thương sẽ làm thị trưởng lại bị đau ngủ không yên.


"Thái Anh, ngày mai không có giờ học?"


"Không có học, mai kia em đều được nghỉ..."


"Vậy nói chuyện với tôi một chút..." Trong điện thoại thanh âm thị trưởng rõ ràng đã không còn khí thế, giọng điệu như vậy làm Phác Thái Anh thấy lòng mềm nhuyễn.


"Uh" Phác Thái Anh tắt đèn bàn tiến vào trong chăn, tính cùng thị trưởng đại nhân trò chuyện thật lâu.


Hai người nói chút ít chuyện trường lớp của Phác Thái Anh, còn nói chuyện gia đình Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa vẫn rất ít nói, chỉ là ném ra một đề tài, làm cho Phác Thái Anh nói cho nàng nghe.


Bất tri bất giác hơn một giờ trôi qua, điện thoại Phác Thái Anh cầm đã bắt đầu nóng lên, cảm giác như là đã lâu không có nói nhiều lời như vậy, Thái Anh đã miệng đắng lưỡi khô.


"Thái Anh, em đối với tôi, là thấy thế nào?" Hai người trầm mặc vài giây, sau đó Lạp Lệ Sa từ tốn hỏi.


"Thấy thế nào a? Em cảm thấy chị là người rất tốt."


"Huh?"


"Chính là rất tốt, mặc dù có thời điểm chị không cười cũng nói chuyện không chút tình cảm, nhưng em rất yêu thích ở cùng một chỗ với chị. Như lần này, trông thấy hình ảnh trên TV, chị không biết em lo lắng nhiều thế nào đâu, khi đó đặc biệt nghĩ muốn bay đến bên cạnh chị, nhìn xem chị bị làm sao rồi?" Phác Thái Anh cuộn người trong chăn đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra.


"Ha ha, cô bé ngốc, tôi đây làm gì có sao chứ, đúng là thích khóc nhè..." Nghe thấy Phác Thái Anh chân thành nói, Lạp Lệ Sa không khỏi nhẹ nhàng nói ra.


"Chị như vậy mà kêu là không có chuyện gì sao? Cánh tay gãy đầu cũng bị thương..." Phác Thái Anh có chút phản bác, nàng vững vàng tâm tình bĩu môi nhỏ giọng lại hỏi: "Bây giờ còn đau không?"


"Không đau, nghe thấy giọng của em sẽ không đau..." Lạp Lệ Sa khó được như vậy nói ra lời tán tỉnh.


"Lại dụ người..." Phác Thái Anh nhỏ giọng lầm bầm một câu.


"A, đã khuya, ngủ đi, ngày mai em không cần đến thăm tôi, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."


"Vì cái gì?"


"Mấy ngày nay bên cạnh tôi có nhiều người tới thăm, em cũng đến thăm rồi, cũng đã làm chuyện ngốc, có nhiều người tôi cũng chẳng thể quan tâm em, ở một bên em lại không được tự nhiên ...."


Phác Thái Anh không nói gì, Thái Anh vốn nghĩ sáng sớm ngày mai sẽ đi thăm thị trưởng, không nghĩ tới một cuộc gọi đến lại làm cho Thái Anh không đi.


"Ok, nếu như em nghĩ đến vậy thì buổi tối hãy tới." Lạp Lệ Sa không nghe tiếng Phác Thái Anh, nàng đành thỏa hiệp.


"Tôi buồn ngủ, em cũng sớm ngủ đi."


Cúp điện thoại, Phác Thái Anh nằm ở trên giường cảm giác ngọt ngào dâng tràn, nàng ôm di động trong tay, nghĩ tới thanh âm của thị trưởng không bao lâu liền ngủ.


Mà bên này Lạp Lệ Sa không có được thư thái như Phác Thái Anh, nàng nhắm mắt lại nằm ở trên giường, trong lòng, cảm giác ngọt ngào xen lẫn đau khổ cứ quanh quẩn nàng. Nàng biết rõ Phác Thái Anh là cô gái tốt, một cô gái tốt đẹp như vậy, nàng không nên đi trêu chọc. Nhưng mà....


Trong bóng đêm, Lạp Lệ Sa phủ thêm áo khoác ngoài đứng trước cửa sổ, lúc này đèn trong phòng bệnh đã tắt, ngoài cửa cũng là một mảnh yên tĩnh. Nàng nhìn qua bầu trời đêm, đột nhiên không biết mình làm như vậy đến cùng có phải hay không chính xác?


Cứ như vậy phát triển, Phác Thái Anh sẽ nảy sinh loại cảm giác gì, Lạp Lệ Sa có chút phiền lòng, nàng rốt cuộc có nên hay không nên đi tiếp bước này.


Lạp Lệ Sa đứng thật lâu trước cửa sổ, đối mặt loại tình cảm đột nhiên bắt đầu nảy sinh này, làm cho nàng có chút trở tay không kịp, nàng phát giác mình càng ngày càng tưởng niệm Phác Thái Anh.


Lạp Lệ Sa có chút lo sợ, việc nàng đối mặt thật sự là quá nhiều, tuổi của nàng, sự nghiệp của nàng, còn có gia đình của nàng, không nói đến tất cả những thứ đó, một khi xảy ra vấn đề nhất định sẽ ảnh hưởng tới quyền vị của nàng, không phải nàng xem trọng những thứ này, chỉ là nàng thật sự thân bất do kỷ.


Buông chính mình phương diện, nghĩ đến Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa càng cảm thấy khó chịu, nàng luôn luôn có loại cảm giác không lẫn đi đâu được. Nàng cảm thấy cho dù chính mình có tất cả năng lực, không bị ngoại giới ảnh hưởng, đi phát triển đoạn cảm tình này, nhưng Phác Thái Anh thì sao? Nàng cảm giác Phác Thái Anh, giống như một tờ giấy trắng đơn thuần, có thể hay không bởi vì chính mình xuất hiện mà làm rối loạn cả đời cuộc sống.


Dù sao xã hội bây giờ còn chưa thật sự cởi mở đến mức có thể tiếp nhận tình yêu đồng tính, mà thân phận của mình lại đặc thù như thế.


Nếu như, hai người thật sự cùng một chỗ, như vậy cả đời Phác Thái Anh nhất định sinh hoạt tại chỗ tối không thể gặp quang minh...( ý là quan hệ che giấu không thể công khai)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro