Chương 72: Thái Anh "dũng cảm"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Phác Thái Anh đang mãi nghĩ, mọi người cũng đi ra thương xá, bởi vì không có lái xe, bọn họ đứng lại trước cửa thương lượng nên đi ăn chỗ nào. Phác Thái Anh đứng ở đó, nhưng tâm tư lại bay ra nơi khác, làm sao thị trưởng lại xuất hiện ở đây?! Không phải thị trưởng nói có công việc nên mới không gặp nàng được sao? Phác Thái Anh trong lòng thắc mắc, cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ tới thị trưởng lại biết lừa gạt nàng?


Bọn họ không thống nhất được ý kiến, Dịch Dương muốn ăn lẩu, tụi nam sinh thì muốn đi uống bia. Phác Thái Anh yên lặng đứng đó, dửng dưng không phản đối cũng không đưa ra ý kiến gì.


"Ăn lẩu làm gì, đi uống bia đi, vừa gọi được đồ ăn ngon, vừa uống vừa ăn, không phải hưởng thụ hơn sao..." Lạp Trạch Vũ thấy Dịch Dương không thoả hiệp, hắn hướng dẫn từng bước..


"Không đi, ai mà giữa trưa đi uống bia, ngươi muốn đi thì buổi tối chúng ta đi tiếp không được sao?" Dịch Dương kiên quyết không nhượng bộ.


Lạp Trạch Vũ nắm chặt tay, ý kiến Dịch Dương so với mình có tác dụng với cả nhóm hơn. Hắn nhẫn nhịn, nghẹn miệng nói: "Được rồi, đi ăn lẩu, mọi người..." Hắn định hỏi mọi người có vấn đề gì không. Lơ đãng liền nhìn thấy nàng, dượng cùng tiểu Iran từ thương xá đi ra. Vốn bộ mặt đang nhăn nhó nháy mắt giãn ra, bỏ lại mấy đứa bạn chạy tới cửa ra vào khu thương xá.


Tự nhiên Lạp Trạch Vũ chạy đi, mấy đứa bạn liền nhìn theo hướng hắn chạy. Phác Thái Anh cũng chầm chậm quay đầu, liền trông thấy thị trưởng.


Phác Thái Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nàng thẳng tắp nhìn về phía thị trưởng đại nhân.


Lạp Trạch Vũ vui vẻ đang nói cái gì đó, rồi ba Iran đưa tay xoa đầu hắn. Sau đó Lạp Trạch Vũ xoay người chỉ tay về hướng bọn người Phác Thái Anh. Thị trưởng cũng đưa mắt nhìn tới, bởi vì khoảng cách có chút xa, Phác Thái Anh híp mắt nhìn sang, chính là thị trưởng chỉ nhàn nhạt liếc qua chỗ mình liền quay đầu đi.


Trong lòng đang đầy nghi hoặc lại thấy thái độ thị trưởng như vậy, nàng có chút tức giận, thầm nghĩ: "Nàng đây là đang giả vờ không quen biết mình?"


Phác Thái Anh nghĩ một lát, mở rộng bước chân hướng thị trưởng đại nhân đi tới. Nàng đi đến đứng cạnh Lạp Trạch Vũ, cũng không nói chuyện chỉ cười nhẹ, chào thị trưởng cùng Lục Hạo Vũ một cái.


"Dì Thái Anh..." Mấy người lớn chưa nói gì, tiểu Iran bị ba ba nắm tay đã vui vẻ kêu lên, hắn giãy khỏi tay ba ba, đi qua Phác Thái Anh, mở ra hai tay để cho nàng ôm.


Phác Thái Anh ngồi xuống, yêu thương xoa đầu Iran, rồi bế Iran lên.


"Cô cô, dượng, đây là bạn học con, Phác Thái Anh." Lạp Trạch Vũ thấy Phác Thái Anh thoải mái đi tới, hắn tự tay chạm vào vai Phác Thái Anh, giới thiệu với hai người trước mặt.


"Lạp thị trưởng, trùng hợp như vậy? Ngài cũng tới đây đi dạo a?" Phác Thái Anh ôm tiểu Iran, hướng về phía Lục Hạo Vũ khẽ gật đầu, nhìn thị trưởng đại nhân mỉm cười nói.


Không đợi thị trưởng đại nhân phản ứng, Lục Hạo Vũ nhìn Tiểu Vũ mập mờ cười, hướng Phác Thái Anh vươn tay nói: "Chào em, Phác Thái Anh...Tôi là dượng của Tiểu Vũ."


Phác Thái Anh nhẹ bắt tay đối phương, vẫn duy trì nụ cười trên mặt.


"Chị Thái Anh, ba mẹ vội tới mua đồng hồ cho Iran...." Iran ghé vào vai Phác Thái Anh nhỏ giọng gọi nàng là chị, nói xong liền đưa cánh tay nhỏ cho Phác Thái Anh xem đồng hồ vừa mua.


"Iran, con mau xuống đây, lớn như vậy còn để cho chị ôm, không xấu hổ sao?" Lục Hạo Vũ nói, tiến lên ôm lại Iran từ trong ngực Phác Thái Anh.


"Là dì Thái Anh..." Iran bĩu môi nghiêm trang uốn nắn ba ba.


Phác Thái Anh nhíu mày, nàng nhìn thị trưởng đối diện vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, quay sang nói với Lạp Trạch Vũ: "Mọi người đều đói bụng rồi, chúng ta đi thôi..."


Lạp Trạch Vũ rõ ràng không có cảm giác được "Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động", hắn thấy Phác Thái Anh đột nhiên "tiếp cận" liền vui vẻ gật đầu.


"Iran ngoan, phải nghe lời ba mẹ. Chị có thời gian thì điện thoại cho em, kêu bà nội làm sườn cho em ăn." Phác Thái Anh không hề nhìn thị trưởng đại nhân, nàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Iran, nói xong gật đầu nhẹ chào hai người liền xoay người đi.


Phác Thái Anh cũng không quay đầu lại, cùng Lạp trạch vũ đi về nhóm bạn, trên mặt bình thản mây trôi nước chảy nhưng đáy lòng lại lạnh như băng, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, không biết giả vờ cứng rắn như vậy rốt cuộc là làm cho ai xem?


Trên đường đi ăn, Phác Thái Anh ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng cảm thấy kinh ngạc với biểu hiện "tỉnh táo" vừa rồi của mình. Trong lòng giống như bị kim loại đâm đến đau đớn, trên mặt lại có thể bình tĩnh như cũ cùng gia đình thị trưởng nói chuyện. Phác Thái Anh nhìn ra cửa xe, thoáng cười lạnh, phòng tuyến trong lòng mình xem ra đã mạnh mẽ hơn.


Xe taxi còn chưa chạy đến quán ăn, điện thoại Phác Thái Anh vang lên. Phác ba ba gọi tới nói trong nhà có chút chuyện, kêu nàng lập tức trở về.


Phác Thái Anh lo lắng vì mình mà phá đi không khí các bạn, nhưng nàng cũng không có tâm tình mà đi tiếp nên thuận miệng đáp ứng ba ba, chào hỏi mọi người một tiếng, liền xuống xe.


Lúc Phác Thái Anh vào nhà, liền trông thấy có ba người đàn ông lạ ngồi trong phòng khách, trong đó có một người hói đầu nàng gặp qua mấy lần, là lãnh đạo đơn vị của ba ba, còn hai người kia, nàng hoàn toàn không nhận thức.


Phác Thái Anh ngồi xuống bên cạnh, thắc mắc nhìn ba ba, theo ánh mắt của ba, nàng thấy văn kiện trên bàn trà. Phác Thái Anh ngẩng đầu cười chào hỏi ba người đàn ông đó, rồi quay qua nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy ba?"

Phác ba ba cầm văn kiện đưa cho Phác Thái Anh, ý bảo nàng xem qua.


"Lão Phác a, ông còn có cái gì lo lắng. Cho ông thêm 50% trợ cấp, đây là chuyện rất tốt ông còn do dự cái gì?" Người nói chính là quản đốc trưởng của nhà máy Lương Quốc Phát.


"Lương quản đốc, tôi dĩ nhiên rất muốn. Nhưng mà, vì cái gì chỉ cho nhà chúng tôi?"


Lương quản đốc nhìn nhìn sang hai người đàn ông bên cạnh, đem văn kiện đặt trước mặt Phác Khải Hồng, nói: "Nhanh kí đi, hai vị này là lãnh đạo phía trên xuống lấy văn kiện, họ chỉ định là ông rồi, không việc gì phải do dự." Nói dứt lời liền đưa bút máy cho Phác Khải Hồng.


Cứ như vậy nhà Phác Thái Anh lại có thêm trợ cấp 50%, cộng thêm tiền đền bù kia, bọn họ thật sự đủ tiền để mua phòng ốc khác tại Giang Vịnh.


Hai người đàn ông thuận lợi hoàn thành công tác, khách khí bắt tay Phác ba ba rồi đứng dậy cáo từ.


"Ba ba, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tiễn khách đi rồi, Phác Thái Anh nghi hoặc hỏi.


Phác ba ba lắc đầu, nói: "Ba ba cũng không biết, không có gọi điện thoại trước đột nhiên họ cầm theo văn kiện đến trước cửa." Hắn cầm giấy tờ trên bàn trà chăm chú nhìn lần nữa, không rõ nhà hắn như thế nào tự nhiên được trợ cấp đền bù nhiều như vậy?


Lát sau, Lương quản đốc vốn đã rời đi lại gõ cửa.


Mặt mũi hắn tràn đầy tươi cười nhìn Phác ba ba nói: "Thật sự là chúc mừng a... Lão Phác a, tôi như thế nào chưa nghe nói qua nhà ông có quen biết lãnh đạo của thành phố?"


"Quen ai?" Phác ba ba mời quản đốc vào nhà, vẻ mặt không hiểu rõ tình hình hỏi.


Lương quản đốc ha ha cười, nói: "Ông cũng không cần gạt tôi, nếu không quen biết, sao họ lại chỉ trợ cấp cho nhà ông nhiều như vậy? Nhà bà Lý khó khăn hơn mà còn không có đãi ngộ như vậy..."


"Ách..." Nghe xong quản đốc nói Phác ba ba càng thêm cảm thấy mơ hồ, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh đang ngồi trên ghế sofa.


Phác Thái Anh giả bộ như không rõ ý tứ của ba ba, cúi đầu xem văn kiện. Lúc này, nàng thật sự có thể xác định, chuyện này nhất định là thị trưởng đại nhân kêu người ta làm.


"Mọi việc cũng giải quyết xong rồi lão Phác, tôi trở về trước đây." Lương quản đốc vừa nói vừa đứng lên, nói tiếp: "Đợi đến năm sau giải toả, lúc đó tôi sẽ dựa vào hợp đồng mà xử lý. Bất quá, nhà của ông có thêm trợ cấp này, cũng không nên đi rêu rao khắp nơi, nếu người khác nghe được đến nhà máy của tôi làm loạn, tôi sẽ tìm ông chịu trách nhiệm đó."


"Chuyện này khẳng định không thể, ngài yên tâm đi..." Nghe xong lời quản đốc, Phác ba ba vội nói.


"Đừng tiễn nữa, có việc cứ đi tìm tôi." Lương quản đốc phất tay, mở cửa đi ra ngoài.


Lương quản đốc đi rồi, Phác ba ba trở về phòng khách, nhìn Phác Thái Anh, mở miệng hỏi: "Con biết đây là chuyện gì không?"


Phác Thái Anh lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không biết."


"Có phải là Lạp thị trưởng không?" Phác ba ba có chút nghiêm túc lại hỏi.


Phác Thái Anh cau mày suy nghĩ một chút, nói: "Con không biết, cũng có thể là nàng a..."


Phác ba ba thấy Phác Thái Anh chỉ nói qua loa, hắn chăm chú nhìn Phác Thái Anh một hồi không nói thêm cái gì nữa, trước khi đi nói câu: "Ba ba ra coi tiệm sửa xe." Sau liền rời khỏi.


Trong nhà không có người, Phác Thái Anh vào phòng ngủ của mình, nằm ở trên giường nhỏ trong đầu một mảnh hỗn loạn. Nàng làm gì còn lo lắng chuyện phòng ở, cảnh một nhà thị trưởng ba người hài hoà lúc trưa cứ quẩn quanh trong đầu nàng không dứt. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, thị trưởng lại lừa gạt mình?! Dù ba Iran đã trở lại, nhưng cứ nói thẳng với nàng cũng được vậy. Có chuyện gì lại không thể nói với nàng được? Nàng cũng không phải là người không hiểu chuyện...Phác Thái Anh càng nghĩ càng giận, quả thực nàng là đang phá huỷ gia đình người khác hay sao?

*******************

Không quản cuộc sống của ngươi như thế nào, tâm tình của ngươi như thế nào. Cuộc sống cứ theo lẽ thường mà tiếp tục, nháy mắt liền chào đón năm mới. Tại đây hơn mười ngày, Phác Thái Anh không có nhận được bất luận tin tức gì có liên quan tới thị trưởng đại nhân. Không có giải thích, không có xin lỗi, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng đều không có.


Phác Thái Anh đi theo ba ba, bà nội trở về nông thôn mừng năm mới. Về quê, tâm tình nàng có vẻ tốt hơn rất nhiều. Chân giẫm lên lớp tuyết đọng dày đặc phát ra tiếng kẽo kẹt dễ nghe, giương mắt nhìn lên là núi tuyết trắng xoá, cảnh quang cực kì yên tĩnh.


Ở quê mừng năm mới rất có không khí, từng nhà đều giăng đèn kết hoa, vào thôn, đi thẳng qua một cái sườn núi thì đến nhà chú hai của Phác Thái Anh.


Nhà có tường rào, ba gian phòng lợp ngói, trong nội viện treo một cái lồng đèn đỏ thẫm trên cây, đây là nơi Tô ba ba sinh trưởng.


Bởi vì cả nhà Phác Thái Anh đến, nhà chú hai cố ý làm một con heo, mấy gia đình thân thích cùng một chỗ mừng năm mới, rất là náo nhiệt.


Phác Thái Anh dẫn theo mấy đứa em con chú đi ra bờ sông nhỏ chơi, nàng ngồi trên một tảng đá lớn, mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống. Cầm điện thoại trong tay, nàng nhìn số điện thoại thị trưởng mà xuất thần, thời gian qua lâu như vậy, đây là chuyện mà nàng thường làm nhất. Nàng không biết thị trưởng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hay thị trưởng nghĩ cứ như vậy chấm dứt tình cảm cùng nàng.


Bên tai quanh quẩn tiếng cười đùa của bọn trẻ, ngón tay Phác Thái Anh đặt nhẹ trên phím điện thoại, do dự không biết nên viết tin nhắn thế nào.


"Chị, làm sao chị khóc?" Đến khi bên người vang lên tiếng trẻ con non nớt, Phác Thái Anh mới phục hồi tinh thần lại. Trên màn hình điện thoại là dòng tin nhắn: "Nếu như không thể tiếp tục, chị còn thiếu em một lời giải thích..." Nàng nhẹ nhàng nhấn phím gửi, lau nhẹ nước mắt, ngẩng đầu mỉm cười nhìn em gái nói: "Chị không có việc gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro