Chương 75: Công tâm kế của Lạp gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh ra khỏi cư xá, đi qua đường, tìm một góc khuất đứng lại, nàng thấy xe thị trưởng chạy ra từ phía đối diện, không lâu sau, một chiếc xe khác cũng chạy theo, không cần nghĩ cũng biết là xe của ba Iran, Phác Thái Anh nhụt chí nhìn theo bóng xe, nàng không thể che chở, giúp được gì cho người yêu dù chỉ là một chút.


Xe chạy đi xa, Phác Thái Anh xoay người đi hướng ngược lại, nàng vừa đi vừa nghĩ không biết thị trưởng sẽ đối mặt với tình huống gì đây. Không biết ba ba Iran sẽ có phản ứng thế nào. Nàng cũng không biết có phải điều này có nghĩa là quan hệ của nàng cùng thị trưởng đã bị hắn nhìn ra?


Phác Thái Anh không có ngồi xe, nàng mặc áo bông vải, cứ đi không mục đích về phía trước, mặc cho gió lạnh. Nàng cũng không mang bao tay, vẫn nắm chặt điện thoại, nàng luôn nghĩ biết đâu một giây sau có thể nhận được điện thoại của thị trưởng.


"Học tỷ..." Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp sau lưng truyền tới, Phác Thái Anh chậm chạp xoay người, liền trông thấy Tiểu Nam đứng cách đó không xa đang nhìn mình.


Phác Thái Anh đi trở về vài bước hỏi cô bé: "Tiểu Nam, sao em lại ở chỗ này?"


Tiểu Nam thoạt nhìn tinh thần thật không tốt, nàng xoay lại chỉ chỉ toà nhà sau lưng, nói: "Nhà của em ở đây."


Phác Thái Anh gật đầu, không biết kế tiếp nói cái gì cho phải.


"Học tỷ, tâm tình của chị cũng không tốt sao?" Tiểu Nam trông thấy Phác Thái Anh không có chút tinh thần, mở miệng hỏi.


Phác Thái Anh nhẹ cong khóe miệng, gật đầu.


"Em cũng vậy, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi." Vừa nói Tiểu Nam vừa kéo tay Phác Thái Anh đến quán cafe đối diện.


Phác Thái Anh đi theo Tiểu Nam, hiện tại nàng thật cũng không biết đi nơi nào. Không muốn về nhà, lại không thể tìm thị trưởng, nếu như không gặp Tiểu Nam, nàng vẫn cứ đi mãi thẳng theo con đường này.


Hai người vào quán cà phê, lên lầu hai tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi hai ly cafe, Tiểu Nam khuấy cafe ngẩng đầu hỏi Phác Thái Anh: "Học tỷ, chị làm sao vậy? Cùng bạn trai cãi nhau sao?"


Phác Thái Anh cười khổ một cái, lắc đầu. Chuyện của nàng không thể nói cho bất luận kẻ nào, hơn nữa lúc này nàng cũng thật sự không có tâm tình cùng người khác kể lể những chuyện này.


Hai người im lặng một hồi, Phác Thái Anh vẫn luôn quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn dòng xe cộ trên đường mà ngẩn người. Tiểu Nam thở dài, nói: "Em đã chia tay với bạn trai."


Nghe thấy hai chữ chia tay, Phác Thái Anh khó hiểu nhìn sang Tiểu Nam. Nàng đột nhiên kịp phản ứng, Tiểu Nam mà nàng nhận thức cho tới nay không phải như vậy. Nàng vẫn luôn là nàng bé hoạt bát, hiếu động khó trách hôm nay nàng lại sa sút tinh thần như thế, thì ra cũng là do tình cảm có vấn đề.


"Làm sao vậy? Không phải nói dù có khó khăn cũng sẽ bên nhau sao?" Phác Thái Anh không muốn thấy người khác thương tâm, nàng thu hồi tâm tư nhìn Tiểu Nam nghiêm túc hỏi.


Tiểu Nam cúi đầu xuống, mắt dần dần đỏ lên. Nàng suy nghĩ thật lâu mới có hơi nghẹn ngào mở miệng nói: "Ba ba biết rồi... Em không biết ba ba nói với hắn cái gì, hắn nói cho em biết hắn không thể ly hôn, hắn không thể vì em mà buông hết mọi thứ của hắn..." Nói đến đây, Tiểu Nam mặt đầy nước mắt, nàng ngẩng đầu đáng thương hỏi Phác Thái Anh: "Học tỷ, tại sao phải biến thành như vậy mới được?"


Phác Thái Anh nhìn Tiểu Nam đang khóc vô cùng uỷ khuất, trong lòng một trận phiền muộn. Trong tình yêu, nàng không có quyền gì đi nhận xét người đàn ông kia, ai dám cam đoan đàn ông không yêu thật lòng?! Nàng chỉ muốn là: nếu như hắn ta thật sự không có ý định cho Tiểu Nam một tương lai tốt đẹp, vì cái gì còn muốn trêu chọc đến nàng?...Phác Thái Anh nhớ tới chuyện thị trưởng mất tích trong nửa tháng, nếu thị trưởng cũng lựa chọn người kia, như vậy, không phải nàng cũng sẽ giống như Tiểu Nam, cũng sẽ muốn tìm một người bạn khóc lóc kể lể hay sao?


Phác Thái Anh không có làm dịu Tiểu Nam, nàng tùy ý cho Tiểu Nam nằm ở trên mặt bàn khóc. nàng nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên trong lúc đó cảm giác mình nên trưởng thành hơn, nàng không nên giống cô bé trước mặt, dù cho có khóc đến vô cùng bất lực cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu.


Ngoài cửa sổ, trên bầu trời bắt đầu rơi rơi bông tuyết, cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Nam khóc đủ rồi, đứng dậy đi toilet.


"Học tỷ, em nghĩ xong rồi, không còn vì gã đàn ông xấu xa đó mà đau lòng. Nếu hắn đã không biết quý trọng em, em cũng không cần phải vì hắn kêu trời trách đất, tra tấn chính mình..." Tiểu Nam từ phòng vệ sinh trở ra, cảm giác như thay đổi thành một người khác, nàng còn chưa ngồi xuống, đã tức giận nói ra.


Phác Thái Anh quay đầu qua thấy Tiểu Nam rất là đang hạ quyết tâm, yêu thương cười cười nhìn cô bé.


Yêu, nếu quả thật yêu có thể dễ dàng quên, thì tốt rồi...


Tính cách Tiểu Nam cùng Phác Thái Anh tương phản rất lớn, sau khi nàng nói xong câu đó thật không còn biểu hiện đau lòng nữa. Nàng thấy Phác Thái Anh tâm tình không tốt, liền trò chuyện trên trời dưới biển với nàng, còn nói ra lời thề son sắt: nhất định phải tìm được một người bạn trai vĩ đại gấp trăm lần thằng cha kia. Nàng nói: chỉ có nhanh bắt đầu một đoạn tình cảm mới, mới có thể sớm quên đi đau thương này.


Phác Thái Anh yên lặng nghe, không có phụ họa thêm cái gì, nàng không lý giải được khi còn đang yêu một người làm sao có thể mở ra lòng mình mà yêu thêm một người khác?

*****************

Ngoài cửa sổ tuyết tựa hồ càng rơi to hơn, thị trưởng vẫn như trước không có gọi điện thoại tới. Phác Thái Anh muốn rời đi, bây giờ nàng thật sự không có tâm tình cùng Tiểu Nam nói chuyện phiếm. Mỗi người tâm tình không tốt đều có biểu hiện khác nhau, khi tâm tình nàng không tốt, một câu cũng không muốn nói ra.


Phác Thái Anh vừa định đứng dậy, điện thoại trong túi áo vang lên. Phác Thái Anh rất nhanh lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình, vừa có chút kích động liền phai nhạt xuống. Nàng ấn phím nghe, nhẹ nhàng nói rõ: "Xin chào."


"Xin hỏi cô là Phác Thái Anh phải không?" Điện thoại truyền đến giọng đàn ông.


"Đúng vậy, ngài là ai?"


"A, là như thế này. Lão gia nhà tôi muốn gặp cô, bây giờ cô có rảnh không?"


"Lão gia?" Phác Thái Anh nhíu nhíu mày, người nào tự xưng là lão gia? Nàng không nhớ rõ chính mình khi nào thì nhận thức qua một người như vậy.


"Cô đừng lo lắng, chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn tìm cô tâm sự mà thôi." Hắn thấy Phác Thái Anh không nói lời nào, tiếp theo còn nói.


"Thực xin lỗi, tôi không biết ai gọi là lão gia, tôi nghĩ ông tìm nhầm người rồi." Phác Thái Anh nói xong câu đó liền cúp điện thoại. Đối với những cú điện thoại xa lạ, Phác Thái Anh rất ít khi để ý, mà ngay cả tiểu Iran còn có ý thức bảo vệ cao như vậy, thân cận bên cạnh thị trưởng đã lâu, điểm ấy Phác Thái Anh cũng biết.


Điện thoại vừa bị cắt đứt, lại lần nữa vang lên. Phác Thái Anh cùng Tiểu Nam liếc nhau, nhíu mày tiếp nâng điện thoại, không chút suy nghĩ đã nói: "Ông thật sự tìm nhầm người, tôi căn bản không biết ông."


"Cô nhận thức ta." Lần này trong điện thoại truyền đến vẫn là giọng đàn ông, chỉ là thanh âm người này thâm trầm hơn người kia rất nhiều.


"Ta là cha của Lạp Lệ Sa, nếu như tôi nhớ không lầm, chúng ta đã từng gặp nhau trong bệnh viện." Không đợi Phác Thái Anh phản ứng, đối phương đã nói tiếp.


"..." Nghe thấy ba chữ Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh ngã ngồi trên mặt ghế, phụ thân của thị trưởng gọi điện thoại cho mình, thật sự đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi.


Cuộc trò chuyện đơn giản chấm dứt, Phác Thái Anh cầm điện thoại trong tay, nằm trên mặt bàn nhìn Tiểu Nam đang tỏ vẻ không hiểu chuyện gì.


"Học tỷ, chị không sao chứ?" Tiểu Nam lo lắng hỏi.


Phác Thái Anh cố gắng bình tĩnh, nói một câu: "Chị đi vệ sinh." Liền để điện thoại xuống, cầm túi xách đi vào phòng vệ sinh.


Tiểu Nam trông thấy học tỷ bởi vì bối rối để quên điện thoại, quay ra đã trông thấy bóng lưng của nàng quẹo vào phòng vệ sinh.


Khi Phác Thái Anh đi ra, Tiểu Nam đã đứng ở cầu thang lầu hai chờ nàng, không đợi Phác Thái Anh đến gần, một người đàn ông mặc tây trang từ dưới lầu đi lên. Hắn chăm chú đánh giá Tiểu Nam, rồi vượt qua nàng đến khi Phác Thái Anh đi tới, hắn lên tiếng hỏi tên của nàng liền cung kính mời nàng xuống lầu. Phác Thái Anh nhìn tư thế này, biết rõ Lạp phụ đã đến dưới lầu, không kịp nghĩ nhiều nàng vội vàng chào hỏi Tiểu Nam rồi đi theo gã kia.


Tiểu Nam không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng sững sờ nhìn Phác Thái Anh đi theo người đàn ông lạ xuống lầu, đợi đến khi nàng cầm điện thoại Phác Thái Anh đuổi theo ra ngoài thì không còn thấy bóng ai.

*******************

Trước quán cafe dừng lại một chiếc xe thân dài hơn những xe bình thường khác, Phác Thái Anh khẩn trương ngồi vào ghế sau.


Không gian trong xe rất lớn, giữa xe là một cái bàn hình chữ nhật, hai bên là sofa. Trong xe ngoại trừ tài xế, trên ghế sofa chỉ có một người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không có biểu lộ gì. Phác Thái Anh cẩn thận ngồi phía đối diện, nhìn người trước mắt, nàng nhớ rõ người này, tuy nhìn bên ngoài vẫn còn trẻ trung hơn tuổi, nhưng người này thật sự là phụ thân của thị trưởng.


Phác Thái Anh ngồi xuống rồi xe liền khởi động, trong lòng nàng lúc này cực kì khẩn trương, cũng không dám hỏi bọn họ muốn dẫn nàng đi đâu.


"Cô không cần sợ, ta không có ác ý." Lạp Sùng Văn trông thấy nàng bé có chút khiếp sợ, hắn bình thản nói. Trong túi lấy ra một cái phong thư đưa cho Phác Thái Anh nói: "Trước hết cô nhìn xem cái này đã."


Phác Thái Anh nhìn Lạp Sùng Văn gật gật đầu, tiếp nhận phong thư trong tay hắn, lấy tay cảm giác một chút, hình như là ảnh chụp. Nàng nhẹ nhàng mở ra phong thư, cầm mấy tấm hình đặt ở trong lòng bàn tay.


Phác Thái Anh nhìn qua mặt liền cứng đờ, trong hình rõ ràng là nàng cùng thị trưởng đại nhân. Phác Thái Anh nhìn tiếp, đây là lúc trưa thị trưởng cùng nàng trở về căn hộ riêng bị người chụp lại. Phác Thái Anh không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện, nàng không biết đây là người nào chụp, trong lòng nghĩ không biết tiếp theo nên làm sao bây giờ. Ảnh chụp này như thế nào lại xuất hiện trong tay Lạp phụ?!


Đang lúc Phác Thái Anh không biết làm sao, xe dừng trước một cơ quan hội sở, tài xế mở cửa sau, Lạp phụ đi xuống trước, Phác Thái Anh cầm ảnh chụp trong tay cũng kiên trì theo xuống.


Vào hội sở Phác Thái Anh đi theo phụ thân Lạp Lệ Sa lên trên lầu.


Lạp Sùng Văn cởi áo khoác ngoài khoát lên thành ghế rồi ngồi ở trên sofa, chỉ chỉ chỗ đối diện nói với Phác Thái Anh: "Ngồi đi."


Phác Thái Anh nghe lời ngồi xuống, nàng đem ảnh chụp trong tay đặt lên bàn trà, suy nghĩ rất nhiều lý do thoái thác nhưng một câu cũng không nói được.


"Cô còn đang đến trường?" Lạp Sùng Văn cũng không có giận dữ như Phác Thái Anh tưởng tượng, ngược lại giọng rất bình thản.


Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn hắn gật gật đầu nói: "Đúng vậy, năm ba".


"Cô cùng Sa Sa là tại sao biết nhau?" Lạp Sùng Văn lại hỏi.


"Tôi..." Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, vấn đề này thật khó trả lời.


"Thôi đi, ta cũng không nghĩ miệt mài theo đuổi các người rốt cuộc là quan hệ gì. Cũng không trách tội các người cái gì, ta hôm nay đến chỉ có một mục đích, là chuyển đạt ý kiến của ta cùng Sa Sa". Lạp Sùng Văn tìm một tư thế thoải mái dựa vào sofa rồi nhìn thẳng Phác Thái Anh, thẳng thắn nói ra.


Phác Thái Anh mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt Lạp phụ, nàng không biết thị trưởng đại nhân kêu phụ thân truyền đạt ý tứ gì cho mình. Phác Thái Anh cảm giác rất sợ hãi, sợ nghe được điều mà nàng không muốn nghe từ miệng người đàn ông này. Nửa tháng nay, đây là ngày đầu nàng gặp lại thị trưởng, nàng còn chưa giải thích rõ ràng với nàng vì sao nhiều ngày như vậy không cùng nàng liên lạc. Lúc này, lòng của nàng thật sự không thể chịu thêm đả kích được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro