Chương 60: Cơn ác mộng bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạp Lệ Sa đi từ phòng tắm ra không thấy Iran, nàng nhăn mặt đi vào phòng ngủ.


Đẩy cửa ra, thấy hai người lớn nhỏ trên giường đang nói gì đó trông rất vui vẻ. Nghe thấy tiếng mở cửa, tiểu Iran nhanh chóng trốn vào trong chăn, Phác Thái Anh thì bất đắc dĩ cười cười nhìn thị trưởng.


Lạp Lệ Sa đi tới, xốc chăn lên, làm bộ tức giận nói: "Iran, mẹ vừa nãy mới nói với con cái gì?"


Iran vùi người trong chăn, chậm rãi thò đầu ra, rụt rè cười nói: "Mẹ, dì Thái Anh nên rời giường..."


Phác Thái Anh thấy Iran vừa sợ hãi vừa có vẻ nịnh nọt, nàng ôm thằng bé vào trong ngực, rồi hơi nũng nịu nói với thị trưởng: "Chị làm gì thế, làm gì luôn hung dữ với trẻ con như vậy?"


Lạp Lệ Sa hai tay chống nạnh, hết cách đành nói: "Em ngủ tiếp một chút đi, chị đi lấy bữa sáng."


Nàng đi ra cửa rồi hướng về Iran: "Con ngoan ngoãn, đừng phiền dì Thái Anh ngủ, nếu không thì một mình ra phòng khách xem TV đi".


Lạp Lệ Sa đi ra ngoài, Iran như tiểu đại nhân vỗ ngực một cái, Phác Thái Anh thì giật mình hỏi Iran: "Mẹ em biết làm cơm sao?"


Iran chăm chú nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Mẹ chỉ biết gọi đồ ăn bên ngoài thôi."


"Sớm như vậy mà nàng gọi bên ngoài đem tới a?" Phác Thái Anh nhỏ giọng nói thầm.


Khoảng nửa tiếng sau, lúc Phác Thái Anh đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng chuông cửa, lát sau lại nghe tiếng mở cửa phòng ngủ, nàng mở mắt thấy thị trưởng đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở đó.


Phác Thái Anh trong lòng âm thầm kêu rên, lúc này có muốn ngủ tiếp cũng không được.


Nàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Iran đang nằm ngủ kế bên, không thèm để ý hình tượng, bò dậy mặc quần áo luôn trên giường.


Bữa sáng rất phong phú, Iran quả nhiên không nói sai, thị trưởng đại nhân thật sự gọi đồ ăn ở ngoài đem đến. Tinh thần Phác Thái Anh thật không tốt, cả người mất sức tay chân như nhũn ra, lúc ăn thỉnh thoảng nàng nhìn về phía thị trưởng, người nọ đang ngồi nghiêm chỉnh ưu nhã ăn sáng, mặc dù dưới mắt có chút thâm quầng nhưng nhìn bộ dạng tinh thần rất no đủ. Phác Thái Anh mím môi nghĩ, người này làm từ sắt thép hay sao? Cả đêm gần như không ngủ mà tinh thần vẫn tốt như vậy.

***************************************

Sáng sớm tại nhà Cristina.


"Cậu ở nhà ngủ thêm đi, mình 8h có hẹn bệnh nhân, nên phải đi ra ngoài." Cristina mặc áo khoác, mang túi xách nói với Vicky đang ngồi bàn ăn bên cạnh.


Vicky gật đầu, đến khi nghe tiếng mở cửa mới lấy lại tinh thần, nàng đứng lên chạy đến trước cửa kêu: "Cristina!"


Cristina một tay vịn tay nắm cửa, quay đầu nghi hoặc nhìn Vicky.


"Thật ra mình lần này trở về là có công việc, cám ơn cậu cho mình ở một đêm." Nói dứt lời nàng tiến lên, cảm ơn, tính hôn gò má Cristina.


"Mình lấy đồ xong cũng phải đi công ty trình diện, khả năng sẽ ở đây thêm một thời gian ngắn, mình sẽ ở khách sạn Giang Chi Vịnh, có việc gì cứ gọi điện thoại cho mình."


Cristina nhíu mày, nhẹ gật đầu: "Được, có gì cứ gọi điện thoại." Nói xong mở cửa đi ra ngoài.


Cristina đi rồi, Vicky điều chỉnh lại tâm tình, chăm chú rửa mặt, sửa soạn một hồi cũng cầm túi xách đi ra khỏi nhà. Đêm qua sau khi say rượu, tâm tư phức tạp, nàng gần như một đêm không ngủ, tuy trình diện ở công ty muộn chút cũng được, nhưng nàng hiện tại chỉ muốn mau rời khỏi nhà Cristina, rời đi nơi có Lạp Lệ Sa.


Vicky xuống thang máy, trùng hợp gặp Phác Thái Anh đi tới, hai người nhìn thoáng qua, Vicky lịch sự mỉm cười với Phác Thái Anh xem như chào hỏi.


Phác Thái Anh hướng thang máy đi đến, Vicky thả chậm cước bộ trong đầu không ngừng tự hỏi, nàng quay lại, Phác Thái Anh vừa vặn đi vào thang máy, nàng không chút suy nghĩ xoay người chạy về, lấy tay chắn cửa thang máy đang muốn đóng lại.


"Không có chuyện gì thì tôi nghĩ muốn tâm sự với cô một chút." Vicky tiến vào thang máy vẻ mặt hơi có lỗi cười cười với Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh sửng sốt vài giây, nàng nhìn chung quanh một chút, trong thang máy chỉ có nàng cùng nữ nhân ngoại quốc này, nàng thật hy vọng lời này không phải nói với mình, đáng tiếc...


Sáng sớm, xe tới đón cả nhà Lạp Lệ Sa, trước chở Iran đi học, sau cho Phác Thái Anh về trường, rồi thị trưởng mới đi làm. Xe chạy được nửa đường, Phác Thái Anh thật sự cảm thấy mệt, liền xuống xe tự mình bắt xe về. Nàng muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon, không nghĩ đi tới thang máy lại gặp người phụ nữ này.


Không còn cách nào, Phác Thái Anh chỉ có thể dẫn theo Vicky về nhà, mỏi mệt lúc này cũng vì gặp Vicky mà hoàn toàn tan biến.


Phác Thái Anh cởi áo lông, đi vào tủ lạnh lấy đồ uống đưa cho Vicky, còn mình thì ngồi đối diện. nàng tò mò nhìn Vicky, trong lòng thầm nghĩ, người này muốn cùng nàng trò chuyện cái gì đây?


"Cô cùng Sa, là đang yêu nhau sao?" Vicky quả nhiên không hổ là người từng trải, mở miệng câu hỏi đầu tiên đã làm Phác Thái Anh sững sờ.


Phác Thái Anh há to miệng, tuy trình tiếng Anh của nàng không tệ, nhưng trò chuyện cùng người nước ngoài vẫn có chút khó khăn, nàng nhanh chóng phiên dịch lời nói của Vicky trong đầu, sắp xếp lại lời mình muốn nói.


"Tôi nghe Sa nhắc qua, các người là bạn học thời đại học, đã từng quan hệ rất tốt." Phác Thái Anh nói ra, cũng chưa trực tiếp trả lời vấn đề của Vicky.


Vicky tự giễu dường như cười cười, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, hơn nữa tôi còn thẳng thắn nói cho cô biết, tôi yêu Sa."


Phác Thái Anh lại sững sờ, nàng cau mày trong lòng nghĩ "Đây là ý gì, là muốn chiếm quyền chủ động trước mình sao?"


"Tôi cũng yêu nàng." Phác Thái Anh chăm chú nhìn Vicky, mỉm cười nói.


Vicky dừng lại vài giây, uống một ngụm trà, lưng tựa ở sofa, bộ dáng thản nhiên, nhướng mi nói: "Cô lấy cái gì đi yêu nàng?"


"Tôi cùng nàng bốn năm đại học, sống chung một nhà gần ba năm, vô luận là cách làm người hay gia đình của nàng, tôi đều hiểu rõ. Hơn nữa, bây giờ nàng là thị trưởng, cô nghĩ một khi quan hệ của các người bị phát hiện, nàng sẽ gặp phải hậu quả gì? Nếu như tương lai thật sự xảy ra vấn đề gì, cô có thể giải quyết thế nào đây? Lấy cái gì mà đi giải quyết?" Vicky không đợi Phác Thái Anh nói, nhanh chóng nói ra một tràng.


Nghe xong lời Vicky, sắc mặt Phác Thái Anh có chút trắng bệch, nhưng vẫn trấn định ngồi ở đó, trong lòng phiên dịch câu nói nhanh chóng của Vicky. Vừa mới ngồi xuống có hai phút, đối phương đã biểu hiện vô cùng rõ ràng ý tứ. Nàng cũng nhìn ra, Vicky tìm mình nói chuyện, xem ra không có chuyện gì tốt.


"Cô còn đang đến trường a?" Vicky thấy Phác Thái Anh không nói lời nào, nàng âm thầm đánh giá quần áo Phác Thái Anh, lại nói: "Gia cảnh cô thế nào? Nếu quả thật có một ngày như vậy, cô có thể lập tức cùng Sa ra nước ngoài sao? Cô phải biết rằng, trong nước cô không có tán thành đồng tính luyến ái." Phác Thái Anh càng không nói lời nào, Vicky càng cảm thấy mình hoàn toàn chiếm thế thượng phong, tâm tình buồn bực cả đêm cũng trở nên tốt hơn. Nàng cảm thấy nàng gái sinh viên trước mặt này rất non nớt, căn bản không đủ để uy hiếp được nàng, không uy hiếp được kế hoạch theo đuổi Sa một lần nữa của nàng.


Phác Thái Anh thấy Vicky đã nói xong, nàng kiềm nén lửa giận trong lòng, dù cho lúc này trong đầu nàng đã rất hỗn loạn, nhưng vẫn như cũ từ tốn nói: "Tuy tôi còn là một sinh viên nghèo hai bàn tay trắng, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của tôi với Sa. Tôi yêu chị ấy, chị ấy cũng yêu tôi." Nói đến đây, Phác Thái Anh dừng lại một chút, sau rất trịnh trọng chỉ chỉ vào ngực của mình nói: "Lòng tôi cùng chị ấy là cùng một chỗ, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì xúc phạm tới chuyện của chị ấy, tự nhiên sẽ không có khả năng phát sinh tình huống gì."


Vicky nghe xong Phác Thái Anh nói, nàng nở nụ cười.


Đứng lên, tiến đến trước mặt Phác Thái Anh, dừng lại nói: "Cô thật đúng là khờ dại, cô không được quên Sa là người có gia đình. Cô cảm thấy chuyện của cô có thể lâu dài sao? Bộ cô cho rằng Sa nhất định có thể yêu cô cả đời?"


Nói xong những lời này, Vicky cầm áo khoác, vẻ mặt khinh thường nhìn xuống Phác Thái Anh: "Cô có hay không nghĩ qua tuổi của cả hai chênh lệch nhau rất nhiều? Có lẽ Sa chỉ là nhất thời thích cô mà thôi, vì cô chưa từng ra đời, còn là một người trong sáng thuần khiết." Vicky cười nhạo một tiếng, lại nói: "Nàng đường đường là thị trưởng, tìm nữ nhân không phải là chuyện rất dễ dàng sao?"


Vicky cầm túi xách đi ra cửa, cũng không thèm quay đầu lại mà nói: "Cô bạn nhỏ từ từ mà suy ngẫm lại đi, chị đây khuyên em một câu, sớm một chút tỉnh ngộ, đừng để đến cuối Sa chơi đủ rồi muốn chia tay, em lại phát giác mình đã chìm hãm quá sâu, vậy thì thật không tốt."


Lời của Vicky quanh quẩn tại ngoài cửa, Phác Thái Anh sững người trên ghế sofa, mắt vô thần nhìn ngoài cửa sổ. Hai chữ "chơi đủ" của Vicky cứ vang vọng bên tai nàng. Nàng quật cường, không muốn khóc, nhưng cảm giác mỏi mệt một lần nữa trở lại như càng nặng hơn, nơi ngực như có người dùng sức mà chà đạp, làm cho hô hấp của nàng ngày càng trở nên khó khăn.


Cuối cùng nước mắt chảy ra khoé mắt, trượt xuống gò má tái nhợt của Phác Thái Anh. Nàng không ngừng nhớ đến nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi với Vicky, trong lòng nàng như xuất hiện hai bản thể, một bình tĩnh, một luống cuống, hai bên bất đồng không ngừng đấu tranh lẫn nhau. nàng nghĩ không muốn để ý đến lời nói của Vicky, nhưng một thanh âm khác nói cho nàng biết, những lời khó nghe kia thực tế khách quan đều tồn tại, là sự thật.


Phác Thái Anh thống khổ, hai tay ôm đầu khom người, trong gian phòng lớn vọng tiếng nức nở của nàng, thanh âm từ nhỏ thành lớn, không cách nào kể ra hết uỷ khuất, đau khổ cùng không cam lòng.


Phác Thái Anh ngồi ở góc tường, xung quanh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy, nàng ôm chặt hai chân của mình, toàn thân run rẩy. Nàng không biết đây là nơi nào, cảm giác không khí trong phòng rất mỏng manh, có loại cảm giác bị áp bức bao phủ xung quanh, sợ hãi chậm rãi sinh sôi dưới đáy lòng, như là người sắp đi đến cõi chết.


Bên cửa sổ nhỏ trên tường, đột nhiên xuyên qua ánh sáng lớn, rất quỷ dị chiếu sáng một bóng hình tròn dưới mặt đất. Phác Thái Anh mở to mắt nhìn sang, xuất hiện bóng người mờ ảo, là thị trưởng đại nhân. Phác Thái Anh vui mừng, nàng giãy dụa đứng dậy, thì giọng nói lạnh như băng truyền vào trong tai "Phác Thái Anh, chị có yêu em, nhưng giữa chúng ta có quá nhiều khoảng cách. Tha thứ cho chị, tha thứ cho sự bất lực của chị, chị không thể buông bỏ gia đình, không thể vô trách nhiệm vứt bỏ hết thảy mang em đi. Quên chị đi, sống cuộc đời của mình cho thật tốt. Tha thứ cho chị..."


Thị trưởng đại nhân nói một hơi mà Phác Thái Anh nghe không hiểu, sau khi nói xong thị trưởng đứng ở cách xa Phác Thái Anh. Nàng chảy ra nước mắt muốn đi qua, nhưng dưới chân như đeo chì, không bước đi được. nàng liều mạng lắc đầu khẩn cầu "Sa, chị vì cái gì nói như vậy? Không cần rời bỏ em, em nguyện ý hy sinh bất luận thứ gì, em thật sự có thể làm được, cầu chị không cần phải rời bỏ em..." Nàng bất lực quơ cánh tay như muốn ôm người trước mắt, cuối cùng vẫn phí công, nàng chỉ có thể kêu gào như người bệnh tâm thần.


"Tha thứ cho chị......" Thị trưởng đại nhân biểu lộ bình thản, vừa lắc đầu vừa vẫy tay, trong nháy mắt người liền biến mất không thấy đâu.


"Em không tha cho chị, em không tha thứ cho chị...." Phác Thái Anh cảm giác thân thể mất đi tất cả khí lực, nàng ngã ngồi trên mặt đất, dùng hết sức mà khóc hô lên.


"Chị Thái Anh đừng khóc, ba mẹ cùng Iran sống vô cùng vui vẻ, chị Thái Anh cũng phải vui vẻ." Dáng người nhỏ nhắn của Iran đột nhiên lại xuất hiện trước mắt Phác Thái Anh, nó giơ bàn tay nhỏ bé mỉm cười vui vẻ nói.


"Không... Tôi không vui sướng." Phác Thái Anh hô to một tiếng, mở to mắt bật mạnh người ngồi dậy, mới phát hiện thì ra là mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro