Chương 71: Vì cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng kì thi cũng kết thúc. Phác Thái Anh thở dài một hơi, theo các thí sinh đi ra phòng thi, chưa xuống lầu đã bị giảng viên phụ đạo gọi lại. Giảng viên cho nàng biết, ngày mai cần nàng đến trường phụ giúp chấm bài thi.


*********************


"Thái Anh, năm sau có một cơ hội thực tập, em có muốn đăng kí hay không?" Giảng viên vừa chấm bài vừa hỏi Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh dừng bút trong tay, ngẩng đầu, có chút nghi hoặc hỏi: "Em mới năm ba, như thế nào có thể đi thực tập?"


Giảng viên cũng dừng viết, hắn chăm chú nhìn Phác Thái Anh nói: "Đến trường là vì có thể học thêm nhiều tri thức, vì để có nền móng cho tương lai. Thực tập lần này chỉ tuyển chọn hai người, trường học bên này giữ lại thành tích, chỉ cần đến lúc đó tham gia cuộc thi thì có thể thuận lợi tốt nghiệp, công tác học tập đều không chậm trễ, em không biết đây là cơ hội rất tốt sao?"


Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi:"Là đơn vị nào ạ?"


"Đài truyền hình a." Giảng viên nhíu mày nói.


"Đài truyền hình? Nhưng mà, bọn họ vì cái gì không chọn người ở khoa phát thanh truyền hình?" Phác Thái Anh không thể tưởng tượng hỏi.


"Là muốn nhận người ở khoa đó, chỉ là thầy cảm thấy em cũng không kém so với những người kia, bằng không trường học tổ chức hoạt động cũng không thể tuyển em cùng Kim Hâm, cho hai người hợp tác. Em có năng lực như thế, thầy giúp em báo danh, tự em tranh thủ đi phỏng vấn."


Phác Thái Anh im lặng, với tình hình nhà nàng mà nói, học xong đại học sẽ không lựa chọn học lên cao nữa, nếu thầy thật sự có thể đề cử nàng tiến vào đài truyền hình, mặc dù là làm từ thực tập sinh nâng lên cũng tốt, huống chi nàng thật sự rất yêu thích làm phát thanh viên tin tức.


Phác Thái Anh càng nghĩ càng cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, nàng ngẩng đầu nhìn giảng viên nói: "Khi nào thì phỏng vấn a? Em muốn đi thử qua."


"Chờ thầy thông báo, hẳn là qua năm."


"Dạ, cảm ơn thầy." Phác Thái Anh dùng sức gật đầu, vạn phần cảm kích nói.


Giảng viên cười cười nhìn Phác Thái Anh không nói gì thêm, hắn rất quý mến cô sinh viên Phác Thái Anh này, điều kiện gia đình không tốt, nhưng không có một điểm tự ti, cố gắng học tập thật tốt, tự nhiên có cơ hội gì tốt trước tiên đều nghĩ đến nàng.


Tiếp theo là đến kì nghỉ đông, Phác Thái Anh đơn giản thu thập hành lý, gần như là người cuối cùng rời đi trường học. Kì nghỉ này Phác Thái Anh cũng không tính đi làm thêm, vì nàng đã có mấy ngàn tệ tiền học bổng, sắp đến lễ mừng năm mới, hơn nữa phòng ở cũng sắp bị giải toả. Mấy ngày nay, nàng phải giúp trong nhà đặt mua hàng tết, còn muốn dành thời gian ở bên cạnh hai người thân yêu nhất, nếu năm sau giảng viên thật sự giúp nàng có cơ hội phỏng vấn, có thể trúng tuyển vào đài truyền hình, công tác rồi học tập, thời gian nàng về nhà sẽ càng ít đi.


Sáng nay, Thái Anh đang ngồi xem TV trên sofa, Phác ba ba hấp tấp mở cửa đi vào. Phác Thái Anh nhìn đồng hồ: "Chưa tới giữa trưa, ba ba không coi tiệm sửa xe hay sao mà quay về đây."


"Bà nội đâu?" Phác Khải Hồng vừa vào nhà đã hỏi.


"Bà đi rồi, hình như qua nhà anh tiểu Đào nói chuyện phiếm".


"Thái Anh, ba ba nói cho con biết một tin tức tốt." Phác Khải Hồng cởi áo khoác, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, giống như mới trúng số mà kích động không thôi.


"Sự tình gì làm cho ba ba cao hứng như vậy?"


"Ba ba vừa nghe Hách thúc của con nói, khu nhà chúng ta năm sau sẽ bị giải toả, họ đền bù cho chúng ta tổn thất, đơn giá tính theo mét vuông thấp hơn giá thị trường 0,2%." Phác Khải Hồng uống một hớp nước, có chút kích động nói.


"Như thế nào đột nhiên lại cho đền bù tổn thất rồi? Mà chúng ta còn không có hộ khẩu." Phác Thái Anh trong lòng tính toán, tuy giá bị thấp 0,2%, nhưng nhà nàng cũng ở khu vực trung tâm chợ, số tiền đền bù thật sự cũng không nhỏ, nếu cầm số tiền đó mua lại phòng ốc, quả thật không có vấn đề gì.


"Họ nói trên tỉnh trực tiếp hạ văn kiện, cụ thể ba ba cũng không rõ lắm, bây giờ ba ba muốn đi gặp đơn vị lãnh đạo một chuyến." Phác Khải Hồng nói rồi xoay người đi vào phòng.


Lát sau, hắn đã thay một bộ quần áo sạch sẽ đi ra, hắn nhìn Phác Thái Anh đang dựa ở ghế sofa, hỏi: "Con muốn cùng đi không?"


"Thôi đi, bên ngoài trời rất lạnh, con cứ ở trong nhà đi." Không đợi Phác Thái Anh trả lời, hắn lại nói, dứt lời liền hấp tấp đi ra ngoài.

****************

Lúc ăn cơm trưa, Phác ba ba trở lại, hắn nói cho Phác Thái Anh, chuyện trợ cấp là thật sự, hơn nữa đơn vị lãnh đạo nói là phía trên trực tiếp gọi điện xuống, yêu cầu bọn họ làm như vậy. Hình như có vị lãnh đạo nào từng vô tình tới khu cư xá này, nghe nói đều là công nhân không có phòng để ở, nhất thời nổi lên lòng trắc ẩn.


Phác Thái Anh nghe ba ba nói xong, trong lòng suy nghĩ "Lãnh đạo nào đã tới khu cư xá này? Ngoại trừ thị trưởng của nàng thì còn ai vào đây?" Nghĩ vậy, Phác Thái Anh có chút khó hiểu, nàng hoàn toàn không cùng thị trưởng nhắc tới chuyện này, hơn nữa sau khi thị trưởng tới nhà nàng cũng chỉ đơn giản hỏi vài câu. Sẽ có thể là nàng sao? Phác Thái Anh nói không nên lời cảm giác trong lòng mình lúc này. Có chút nghi hoặc, lại vừa cảm thấy ấm áp.


Ở xã hội hiện nay, không ai dễ dàng thoả mãn hơn tầng lớp công nhân làm công ăn lương, chỉ cần chính phủ có thể làm chút ít hiện thực, làm cho cuộc sống dân chúng cải thiện, những người bị xã hội coi là tầng lớp dưới chót này, đã thật sự mang ơn.


Chuyện "phòng ốc trợ cấp" này lan truyền khắp khu cư xá, không khí trong tiểu khu rõ ràng trở nên đổi khác, mọi người tụm năm tụm ba bàn tán, mấy bác gái không ngừng tám chuyện phòng ở, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Thậm chí trên cột thông báo không biết ai đã kéo lên tấm bảng gỗ đề chữ cảm tạ chính phủ. Mỗi lần Phác Thái Anh đi qua, đều chăm chú xem vài lần, nàng luôn nghĩ "Nếu quả thật chính là công lao của thị trưởng đại nhân nhà nàng, thị trưởng nhất định sẽ không nghĩ tới chỉ một hành động nhỏ kia thôi đã làm cho người nhà nàng cùng hàng xóm láng giềng thay đổi lớn như thế nào..."

*******************

Một tuần nghỉ lễ nhanh trôi qua, Phác Thái Anh không có gặp lại thị trưởng. Có điều mỗi ngày vẫn nhận được điện thoại như trước, Phác Thái Anh không hỏi về chuyện phòng ở, nàng cũng không quan tâm việc này có phải thị trưởng làm hay không, nàng không nói với mình, có lẽ có lý do của nàng, hơn nữa nàng cũng không biết phải hỏi như thế nào cho tốt.


Tối hôm đó, sau khi ăn cơm tối, Phác Thái Anh về phòng mình viết nhật ký, từ lúc nghỉ đông đến giờ, cuộc sống của nàng vô cùng thanh nhàn, chỉ là nhiều ngày không thấy thị trưởng làm cho nàng rất nhớ. Phác Thái Anh bay bay ngòi bút trên trang nhật ký, tràn ngập tương tư. Vừa lúc điện thoại di động vang lên, Phác Thái Anh mỉm cười, cầm lên xem tin nhắn.


"Sáng mai 8 giờ, chị ở trạm xe buýt chờ em."


Chỉ mấy chữ vô cùng đơn giản mà làm Phác Thái Anh một hồi vui vẻ, nàng cầm điện thoại đọc đi đọc lại mấy lần. Nghĩ thầm, thị trưởng rốt cuộc cũng đã hẹn nàng.


Đêm nay, Phác Thái Anh đi ngủ sớm, nàng chỉnh đồng hồ báo thức 6 giờ, tính dậy sớm một chút chọn trang phục cho thật tốt.


Một đêm không nói chuyện, sáng sớm thứ hai đến rất nhanh, có lẽ do tâm tình tốt, Phác Thái Anh cảm giác ánh nắng chiếu vào cửa sổ hôm nay đặc biệt ấm áp.


Bởi vì dậy sớm, Phác Thái Anh cùng bà nội đi chợ sáng gần nhà mua chút ít đồ ăn sáng trở về. Ăn xong nàng chào mọi người, liền ra ngoài, lúc đến trạm xe, đồng hồ mới chỉ 7 giờ 30.


Thành phố Giang Vịnh đã vào mùa đông, trên đầu mặc dù có mặt trời thật to, nhưng nhiệt độ như cũ vẫn rất thấp. Phác Thái Anh không ngừng đi qua đi lại ở trạm xe bus, nàng thỉnh thoảng nhìn quanh xa xa, hi vọng thời gian có thể qua nhanh một chút.


Còn 10 phút nữa là 8 giờ thì điện thoại nàng vang lên, nàng vẫn nắm chặt trong tay nãy giờ, nhìn cũng không nhìn, nàng liền nghe điện thoại.


Điện thoại chuyển được, không đợi Phác Thái Anh nói chuyện, giọng thị trưởng đại nhân thật có lỗi truyền tới: "Thái Anh, thật sự là ngoài ý muốn, tạm thời có chút việc, chị hiện tại không thể đi đón em."


Phác Thái Anh nhíu mày, đáy lòng thất lạc một hồi, lập tức trả lời: "Không có gì, công tác của chị quan trọng hơn."


"Ừ, chị tận lực tranh thủ thời gian, khi nào xong sẽ gọi điện thoại liền cho em, hi vọng giữa trưa có thể cùng nhau ăn cơm."


"Tốt."


"Chung quanh em như thế nào ồn như vậy, đã xuống lầu sao?"


Phác Thái Anh nhìn nhìn xe buýt vừa đến trước mặt, vừa đi về hướng nhà mình vừa nói: "Mới vừa đi tới trạm xe, không sao, em đi trở về rồi."


"Vậy được rồi, muộn một chút chị điện thoại cho em."


Cúp điện thoại, Phác Thái Anh đưa di động bỏ vào trong túi áo, hụt hẫng cúi đầu từng bước chậm rãi đi. Tuy nàng rất hiểu cho thị trưởng đại nhân, công tác của nàng là xếp hạng nhất, nhưng trong nội tâm nàng vẫn cảm thấy rất không vui vẻ, chính mình đã cao hứng hụt cả đêm, Phác Thái Anh bĩu môi nghĩ.


"Thái Anh..."


Lúc Phác Thái Anh đang đi, đột nhiên nghe sau lưng có người kêu tên mình, không cần nhìn cũng biết là Dịch Dương. Phác Thái Anh xoay người, quả nhiên Dịch Dương cùng Na Na đang cách nàng không xa, phía sau các nàng còn có Lạp Trạch Vũ, Kim Hâm cùng vài nam sinh khác.


"Các cậu như thế nào lại ở đây?" Phác Thái Anh dừng bước, nhìn bọn họ đi tới hiếu kì hỏi.


"Tới tìm cậu a, sáng sớm cậu đi đâu vậy?" Mấy người đi đến gần, Tôn Hồng Na mở miệng hỏi.


"A, vốn định đi mua vài thứ, thời tiết quá lạnh, lại không muốn đi." Lúc Phác Thái Anh nói chuyện còn cúi đầu xuống, nàng lấy tay kéo lại áo khoác.


"Các cậu tới tìm mình, sao trước đó cũng không gọi điện thoại cho mình?"


"Chúng ta cũng là nhất thời cao hứng, thấy hôm nay thời tiết rất tốt, nên mọi người đi ra ngoài dạo chơi." Lúc này Lạp Trạch Vũ đi đến bên người Phác Thái Anh, gương mặt đẹp trai mỉm cười rạng ngời.


Phác Thái Anh cúi đầu nghĩ nghĩ, thị trưởng đại nhân hẹn nàng sớm nhất cũng muốn tới buổi chiều. Nàng nghĩ dù sao về nhà cũng không có chuyện gì, mắc công mình lại miên man suy nghĩ, không bằng cùng bạn bè đi dạo một chút.


Phác Thái Anh đi theo các bạn hướng khu buôn bán trung tâm đi đến, trên đường cùng mọi người cười nói ít nhiều cũng giảm bớt hụt hẫng trong lòng nàng.


Mấy người xuống xe buýt, bước tới con phố. Kim Hâm đi bên cạnh Phác Thái Anh, nói: "Thái Anh, cậu có nghe nói không? Đài truyền hình muốn tuyển hai thực tập sinh từ trường chúng ta."


Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Kim Hâm, mới nghĩ đến, Kim Hâm chính là sinh viên nổi danh khoa phát thanh truyền hình, biết rõ chuyện phỏng vấn này cũng không có gì lạ.


Phác Thái Anh gật gật đầu, nói: "Giảng viên có nói với tôi, nhưng tôi cảm thấy cơ hội mình được chọn quá xa vời."


"Không gì đâu, có thực lực là được, chỉ cần có người giúp ngươi giới thiệu báo danh, khi phỏng vấn chúng ta có thể hợp tác với nhau." Kim Hâm thấy Phác Thái Anh có vẻ đạm mạc, nên khích lệ.


Phác Thái Anh cười cười với Kim Hâm, nói: "Ừ, nếu có cơ hội phỏng vấn, tôi nguyện ý tranh thủ đi."

******************

Nhanh đến buổi trưa, mấy đứa nam sinh thật sự chịu không được cùng nữ sinh đi dạo phố, bọn họ đề nghị tìm chỗ ăn trưa, nghỉ ngơi một chút. Sau khi thống nhất ý kiến, mấy người đi xuống lầu thương xá, khi đến cửa ra, Phác Thái Anh lơ đãng thoáng nhìn, nàng thất thần.


Chỗ cửa lớn khu thương xá bên cạnh, có ba người đi ra, người đàn ông ôm đứa nhỏ trong ngực, người phụ nữ thì mang túi xách đi bên cạnh. Người đàn ông cùng đứa nhỏ cười rất hạnh phúc, còn người phụ nữ tuy vẻ mặt lạnh như băng nhưng cũng không ảnh hưởng đến một nhà ba người, làm cho người ta cảm thấy rất hài hoà.


Phác Thái Anh vừa chậm rãi đi theo các bạn, vừa quay đầu lại nhìn ba người, không phải thị trưởng nói có công tác bận rộn sao? Nàng như thế nào xuất hiện nơi này? Hơn nữa, ba ba của Iran về nước khi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro